Khi nàng tới một cái hồ nhỏ cách nhà không xa, Tần Vận phát hiện Trương chủ nhiệm đang đứng tại con đường phía trước, mặt nở một nụ cười dâm đãng nhìn mình. Tần Vận hoảng sợ vội vàng xoay người chạy về phía sau nhưng không ngờ sau lưng lại đi ra hai tên lưu manh chặn nàng lại. Trương chủ nhiệm bộ dáng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cười dâm tà nói: - Tiểu Tần à, không phải ngươi mới vừa nói ngươi sẽ không lo lắng nữa sao?
Tần Vận lạnh mặt nói: - Trương chủ nhiệm, vừa rồi ta đã nói rõ ràng là ta không có ý tứ kia, ngươi không cần nhắc lại nữa.
Trương chủ nhiệm cười lạnh một tiếng: - Ngươi đã quyết tâm như vậy, ta cũng chỉ đành sử dụng thủ đoạn không bình thường thôi. - Nói xong đi về phía Tần Vận.
Tần Vận thấy hắn đi về phía mình lập tức khẩn trương, giận dữ nói: - Họ Trương kia, ta cảnh cáo ngươi đây là khu dân cư, nếu ngươi đám làm bậy ta sẽ hét lên đấy, nếu để người khác thấy được thì ngươi xong rồi!
Trương chủ nhiệm không nói gì chỉ là hướng hai tên lưu manh kia nháy mắt, một tên trong đó bước lên một bước đoạt lấy Vu Đồng trong ngực nàng, xoay người giao cho Trương chủ nhiệm. Trương chủ nhiệm một tay mang theo Vu Đồng, nhe răng cười nói: - Ngươi luôn miệng nói là vì con trai, bây giờ con trai ngươi đang ở trong tay của ta, ta hỏi ngươi có dám không đáp ứng không? Nếu còn không đáp ứng, ta liền đem hắn... - Nói xong, hắn đem Vu Đồng giơ lên.
Tần Vận sắc mặt trắng bệch, muốn nhào tới giành lại con trai nhưng lại sợ chọc giận đổi phương. Vu Đồng oa oa khóc lớn nhưng trong lòng thì tức giận không kiềm chế được, hắn âm thầm quyết định phải cho tên mất dạy này vĩnh viễn không được siêu sinh! Tần Vận lạnh lùng nói: - Họ Trương kia, ngươi là đồ súc sinh, nếu người dám làm tổn thương con ta thì ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!
Thấy Tần Vận đã nhượng bộ, Trương chủ nhiệm đắc ý mỉm cười: - Tiểu Tần à, như vậy là ngươi không đúng rồi, sao giờ này còn mê tín dị đoan như thế? Trên đời nếu thật sự có thần tiên quỷ quái thì ta đây làm chuyện hư hỏng như vậy sao không bị thiên lôi đánh chết?
Vu Đồng đang suy nghĩ không biết nên dùng cách gì để thần không biết quỷ không hay giáo huấn tên mất dạy này thì nghe được lời hắn nói, hai mắt liền tỏa sáng, Trương chủ nhiệm vừa nói dứt câu trên bầu trời đột nhiên u ám chỉ nhìn thấy một đám mây đen che tại trên đầu bọn hắn, ngay sau đó tầng mây sáng lên một tia sét to như thùng nước từ trên trời giáng xuống vừa vặn trúng ngay đầu Trương chủ nhiệm, trong nháy mắt đem hắn đốt thành một đống than, mà Vu Đồng đang ở trong tay hắn thì lại không có việc gì.
Hai tên lưu manh kia sợ đến mức xém chút nữa tiểu trong quần, cũng không quan tâm Trương chủ nhiệm đã biến thành đống than liền hét chói tai rồi chạy vội đi. Tần Vận cũng kinh ngạc chưa tỉnh lại, vội vàng ôm lấy Vu Đồng bước nhanh về nhà.
Vu Đồng nằm trong ngực Tần Vận đã ngừng khóc nhưng hắn vẫn không buông tha cho tên họ Trương đấy, hắn tạo ra một phân thân trong nháy mắt đuổi theo linh hồn tên họ Trương xuống âm phủ.
Tên họ Trương đó đần độn theo bản năng đi xuống âm phủ, hắn bị một lực lượng mặc dù yếu ớt nhưng lại không thể chống lại kéo đi về phía trước. Bỗng nhiên, hắn chợt phát hiện tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều, nhìn xung quanh thì thấy một đứa bé bay bên cạnh mình, nhìn kĩ lại thì đó đúng là đứa con trai của Tần Vận. Hắn cười ha hả nói: - Tần Vận ơi là Tần Vận, cho dù ngươi làm cho lão tử bị trời phạt thì sao chứ? Lão tử cũng đã sống ba bốn mươi năm, cái gì cần hưởng thụ cũng đã hưởng thụ cả rồi, bây giờ đứa con trai mới hai tuổi của ngươi cũng chết theo lão tử. Ha ha, ta xem ngươi sau này sẽ sống như thế nào?
Vu Đồng chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, tuy không nói gì nhưng lửa giận trong lòng lại càng tăng vọt.
Chỉ một lát sau, một người một quỷ đã đến âm phủ. Mấy tên tiểu quỷ câu hồn đang chuẩn bị mang hai người họ đi thì bị Vu Đồng một chân đá bay, Vu Đồng ban đầu còn muốn dựa vào lễ nghi đến gặp Diêm Vương, dù sao người ta cũng là chủ nhân của một giới. Dù lực lượng hắn không mạnh bằng Vu Đồng nhưng thêm một việc chi bằng bớt một việc, nhưng sau khi bị tên họ Trương chọc giận hắn đã mất đi kiên nhẫn, sau khi đá bay tên tiểu quỷ kia Vu Đồng thi triển thần thức bao phủ lên toàn bộ âm phủ, lập tức toàn bộ âm phủ phải chịu một áp lực khổng lồ.
Lúc này Diêm Vương đang dò xét khắp nơi trong âm phủ, công việc của hắn cũng rất rảnh rỗi, bất kì linh hồn nào sau khi chết đến âm phủ đều bị đưa đến trước Kính Thiên Địa, tất cả việc làm tốt xấu khi còn sống của linh hồn này đều sẽ hiện ra trên chiếc kính đó, sau đó dựa vào mức độ tội nặng hay nhẹ mà có hình phạt khác nhau. Diêm Vương rất thích công việc dò xét này, vì việc này giúp hắn thể hiện uy phong của mình. Diêm Vương đang đắc ý đột nhiên có một áp lực thật lớn đè lên người mình, hắn hoảng sợ vội tìm hiểu nguồn gốc của áp lực đó từ đâu đến.
Lúc này ở bên ngoài, tên họ Trương thấy Vu Đồng một cước đá bay tên tiểu quỷ trong lòng bắt đầu hoảng sợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại lợi hại như vậy rõ ràng có thể đá tên tiểu quỷ ngã lăn. Nhưng trong lòng hắn càng nhiều hơn là cười hả hê, theo hắn nghĩ đứa nhỏ này gây họa lớn như vậy nhất định sẽ bi trừng phạt thật nặng. Hắn nhích nhích người muốn cách xa Vu Đồng một chút nhưng không ngờ hắn muốn động một chút cũng không được, sợ hãi nghĩ đến không phải đứa nhỏ này đang làm liên lụy đến ta đấy chứ? Mà nghĩ lại cũng đúng, hắn đối với hai mẹ con hai người như vậy, lại còn liên lụy chết cùng với hắn, nó mà không hận mình mới là lạ? Tên họ Trương đang suy nghĩ miên man bỗng thấy một người mặc áo bào màu vàng đi về phía mình. Khi còn sống hắn vốn chính là loại người hay nịnh hót, cuối người trước người khác, hắn mặc dù cũng không biết người đang đến là ai nhưng vẫn cúi đầu. Hắn nhớ rằng trong truyền thuyết, âm phủ là do mười vị Điện Diêm La quản lý nhưng nghĩ đến mười Diêm La sẽ không vì một tên tiểu quỷ bị đánh mà đến, mà phía dưới Diêm La là Phán Quan nên hắn đoán người mới đến này là một Phán Quan. Vì vậy không đợi người đó đến gần, hắn đã lớn tiếng nói: - Tiểu nhân bái kiến Phán Quan đại nhân!