Rất nhanh đã đến thứ bảy, nhà trẻ của Vu Đồng mỗi tuần được nghỉ một ngày rưỡi nên trưa hôm nay Tần Vận đã đến nhà trẻ để đón hắn. Bởi vì không thể về nhà nên Tần Vận đành phải mang theo hắn đến xưởng dệt. Mặc dù nội quy xưởng dệt không cho phép mang con nít theo nhưng tất cả mọi người đều hiểu chỉ cần không xảy ra sự cố gì thì cũng chẳng ai quan tâm đến cái quy định đấy, trước giờ cũng nhiều người mang theo con nhỏ đến làm nhưng cũng không ai nói gì.
Vu Đồng đi theo Tần Vận tới xưởng, mắt nhìn những máy móc thô sơ mà thầm than trong lòng, thật quá lạc hậu! Nhà máy dệt này cũng được coi là một trong những nhà máy đứng đầu cả nước nhưng mà máy móc chẳng những cũ kĩ, lúc làm việc lại còn không thuận tiện. Vu Đồng nghĩ thầm, nếu Tần Vận muốn làm việc lâu dài ở chỗ này thì không bằng đợi Thiên Nhất phát triển xong rồi mua lại luôn nhà máy này, hắn cũng không muốn nàng bị ủy khuất. Trong lòng hắn gần như đã xem mình là chủ nhà còn Tần Vận mới là đứa nhỏ cần hắn quan tâm chăm sóc.
Vu Đồng im lặng ngồi một bên, mắt không nháy một cái nhìn Tần Vận làm việc, hắn cảm thấy cho dù lúc nàng đang làm việc vẫn là một mĩ nhân. Lúc này trong lòng Vu Đồng nghi ngờ mẹ mình trước đây phải chăng là một thiên kim tiểu thư giàu có, điểm này thì nhìn cách nàng cư xử hằng ngày rất dễ nhận ra. Nhưng hắn cũng không hiểu, nếu nàng là một tiểu thư tại sao lúc trước lại cưới một người nghèo như bố hắn, hằng ngày phải làm những công việc nặng nhọc như vậy, mà từ xưa đến giờ cũng không có người thân liên lạc, càng không có ai tim đến nàng bao giờ.
Vu Đồng mắt đang lim dim chuẩn bị ngủ bỗng nghe thấy một âm thanh bên cạnh: - Tiểu Tần à, đứa bé này là con của ngươi sao?
Vu Đồng quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dáng vẻ hèn mọn, bỉ ổi đứng ở bên cạnh. Hai mắt hắn có chút ham mê nữ sắc nhìn Tần Vận làm cho Vu Đồng hận không thể lập tức móc hai mắt của hắn ra.
Tần Vận dừng việc đang làm lại, hướng người đàn ông kia nói: - Đúng vậy, Trương chủ nhiệm, đây là con ta. Hắn tên là Vu Đồng, hôm nay được nghỉ buổi chiều ở nhà trẻ nên ta mang theo hắn đến đây.
- Ngươi không biết quy định trong xưởng sao? - Trương chủ nhiệm trừng mắt lên, nói: - Tại nơi làm việc không thể dẫn người khác vào, ngươi đi đến phòng làm việc của ta một lát. - Nói xong xoay người đi, không để Tần Vận có cơ hội giải thích.
Tần Vận có chút bất an ôm lấy Vu Đồng đi theo sau Trương chủ nhiệm về phòng làm việc của hắn.
Nhắc đến Trương chủ nhiệm, hắn thèm thuồng Tần Vận đã không phải ngày một ngày hai nhưng do lúc trước Tần Vận đã có chồng mà hắn nghe nói chồng nàng rất lợi hại nên hắn không dám làm gì nàng. Nhưng sau khi chồng của Tần Vận bị tai nạn xe cộ qua đời, Trương chủ nhiệm liền cảm giác cơ hội của mình đã đến, mấy lần hội nghị trong xưởng đều nói đến vấn đề để Tần Vận nghỉ việc nhưng bị hắn đè xuống. Hắn là đang đợi Tần Vận quay lại đi làm, lúc đấy thì hắn sẽ có cơ hội. Mấy ngày hôm trước, ước nguyện của hắn cuối cùng đã thành hiện thực, Tần Vận đã thật sự quay lại làm việc mà so với trong tính toán của hắn thì còn sớm hơn rất nhiều, điều này làm cho hắn rất là mừng rỡ. Nhưng thật không ngờ, Tần Vận tuy đối với hắn có cảm kích nhưng đối với sự nhiệt tình của hắn thì vẫn không phản ứng chút nào. Mấy lần hắn cố ý tiếp cận đều bị nàng kiếm cớ né tránh, hơn nữa Tần Vận làm việc rất chắm chỉ nên hắn muốn tìm cơ hội gọi nàng vào văn phòng cũng không được. Hôm nay, một thủ hạ của hắn đã đưa cho hắn một cái tin tức tốt đó là Tần Vận mang theo con trai đến xưởng, hắn lập tức nghĩ tới quy định trong xưởng, liền quyết định mượn việc này để nói chuyện của mình.
Đến văn phòng, khuôn mặt đang tức giận của Trương chủ nhiệm lập tức trở nên tươi cười chân thành, nói Tần Vận ngồi xuống xong rồi tự mình đi lấy nước, sau khi quay lại liền ngồi ở bên cạnh nàng. Đầu tiên, hắn nhìn Vu Đồng hỏi: - Thật là một đứa trẻ đáng yêu, nói cho Trương thúc con tên gì?
Vu Đồng biết rõ bây giờ mẹ hắn đang làm việc dưới trướng tên này nên không muốn tìm phiền phức cho nàng, đành phải kiềm nén lại sự chán ghét đổi với hắn: - Chào Trương thúc, con tên Vu Đồng.
Trương chủ nhiệm mặt cười như hoa: - Thì ra tên con là Vu Đồng, thật là một đứa bé ngoan. Lại đây, ôm thúc thúc một cái được không?
Vu Đồng giả bộ xấu hổ rụt vào trong ngực Tần Vận. Trương chủ nhiện làm như không thấy, ngồi ngay ngắn lại ho nhẹ một tiếng nói: - Tiểu Tần à, ta nghe nói mấy tháng trước nhà ngươi xảy ra chuyện, không biết đã xử lý tốt chưa?
Tần Vận cười nhạt: - Cảm ơn chủ nhiệm quan tâm, ta đã xử lý tốt cả rồi.
Trương chủ nhiệm lại nói: - Haizz... Đối với chuyện của ngươi ta cũng rất đồng tình. Vài ngày trước còn muốn cùng giám đốc xưởng đi qua thăm ngươi một chút nhưng mà không nghĩ tới giám đốc không đồng ý. Thật ra cũng không thể trách hắn, dù sao nhà máy lớn như vậy hắn cũng không thể quan tâm đến tất cả mọi người được. Tiểu Tần, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?
Tần Vận mỉm cười nói: - Đương nhiên sẽ không, chủ nhiệm có thể nhớ đến ta đã làm ta rất cảm kích rồi.
- Tiểu Tần à, hình như năm nay ngươi mới hai mươi ba tuổi phải không? - Nghe Trương chủ nhiệm hỏi vậy, Tần Vận chỉ gật đầu, hắn lại nói tiếp: - Ngươi còn trẻ như vậy còn phải nuôi con nhỏ chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Đối với chuyện từ nay về sau ngươi có tính toán gì không?
Tần Vận đối với câu hỏi của hắn có chút khó hiểu: - Từ này về sau? Ta từ nay về sau cứ như vậy thôi, bây giờ ta cũng không muốn gì khác chỉ nghĩ làm sao nuôi con trai lớn lên thật tốt để hắn sau này có tiền đồ là ta đã vui rồi.
Trương chủ nhiệm gật đầu: - Ta nhìn đứa nhỏ này rất thông minh chắc chắn sau này có tiền đồ đấy. Nhưng mà Tiểu Tần à, bây giờ ngươi còn trẻ như vậy sao lại không nghĩ tới tìm một người nữa?
Tần Vận lắc đầu nói: Không cần, ta có con ta là đủ rồi. Hơn nữa, ta tin tưởng bằng sức của mình có thể nuôi hắn thật tốt.
Trương chủ nhiệm thấy Tần Vận không đáp ứng hắn nên nói chuyện cũng không vòng vo nữa: - Tuy là nói như vậy, nhưng ngươi một người nói chung vẫn rất cô độc. Nói thật, ta rất ưa thích đứa bé này mà người cũng biết ta đã ly hôn bảy tám năm nay, cũng không có con của mình. Tiểu Tần à, không biết ta có cơ hội cùng người chăm sóc đứa nhỏ này hay không?
Tần Vận vẫn lắc đầu: - Thật xin lỗi Trương chủ nhiệm, ta cảm thấy một mình ta nuôi con ta đã rất tốt rồi, mong ngài về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Trương chủ nhiệm lúc này đã không còn kiên nhẫn: - Tiểu Tần, ngươi cũng phải hiểu rằng ta có thể cho ngươi ở lại trong xưởng thì để ngươi rời khỏi đây cũng chỉ là một việc rất dễ dàng, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao?
Tần Vận ôm Vu Đồng đứng lên nói: - Trương chủ nhiệm, ta rất cảm kích việc ngài giữ lại ta, cho dù ngài đuổi việc ta cũng sẽ không trách ngài nhưng mong ngài đừng mang chuyện này ra để uy hiếp ta!
Trương chủ nhiệm giận đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: - Được! Đây là ngươi nói, bây giờ ta tuyên bố ngươi chính thức bị đuổi việc!
Người Tần Vận hơi rung lên, không nói gì nữa ôm Vu Đồng đi ra khỏi phòng làm việc của Trương chủ nhiệm. Quay lại chỗ làm việc thu dọn đồ đạc, nàng cũng không nói gì với người khác mà xoay người rời đi.
Tần Vận vừa đi, Trương chủ nhiệm ra tới xưởng tuyên bố quyết định đuổi việc Tần Vận, sau đó vội vã đi chỗ khác. Vừa rồi khi hắn gọi Tần Vận vào phòng làm việc mọi người trong xưởng đều náo loạn một trận. Nói gì đều có, có người mắng Trương chủ nhiệm lòng lang dạ sói, có người mắng Tần Vận không biết tự ái, đương nhiên cũng có người hâm mộ, nam thì hâm mộ Trương chủ nhiệm, nữ hâm mộ Tần Vận. Nhưng không ngờ bọn hắn còn chưa nói xong đã thấy Tần Vận đi ra, hơn nữa thu dọn đồ đạc rồi rời đi luôn. Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Trương chủ nhiệm đã kịp thời đi tới thông báo cho bọn họ: Trương chủ nhiệm ta muốn Tần Vận tuân thủ quy định của xưởng nhưng nàng không chấp nhận nên đã đuổi việc nàng! Phần lớn người ở đây đều đoán được chân tướng đằng sau lời nói dối của Trương chủ nhiệm nên đối với Tần Vận rất bội phục, nhưng cũng có người thầm mắng Tần Vận ngu ngốc, không biết nắm chắc cơ hội.
Sau khi ra khỏi xưởng, Trương chủ nhiệm nhanh chóng gọi cho đệ đệ của hắn đang làm công an trưởng ở khu này nhờ hắn tìm giúp hai người. Sau khi cúp điện thoại, hắn liền bước nhanh vào nhà máy, giả vờ ở chung với mọi người.
Nói đến Tần Vận, sau khi ôm Vu Đồng rời đi nàng có dâng lên một chút thương cảm, cũng không phải là nàng đối với nhà máy này có cảm tình gì mà là không biết sau này phải làm gì, cuộc sống sau này của mẹ con nàng sợ là càng khó khăn. Mặc dù trước kia còn để dành một ít nhưng nếu không nhanh tìm được công việc mới thì chỉ sợ "miệng ăn núi lở" mà thôi.
Vu Đồng thấy nàng không vui, liền hỏi: - Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Tần Vận cười khổ một cái: Đồng Đồng, bây giờ mẹ không còn công việc, cuộc sống sợ là có chút khó khăn.
Vu Đồng lại cười: - Có gì đâu ạ, mẹ không cần đi làm thì từ nay có thể ở nhà với con rồi, con không muốn đi nhà trẻ nữa đâu, từ nay về mẹ ở nhà với con nha.
Tần Vận không nghĩ tới con trai sẽ nghĩ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của con, nàng nghĩ lại cũng đúng, bản thân mình làm tất cả không phải là vì đứa con này sao? Nghĩ tới đây nàng cũng buông xuống phiền muộn, cả người thoải mái ôm Vu Đồng đi dạo một vòng chợ thức ăn, mua thật nhiều đồ ăn xong mới đi về nhà.