Vu Đồng giờ đã là thánh nhân sao có thể đói được? nhưng hắn vừa để lộ ra chỗ không bình thường nên từ giờ phải cẩn thận hơn. Hắn không muốn lừa Tần Vận nhưng sợ nói ra sự thật thì nàng sẽ không chấp nhận được nên chỉ có thể để sau này từ từ tìm cơ hội rồi nói với nàng cũng không muộn, nghĩ vậy hắn vội vàng gật đầu nói: - Dạ đói ạ.
Nói xong mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất, trong lòng thì kích động không thôi: Chẳng lẽ, mình có thể... nhưng hắn kịp dừng lại, ở trong lòng hung hăng đánh vào cái miệng vài cái.
Kỳ vọng của Vu Đồng cũng không thực hiện được, Tần Vận thả hắn xuống giường rồi đi về phía phòng bếp, Vu Đồng suy nghĩ một chút làm gì có đứa nhỏ hai tuổi nào không làm nũng? Thế là hắn bước từng bước nhỏ theo thật sát phía sau Tần Vận, ngửa đầu nhìn cái eo thon đang lắc lư nhẹ nhàng cùng với cặp mông đầy đặn của mẹ mình, trong lòng Vu Đồng bỗng hiện lên một chút suy nghĩ đen tối. Hắn cuối đầu, không rõ vì sao khi bản thân gặp lại mẹ lúc còn trẻ lại biến thành như vậy, xem ra lời nói của sư phụ là thật! Thực ra Vu Đồng cũng không biết hắn bị như vậy ngoại trừ đối với Tần Vận có loại tình cảm đặc thù thì phần lớn nguyên nhân là do môn công pháp của Hoan Hỉ Đại Đế đã tác động lên hắn. Bởi vì Hoan Hỉ Đại Đế là do thuần dương chi khí biến thành nên công pháp do hắn sáng tạo ra đều là công pháp song tu chí cao.
Tần Vận bế Vu Đồng ngồi gần một cái bát lớn chứa đầy yến mạch, tại thời đại này sữa bột còn chưa có nhiều nên yến mạch chính là đồ ăn chính của trẻ con. Mà chính nàng lại lấy ra vài cái bánh bao đã có chút cứng cùng với một đĩa dưa muối nhỏ đem về phòng ngủ. Nhà của Vu Đồng hiện tại chỉ là một gian nhà nhỏ, một cái bếp sơ sài, đến phòng vệ sinh cũng không có nên ăn cơm hay làm cái gì đều ở trong phòng ngủ.
Tần Vận ngồi xuống trước bàn, Vu Đồng liền bò lên trên đùi của nàng. Ngồi ở trong ngực Tần Vận hắn có cảm giác rất hoài niệm, cầm lấy cái chén uống một hớp nhỏ rồi đem cái chén bỏ vào trong tay Tần Vận, ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt của nàng, nói: - Mẹ, con không thích uống cái này, Đồng Đồng đã lớn rồi muốn ăn bánh bao, như vậy mới có thể càng lớn nhanh được! - Nói xong hắn cầm lấy một cái bánh bao rồi lấy dưa muối bắt đầu ăn từng ngụm.
Tần Vận nhìn con trai nhỏ đang bắt chước người lớn bưng chén lên uống nhẹ một ngụm, nàng chỉ thấy trong miệng ngọt ngào, cổ họng bổng cảm thấy nghẹn ngào nước mắt bắt đầu trào ra.
Buổi tối, Vu Đồng nằm trong ngực Tần Vận, đầu hắn dụi vào trong bộ ngực mềm mại của nàng. Một đêm nay hắn ngủ rất ngon, hắn cũng không nhớ đã bao lâu không có giấc ngủ ngon như vậy rồi.
Trong vòng một tháng tiếp theo, Vu Đồng mỗi ngày đều nằm tại trong ngực Tần Vận, cuộc sống gia đình tạm thời trôi qua rất hạnh phúc. Hắn trong lúc vô tình còn làm lộ ra một ít bản lĩnh "cực kì cao thâm", như là làm xong tất cả các bài toán trong một đêm. Hắn cũng không biết cũng vì vậy mà Tần Vận đã đưa ra một cái quyết định ngoài ý liệu của hắn.
Tối hôm đó cũng như bình thường, Vu Đồng nằm trong ngực Tần Vận nghe nàng kể về một ít chuyện xưa. Những truyện xưa này mặc dù có chút ngây thơ nhưng Vu Đồng lại rất thích nghe. Hắn thích nghe không phải là chuyện xưa mà là nghe tiếng lòng của mẹ hắn bao gồm sự yêu thương vô bờ mà Tần Vận dành cho hắn.
- Ngày mai mẹ đưa Đồng Đồng đi nhà trẻ được không? - Đang kể chuyện xưa, Tần Vận đột nhiên dừng lại hỏi Vu Đồng, Vu Đồng sững sờ, hắn nhớ rõ lúc mình ba tuổi tức là năm sau thì hắn mới đi nhà trẻ, tại sao bây giờ mà Tần Vận đã hỏi hắn rồi?
Tần Vận ôn nhu nói: - Đồng Đồng nghe mẹ nói. Hiện tại tiền của chúng ta đã không còn nhiều lắm, nếu mẹ còn không đi làm thì từ này về sau cuộc sống mẹ con ta sẽ rất khó khăn. Hơn nữa mẹ còn muốn để dành chút tiền để sau này Đồng Đồng lớn lên được học ở trường học tốt nhất, mẹ còn kiếm cho Đồng Đồng một người vợ tốt nhất nữa, sau này mẹ còn trông cậy vào Đồng Đồng báo hiếu cho mẹ chứ.
Vu Đồng lớn tiếng nói: - Không được, con không cần có tiền đồ, cũng không cần tìm vợ, chỉ cần luôn luôn ở một chỗ với mẹ thôi!
Tần Vận mỉm cười: - Con trai ngốc, tương lai con sẽ là một nam tử hán, nam tử hán làm sao lại không có tiền đồ? Hơn nữa nam tử hán cũng cần phải có vợ!
Vu Đồng nói: - Đồng Đồng muốn làm nam tử hán, muốn có tiền đồ, nhưng Đồng Đồng không muốn tìm vợ, con muốn mẹ, con muốn vĩnh viễn ở một chỗ cùng với mẹ.
Tần Vận bất đắc dĩ cười cười: - Được rồi, mẹ vĩnh viễn sẽ ở cùng với Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng muốn có tiền đồ thì phải đến trường, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến nhà trẻ, được không?
Vu Đồng vẫn náo loạn không đồng ý, Tần Vận tức giận nói: - Đồng Đồng, con còn muốn như thế nào, muốn làm mẹ tức chết phải không?
Vu Đồng cái gì cũng không sợ chỉ sợ Tần Vận buồn nên đành phải đau khổ chấp nhận.
Ngày thứ hai, Tần Vận đưa Vu Đồng đến nhà trẻ, vốn là nhà trẻ thấy Vu Đồng còn nhỏ quá nên không nhận nhưng nhờ Tần Vận năn nỉ mãi cộng với biểu hiện hơn người của Vu Đồng nên hiệu trưởng trường đó mới chịu đáp ứng.
Sắp xếp cho Vu Đồng xong xuôi, Tần Vận đi tới nhà máy dệt. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi có tướng mạo hèn mọn, bỉ ổi cũng chính là chủ nhiệm của xưởng dệt này, hắn ta rất nhiệt tình tiếp đãi nàng nhưng ánh mắt của hắn lại để cho Tần Vận có chút bất an. Nhưng việc nàng có thể ở lại làm việc trong xưởng cùng người này có quan hệ rất lớn nên Tần Vận đối với hắn vẫn tương đối cảm kích, cho nên nàng cũng không có nghĩ nhiều liền đi theo hắn tới xưởng. Vị chủ nhiệm đó cũng chỉ xắp xếp công việc cho nàng xong liền đi ra mà không nói gì thêm.
Bên phía Tần Vận cũng coi như tạm được còn bên Vu Đồng đang lâm vào nước sôi lửa bỏng. Lúc này, hắn đang ở cùng với một đám con nít xấu xa, những đứa nhỏ đều đã năm tuổi thấy hắn còn nhỏ nên xúm lại bắt nạt, làm cho Vu Đồng cảm thấy dở khóc dở cười. Hết cách, hắn đành phải tránh xa bọn chúng biểu hiện ra bộ dáng ta đây "người lớn không thèm chấp con nít". Nhưng mà trong mắt của những đứa trẻ xấu xa kia thì Vu Đồng chính là một đứa nhu nhược ngây thơ.
Sáu giờ tối, Tần Vận đến đón Vu Đồng về, sau khi về nhà hắn thật không thể nào vui nổi, đành vờ giả bộ ngây thơ kể cho Tần Vận nghe những chuyện hôm này trong nhà trẻ. Hắn kể cảnh mình bị đám con nít lớn hơn bắt nạt, nhưng Tần Vận chỉ đơn thuần nghĩ là trẻ con đang đùa vui với nhau thôi,