Chương 6: Tần Vận quốc sắc thiên hương

Thiên Nhất nói tiếp: - Tên công ty cùng với trụ sở chính cũng đã định xong , công ty tên là Vĩnh Hằng, ban đầu sẽ hoạt động ở trong nước, sau đó thần sẽ chuẩn bị mở một chi nhánh ở một quốc gia nhỏ, quốc gia này đối với vốn đầu tư từ bên ngoài sẽ hỗ trợ rất nhiều. Thiên Ngũ cũng truyền tin về nói đang chuẩn bị xưng bá nước Mỹ, công ty gọi là Cự Long. Công ty của Địa Nhất gọi là Mộng Tưởng, hắn chuẩn bị phát triển tại châu Âu. Địa Thất thì giống như Địa Nhất cũng phát triển ở châu Âu, công ty gọi là Thiên Vân. Về phần bọn người Huyền Tam thì đi đến một số nơi không phát triển phối hợp xây dựng lực lượng vũ trang, đến lúc đó bọn họ phối hợp với nhau chỉ sợ là phát triển còn nhanh hơn chúng ta.

Vu Đồng nghe xong nửa ngày cũng không biết bọn họ định làm cái gì: - Sao ta nghe xong vẫn không hiểu các ngươi định làm gì nhỉ?

Thiên Nhất cười nói: - Chúng ta chuẩn bị phát triển toàn diện, tất cả ngành sản xuất nào có thể kiếm tiền chúng ta đều sẽ chen một chân vào. Ta cam đoan với thiếu chủ không đến mười năm toàn thế giới khi nghe đến tên ngài sẽ run lên ba lần! Chưa kể phối hợp với các huynh đệ làm chính trị, quân sự, đến lúc đó ít nhất sáu mươi phần trăm quyền lực thế giới sẽ nằm trong tay ngài!

Vu Đông cười khổ, hắn căn bản không nghĩ tới những cái này, ai ngờ đám người thần thị lại làm lớn chuyện như vậy: - Các ngươi cũng không cần phải làm vậy. Lấy thực lực của chúng ta còn cần những vật này sao? Các ngươi tùy tiện chơi đùa là được rồi.

Thiên Nhất cười nói: - Cũng không phải là không cần, dù sao chúng ta cũng chỉ chơi đùa một chút thôi, hơn nữa những vật này đôi khi cũng rất có ích đấy. Nói ví dụ có một nhà giàu hoặc một tên công tử bột làm người tức giận, người cũng không tiện thu thập bọn họ đúng không? Đến lúc đó, chúng ta dùng tiền đè bọn hắn, làm cho nhà hắn táng gia bại sản, đến lúc đó không phải là rất đã ghiền hay sao? Ở thời đại của chúng ta những việc thế này rất được ưa chuộng là đằng khác, cái này gọi là... là…. ta nhớ rồi, gọi là "trang bức"!

Vu Đồng trợn trắng mắt, thì ra bọn họ muốn nắm giữ các loại tài nguyên chính là để bản thân có thể trang bức người khác.

Bất đắc dĩ cắt đứt liên lạc cùng Thiên Nhất, Vu Đồng lại nghĩ đến bản thân, mình hiện tại chỉ mới hai tuổi, muốn lớn lên còn phải đợi hơn mười năm nữa... Haizz..

Đang suy nghĩ miên man hắn chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa được mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trẻ đi vào.

Vu Đồng ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, không sai chính là cô gái, so với Vu Đồng khi còn sống còn trẻ hơn rất nhiều, Vu Đồng nhớ rõ mẹ mình năm nay vừa mới hai mươi ba tuổi, tên là Tần Vận!

Tần Vận mặc trên người một bộ áo sơ mi màu trắng làm bằng sợi tổng hợp, bộ ngực nhô lên cao vút, vòng eo bé xíu như liễu trong gió, bên dưới mặc một cái quần dài màu xanh lục, cái mông đầy đặn làm cho chiếc quần cảm giác chật hơn, đôi chân thon dài tuy phải chịu đựng áp lực lớn từ cặp mông đó nhưng vẫn y nguyên đứng thẳng tắp. Tuy rằng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường không có gì nổi bật nhưng lại không thể che đi dáng người hoàn hảo, trên mặt tuy có một tia tiều tụy nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của nàng. Hơn nữa nhờ vẻ tiều tụy nhàn nhạt này làm nàng tăng thêm phần điềm đạm, đáng yêu, mảnh mai động lòng người.

Vu Đồng tuy biết rõ mẹ mình là một đại mĩ nhân vạn người không có một nhưng như vẫn không ngờ lúc còn trẻ nàng lại đẹp đến như thế này. Ngây ngốc nhìn Tần Vận so với mình hồi đó còn nhỏ hơn một chút, trong nội tâm Vu Đồng lại sinh ra một cảm giác khác thường, tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều. Chẳng lẽ đúng như lời sư phụ nói, ta đối với mẹ ngoài trừ tình thân còn có loại tình cảm khác? Vu Đồng bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng dùng sức lắc đầu muốn đem ý nghĩ này ném đi ra.

Tần Vận vừa rồi nhân lúc con trai ngủ trưa ra ngoài muốn tìm xem có công việc gì thích hợp vừa làm vừa có thể mang con trai theo được không, nhưng đi lòng vòng hơn hai giờ vẫn không tìm được gì. Mấy tháng trước chồng nàng qua đời ngoài ý muốn, một mình nàng phải gánh vác cả cái nhà này trên vai, vừa về đến nhà thấy con trai đang nằm trên giường dùng sức lắc đầu lại càng hoảng sợ vội vàng chạy tới bế lên, có chút lo lắng nói: - Đồng Đồng, con làm sao vậy, đừng làm mẹ sợ!

Nói xong nàng nhịn không được khóc lên, sau khi chồng qua đời nàng đem tất cả tình cảm đặt trên người con trai, đối với nàng bây giờ đứa con trai này là tất cả, hiện tại thấy con trai như vậy làm sao nàng lại không nôn nóng được.

Vu Đồng đem cái đầu nhỏ dụi vào bộ ngực mềm mại của Tần Vận. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có cảm giác yên bình, mấy cái ý nghĩ đen tối đều bị hắn vứt lên trên chín tầng mây, nhỏ giọng an ủi: - Mẹ, con không sao đâu người đừng khóc! Vừa rồi con chỉ lắc đầu chơi thôi.

Tần Vận nhìn kĩ sắc mặt Vu Đồng, sau khi xác nhận không có việc gì mới yên lòng, nhưng thấy hơi kì quái vù sai con trai nói chuyện rõ như vậy? Đứa con trai này của nàng mặc dù không bị coi là đần độn nhưng cũng không có chỗ nào hơn người. Lúc nãy mới chỉ có thể nói ra vài từ đơn giản, sao mới một lát không gặp lại có thay đổi lớn như vậy?

Tuy có hơi kì quái nhưng đối với chuyện này Tần Vận vẫn rất vui mừng, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai vài cái, mỉm cười hỏi: - Đồng Đồng, nói cho mẹ nghe con học ai nói chuyện vậy?

Vu Đồng đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn quên mất mình bây giờ mới hai tuổi, nhưng lỡ nói rồi cũng không thu lại được đành phải nỗ lực bịa chuyện: - Mẹ, con vừa rồi nằm mơ, một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ con học được rất nhiều thứ.

Tuy rằng con trai nói có chút khó tin nhưng nàng cũng không có cách giải thích nào khác, Tần Vận đành tạm thời tin tưởng, khẽ cười hỏi: - Đồng Đồng, con đói bụng chưa?