Chương 10: Kính Thiên Địa

Người mặc áo bào màu vàng không để ý đên tên họ Trương mà bước nhanh về phía trước mặt Vu Đồng, cúi người hành lễ nói: - Không biết thượng tiên đại giá quang lâm, tiểu tiên đang ở địa phủ kiểm tra các nơi nên không thể nghênh đón từ xa, kính mong thượng tiên không trách tội.

Vu Đồng chỉ gật đầu nhẹ một cái nhưng tên họ Trương thì sợ hãi tột cùng, hắn không nghĩ tới người này lại chính là Diêm Vương cai quản âm phủ, không biết Diêm Vương có mang thù hắn hay không? Càng làm hắn lo sợ hơn là đứa trẻ này không ngờ còn là một thượng tiên, ngay cả Diêm Vương cũng đối với hắn hành lễ, nếu mà nó thật sự báo thù mình thì... Nghĩ tới đây, sắc mặt tên họ Trương trở nên tái nhợt.

Vu Đồng sau khi khách sáo vài câu với Diêm Vương liền nói ra lí do mình đến đây: - Ta là dẫn hắn đến đây, thuận tiện ta cũng có một chút yêu cầu quá đáng.

Diêm Vương còn tưởng rằng Vu Đồng là muốn bảo hộ người này nên trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó đối với tên họ Trương cũng khách khí hơn, mỉm cười nói: - Nếu ngài đã nói vậy không bằng trước tiên để cho vị này đi tới trước Kính Thiên Địa rồi chúng ta nói tiếp!

Trước kia những chuyện thế này cũng xảy ra không ít lần, rất nhiều thần tiên cũng đối với hắn yêu cầu trợ giúp hậu nhân của bọn họ, Diêm Vương cũng không đắc tội được với những người đó nên đều đáp ứng, Kính Thiên Địa chẳng qua là một cái sân khấu để các linh hồn đi ngang qua, hơn nữa trong lòng hắn cũng có ý nghĩ muốn nhìn xem vị thượng tiên này thuộc đẳng cấp nào mà có thể gây cho hắn áp lực lớn như vậy.

Chỉ một lát mọi người đã đi đến trước một cái gương cực lớn, cái gương này cao khoảng mười trượng, dài hơn trăm trượng, có không ít linh hồn đang bị tiểu quỷ dắt đi qua phía trước mặt kính, trong gương đều chiếu ra bóng dáng của các linh hồn đó có điều màu sắc không giống nhau, có linh hồn màu trắng, có linh hồn màu đen mà cũng có linh hồn không màu.

Diêm Vương giải thích: - Kính Thiên Địa này có thể hiển thị cuộc đời của mỗi người, làm càng nhiều việc thiện, việc tốt thì màu trắng càng đậm, ngược lại làm càng nhiều việc xấu, việc ác thì màu đen càng nhiều. Mà những linh hôn không màu thì là người không thiện không ác!

Diêm Vương đứng bên cạnh giải thích nhưng trong lòng thì hoảng sợ không thôi, bởi vì Vu Đồng đứng trước kính nhưng rõ ràng một chút phản chiếu trong kính cũng không có. Hắn nhớ rõ lần trước có một vị Tư Phủ Kim Tiên đến âm phủ của hắn đi dạo có thử nhìn qua Kính Thiên Địa này, vị tiên kia bóng dáng mặc dù rất nhạt nhưng vẫn thể nhìn được mờ mờ mà vị thượng tiên trước mặt này rõ ràng một chút bóng dáng cũng không có, điều này nói rõ người trước mặt này so với vị Tư Phủ Kim Tiên kia còn mạnh hơn, không lẽ hắn là một vị thánh nhân?

Diêm Vương trong lòng sợ hãi, nói chuyện càng cẩn thận hơn: - Thượng tiên, vị tiên sinh này khi còn sống làm không ít việc ác, nếu mà ta bỏ qua tất cả các tội này sợ là...

Vu Đồng nhìn vào kính thấy bóng dáng của tên họ Trương đen đậm như mực, đen hơn nhiều so với mấy linh hồn vừa mới đi qua, lập tức cười nói: - Như vậy không phải tốt hay sao? Người này là loại người tội ác tày trời, Diêm Vương liền đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh là được!

Diêm Vương lại tưởng là Vu Đồng nói mát nên sắc mặt có chút khó coi: - Việc này... Thượng tiên, hắn xác thực là làm quá nhiều việc ác, nếu bây giờ ta tha tội cho hắn chỉ sợ tiểu tiên không chịu nổi trách nhiệm này!

Vu Đồng điều chỉnh lại sắc mặt của mình nói: - Ai bảo ngươi tha tội cho hắn? Người này ỷ trong tay có chút quyền lực, bắt nạt cô nhi quả mẫu như ta. Lần này ta mang hắn đến chính là muốn Diêm Vương đưa hắn xuống mười tám tầng địa ngục, không được siêu sinh!

Nghe Vu Đồng nói như vậy, Diêm Vương liền biết là mình hiểu sai, nhưng hắn chẳng những không mừng, ngược lại càng là toát ra mồ hôi lạnh, nếu như là bảo hắn giảm nhẹ xử phạt thì hắn còn có thể làm được nhưng để hắn xử phạt nặng thêm cho một người thì hắn quả thật không dám, cúi đầu nói: - Cái này... Chỉ sợ không được, người này tuy tội ác tày trời nhưng không đủ điều kiện để xuống tầng 18 của địa ngục, tiểu tiên cũng không dám làm như vậy.