Chương 4: Ứng cử viên triển vọng

Chương 4: Ứng cử viên triển vọng

Lần trước, khi đang trên đường đưa đồ cho Hưng Nghiệp, Hà Kim Vượng vô tình gặp một thai phụ bị té ngã, máu me ồ ạt, ông vội vội vàng vàng đưa người đi cấp cứu, may mắn hai mẹ con đều bình an vô sự. Người nhà họ biết tin thì cảm ơn rối rít, một hai đòi hậu tạ ông. Hà Kim Vượng ngại lắm, cũng không biết làm sao cho phải, nên đành để lại tên và địa chỉ rồi nhanh chóng rời đi.

Hà Kim Vượng suy nghĩ đơn giản, nếu có hậu tạ cùng lắm điểm tâm và bánh trái. Ai ngờ hôm nay vừa đi làm về, từ xa ông đã thấy thấp thoáng có bóng người chờ sẵn ở cửa, tới gần hoá ra là chồng của thai phụ lần trước. Trên tay anh ta cầm hộp bánh tây, thêm một vài nhu yếu phẩm quý giá khác, vẻ mặt chân thành biết ơn.

Chuyện đáng nói là bố chồng của thai phụ kia rất cảm kích Hà Kim Vượng, vì nhà họ là tam đại đơn truyền nên rất coi trọng đứa cháu nội trong bụng. Để báo đáp hành động trượng nghĩa này, ông ta để dành một suất làm việc ở lò mổ nơi ông quản lý cho Hà Kim Vượng.

Đối với dân nhà quê, việc giết mổ heo cực kỳ đơn giản, phải nói là nhắm mắt cũng làm được. Huống hồ nhà họ đã cứu đích tôn nhà ông một mạng, trả bằng một chức công nhân thực tập lò mổ cũng không thành vấn để.


“Nghe họ bảo làm công nhân lò mổ rất được, nếu biểu hiện tốt có khi sẽ được giữ lại.”

Hà Kim Vượng vẻ mặt hồ hởi, không khỏi phấn khích mà kể lại …

Đến đây Hà Hưng Gia đã biết tại sao khi nãy bốn vợ chồng nhà kia lại làm vẻ mặt khác thường. Lúc chiều, anh cũng vô tình đụng mặt người chồng ngoài cổng, nên cũng đoán được cỡ 6-7 phần.

Không phải nói chứ làm công nhân chính là mơ ước của rất nhiều người. Bởi ở những năm 70, đây là nghề nghiệp được rất nhiều người kính trọng. Cứ ngẩng cao đầu mà sống, ra đường chẳng phải sợ bố con thằng nào. Cũng chẳng phải dầm mưa dãi nắng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà vẫn đủ cơm ăn áo mặc không lo chết đói.

Cho nên nếu làm tốt và được giữ lại làm công nhân chính thức, tương lai có được cái hộ khẩu trên huyện thành chính là chuyện quang tông diệu tổ, một người làm quan cả họ được nhờ. Nói đâu xa, ngay cả cậu năm Hưng Nghiệp dù cho có tốt nghiệp cao trung cũng chưa chắc đã có cửa trở thành công nhân, kết cục cũng phải quay về làm ruộng như thường.

“Nhưng họ chỉ nhận một người. Vậy ai làm đây?” Lời ông Hà vừa thốt ra khiến bầu không khí đang rôm rả bỗng lọt thỏm xuống khoảng không tĩnh lặng…

… chịu thôi ai bảo đẻ lắm …

“Cha à, hay để bố của Đại Hổ đi đi, dù gì anh ấy cũng là con trưởng còn phải gánh vác cả gia đình, trách nhiệm rất nặng nề. Công việc này con thấy anh ấy là thích hợp nhất.” - Trương Đại Ni vội vàng chộp lấy cơ hội ngàn vàng, công việc công nhân tưởng dễ kiếm sao, lại còn được chính quản lý đề bạt.

Thấy Hà Kim Vượng không tỏ thái độ, Tần Phán Đệ sợ mất hụi, liền liếc mắt qua Hưng Dân ý bảo nói gì đi chứ, sao cứ câm như hến thế. Nhưng mà thật không biết Hà Hưng Dân nghĩ gì từ đầu tới giờ vẫn im thin thít. Tới nước này phận đàn bà như cô phải ra mặt rồi.

Tần Phán Đệ lí nhí chen chân giành phần: “Người ta muốn tìm người biết giết lợn, ở cái nhà này, mỗi lần đại đội mổ lợn chia lương thực thì Hưng Dân đều có mặt hỗ trợ, vị trí này không dành cho anh ấy thì còn dành cho ai?”

Trương Đại Ni sau khi nghe em dâu nói thì nhảy bổ vào:

“Em dâu nói chuyện nghe buồn cười thật đấy! Chưa ăn thịt heo, thì cũng đã thấy con heo chạy (1). Ai sống ở nông thôn mà chưa một lần nhìn thấy giết heo bao giờ. Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện này đối với dân quê chúng ta thì dễ như ăn cháo ”

Hai chị dâu cứ choảng qua choảng lại khiến Hà Hưng Gia nhức cả đầu, ngồi đây thêm chút nữa chắc nổ màng nhĩ. Anh có thiên phú hiểu tiếng lòng động vật đây còn không nói mà hai chị cứ sồn sồn lên kiểu đó… thật thấp kém…

Ngẫm nghĩ lại, hồi còn nhỏ Hà Hưng Gia đã biết mình sở hữu năng lực đặc biệt này, anh vui mừng báo cho cha mẹ nhưng bọn họ lại tưởng con trai bị mát dây mà không để tâm đến. Đến khi lớn hơn, Hà Hưng Gia nhiều lần dùng kỹ năng đặc biệt này để chứng minh điều đó là có thật, họ mới dám tin vào mắt mình.

Trước khi qua đời, cha mẹ dặn anh không được để lộ chuyện này ra ngoài kẻo bị bọn tâm cơ độc địa lợi dụng, nên bí mật này chỉ mỗi mình anh biết. Tốt nghiệp xong, anh ở lại thành phố lớn toàn là bê tông cốt thép ra sức mà cày, cày như trâu. Cả ngày dùng ngôn ngữ số liệu để giao tiếp, nuôi thú cũng không, làm việc ở vườn bách thú cũng không, thành ra bỏ phí siêu năng lực này mấy chục năm trời. Trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp hai con chim đang buôn dưa lê với nhau thì cũng kememay, đi tiếp!

Nhưng mà giết lợn thì khác, thật sự đấy, nghĩ đến việc tự tay trói nó, rồi lấy dao chọc tiết nó, chọc vào họng đến khi nó không thể hét được nữa thì xối nước sôi, cạo lông. Người thường nghe tiếng thét thảm thiết đó đã thấy rợn người, huống hồ là anh, là người nghe và hiểu tiếng động vật.

Cái tiếng “Chu mi nga chu mi nga, giết người giết người … ý lộn giết heo giết heo …” Đó chính là tiếng thất thanh của con lợn mỗi lần sắp sửa bị cắt tiết đấy…. thật tàn nhẫn mà…

“ Tao thề… tao thề dù có thành ma lợn, tao sẽ nhai đầu những đứa dám ăn thịt tao, tao xào lăn, tao nướng mọi, tao kho kiểu Quảng Đông, tao làm khâu nhục, tao luộc chấm mắm tôm ăn kèm dưa cải chua … Tao làm thịt tụi mày từ già đến trẻ không sót đứa nàooo.” Lòng ôm mối thù, con lợn hận không thể giết được kẻ hại chúng ngay lúc đó.

===

Chú Thích

(1)Ngạn ngữ Trung Quốc: " 没吃过猪肉, 也见过猪跑" Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy, ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.