Chương 3: Thiên phú

Chương 3: Thiên phú

Con mực! Nhắc tới thiên phú mới nhớ, từ cái tai nạn hôm bữa, anh và nó cũng cói như quen thân. Giờ mỗi lần anh gọi là nó lập tức vẫy đuôi chạy lại, hớn hở muốn cùng nhau phơi nắng. Một thân một mình xuyên tới nơi xa lạ, người bạn đầu tiên lại là một con chó, Hà Hưng Gia thật không biết nên nói gì cho ngầu!

Về đến nhà, lúc này Hà Hưng Gia vừa đẩy cửa bước vào thì nghe tiếng móc mỉa: “Ôi trời, chú tư nhà này bị thương cũng lạ quá nhỉ. Miệng thì nói nặng lắm nặng vừa không đi làm được nhưng vẫn thấy đi chơi đều đều đấy thôi. Vậy mà cũng không biết ở nhà phụ giúp gia đình. Lớn già cái đầu ….”

Chị dâu cả Trương Đại Ni chưa nói dứt câu đã bị Hà Hưng Quốc bên cạnh giật vạt áo ý bảo tém lại. Chị dâu cũng không vừa, quay sang trừng mắt chồng một cái, Hà Hưng Quốc sỡ hãi rụt tay về.

Bầu không khí im lặng bất thường, lúc này Hà Kim Vượng nói một tiếng: “Ăn cơm!” Mọi người mới vội vàng cầm đũa.

Hà Hưng Gia nãy giờ vẫn giả điếc, mặc kệ chị dâu cả mà đi thẳng vào trong rửa tay, xong xuôi liền ngồi xuống dùng cơm. Trên bàn vẫn vỏn vẹn hai món, canh “đại dương” và bánh bột ngô khô khốc làm người ta nghẹn cả họng. Cũng may Hà Hưng Gia đang trong giai đoạn dưỡng thương nên được mẹ yêu biệt đãi, cứ cách hai ngày là trong bát có thêm quả trứng chần.

Sơ bộ một chút về Hà gia, hai vợ chồng Hà Kim Vượng và Lý Nhị Anh sinh được sáu người con, gồm bốn trai hai gái. Anh cả Hà Hưng Quốc lấy vợ là Trương Đại Ni, có với nhau được một cậu con trai. Anh hai Hà Hưng Dân cùng vợ Tần Phán Đệ sinh được một cô con gái, còn một đứa vẫn đang trong bụng mẹ. Cô ba Hà Quyên đã gả chồng từ mấy năm trước. Hà Hưng Gia đứng thứ tư, 20 tuổi. Sau một năm có thêm cậu em trai là Hà Hưng Nghiệp, đang học cao trung trên huyện. Cuối cùng là cô út Hà Yến năm nay vừa tròn 16 tuổi.

Vợ chồng Hà Kim Vượng tuy không phải là dạng “trọng nam khinh nữ” nhưng hiển nhiên vẫn sẽ thiên vị con trai hơn, đặc biệt là hai cậu con út. Khi xưa, Lý Nhị Anh sinh xong Hà Quyên, tận mấy năm sau mới sinh ra Hà Hưng Gia. Cho nên mặc dù các con của hai anh lớn cũng đã vài tuổi, mà Hà Hưng Gia vẫn chưa thành gia lập thất. Lại nói nguyên thân từ khi sinh ra đã trắng trẻo đẹp trai thêm tài ăn nói, mồm miệng ngọt như mía lùi. Còn Hà Hưng Nghiệp thì học cao hiểu rộng, tiền đồ vô lượng … bảo sao vợ chồng Hà Kim Vượng không cưng cho được.

Nhưng vì Hưng Nghiệp bận học trên huyện thành xa xôi, thành ra Hà Hưng Gia ở nhà hưởng hết tất cả sự ưu ái từ nhị vị phu huynh. Vậy mới có chuyện Hà Hưng Gia cách hai ngày là được ăn trứng gà, bà Lý sợ mùa vụ mệt mỏi, lo lắng con sức khoẻ chưa phục hồi, ăn uống thiếu chất, mới bấm bụng lấy trứng gà bổi bổ cho thằng con cưng.

Hà Hưng Gia bên này vừa đưa miếng trứng lên miệng, bỗng nghe có tiếng nuốt nước miếng “ực .. ực.” Ngước mắt lên thì thấy Đại Hổ con của anh cả và Đại Nha con gái của anh hai, hai đứa nó giương đôi mắt long lanh chăm chăm vào quả trứng chần lòng đào thơm nức béo ngậy.

Mấy bữa trước dưỡng thương nên toàn là mẹ đem cơm vào phòng cho, hôm nay là lần đầu tiên Hà Hưng Gia ngồi chung mâm với đại gia đình, lại còn được ăn trứng nữa chứ. Nhưng Hà Hưng Gia từ trước đến nay da mặt rất dày, anh nghĩ tiền là do kiếm ra mà có chứ không phải tiết kiệm mà có, suốt ngày chi li những đồng bạc nhỏ thì cả đời chỉ ngồi đếm tiền lẻ. Sức khoẻ là quan trọng nhất, phải có sức khoẻ mới có thể nghĩ cách kiếm tiền dưỡng già.

Hà Hưng Gia nhìn hai đứa cháu, lại nhìn quả trứng, lại nhìn hai đứa cháu, lại nhìn quả trứng…cuối cùng, anh húp tọp cả quả trứng vào miệng, mặt không biến sắc.

Ngon! Đại Nha tội nghiệp đành cúi gằm mặt lặng lẽ lùa cơm, nhưng thằng Hổ Bự này thường ngày cũng rất được cưng chiều, thấy chú tư quang minh chính đại ăn trứng mà không có phần nó, liền ầm ĩ ăn vạ.

Trương Đại Ni thấy chướng mắt, bất bình Hà Hưng Gia có ăn mà không biết chia sẻ, liền dúng túng con trai tiếp tục làm loạn trong bữa cơm.

Hà Kim Vượng không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm: “Đừng có láo nháo!! Ăn cho xong đi, lát tôi có việc muốn nói.”

Ban đầu chị dâu cả còn khó chịu ra mặt, nghe bố chồng mắng liền giật nảy người, thành thành thật thật đốc thúc Đại Hổ ăn cơm.

Hà Hưng Gia liếc một thảy trên dưới Hà gia, mỗi người một biểu cảm, đặc biệt là vợ chồng anh cả và vợ chồng anh hai. Tự hỏi trước kia có phải đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết không?

——-

Bình thường, sau bữa tối mọi người trong Hà gia sẽ lần lượt về phòng nghỉ ngơi tại hôm sau còn phải dậy sớm làm việc. Nhưng tối nay thì khác, ăn cơm xong, ngoại trừ hai đứa Đại Hổ, Đại Nha thì trên dưới Hà gia tụ họp mỗi người một ghế. Xét tình hình, có vẻ bọn họ đang muốn thương lượng cái gì đó.

Bà Lý thấy con dâu Tần Phán Đệ bụng đã lớn, sợ ngồi ở đây nhỡ có cớ sự gì, con Yến thì còn nhỏ không cần thiết phải tham gia. Tốt nhất là đi hết vào phòng, bèn nói: “Yến, chị dâu con bụng mang dạ chửa, con đỡ chị vào phòng ngủ sớm đi.”

Hà Yến đang tuổi cứng đầu, vùng vằng không chịu: “Không được! Mẹ à, con lớn bằng này rồi, nhà mình có chuyện gì con cũng có quyền biết chứ.”

Phán Đề thuận thế đáp lại mẹ chồng: “Con không sao, ngồi nghe một chút cũng không vấn đề gì.” Lấy chồng thì phải theo chồng, huống hồ nhà chồng có chuyện gì cô cũng muốn biết.

Thấy hai đứa kiên quyết như vậy, Lý Nhị Anh cũng xuôi theo.

Sau khi cả nhà yên vị, lúc này Hà Kim Vượng bắt đầu lên tiếng…