- Sư phụ, chúng ta thành công rồi.
Tiêu Vụ đi đến chỗ không người liền hân hoan kêu lên. Nếu ai nhìn thấy chắc sẽ nghĩ hắn điên, hắn không chỉ nói chuyện một mình còn nhảy lưng tưng tại chỗ như thằng điên.
Chỉ là Tiêu Vụ không bị điên, hắn cũng không hề nói chuyện một mình.
- Không ngoài dự đoán, nhưng tên Cơ Dạ Hàn đó đúng là sâu không lường được, đừng nên đắc tội.
Một lão giả gầy gò, râu tóc bạc phơ mờ ảo lơ lửng trong không khí nói. Dường như ngoài Tiêu Vụ ra chẳng ai có thể nhìn thấy lão ta.
- Hôm nay cũng may có Tiêu Lan ở đó, nếu không nhờ tỷ ấy, tộc trưởng cũng không lên tiếng nói đỡ cho ta.
Tiêu Vụ nhớ tới vị tỷ tỷ xinh đẹp lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu với hắn.
- Cũng may, nếu hôm nay ở đó xảy ra chuyện thì đến cả ta cũng không ra tay cứu con được.
- Tên Cơ Dạ Hàn đó thực sự rất mạnh sao? Mạnh hơn cả người sao?
- Quả thực ta không thăm dò được, thậm chí cũng không dám hiện thân.
Lão già nhẹ vuốt chòm râu dài của mình thâm trầm nói. Lão tò mò không biết Cơ Dạ Hàn đến đây làm gì, có phát hiện ra mình không. Nếu mà bị phát hiện, thì... lão liếc mắt nhìn sang Tiêu Vụ.
Tiêu Vụ hôm nay vô lễ gây rối cũng là nhờ Tiêu Lan nói cho biết Tiêu gia có khách quý đến, kèm thêm sư phụ xúi giục lão sư phụ mới có dũng khí đó. Hắn cứ nghĩ dù có chuyện gì thì sư phụ cũng giúp được hắn chỉ là hắn không ngờ lão ta không làm gì cả. Nhớ tới lúc tam trưởng lão đánh tới, hắn không rét mà run. Giây phút đó gần như hơi thở tử vong đã đến gần. Vẫn là Tiêu Vụ tính tình nông cạn, nguy hiểm qua đi cũng không biết lo lắng chỉ thấy vui mừng.
Lão sư phụ này tự nói tên là Khương Cầu, được Tiêu Vụ tình cờ cứu được, thân phận thần bí, kiến thức uyên bác. Nhờ đó mà Tiêu Vụ mới có cơ hội bước chân vào con đường tu luyện, không những thế còn có thể trở thành hồn lực sư hùng mạnh trong truyền thuyết. Chính vì những hứa hẹn đó hắn bỏ qua những nghi ngờ mà bái lão làm thầy.
- Được rồi, mau chóng tập luyện, chỉ cần đánh bại Tiêu Giác, trở thành tân tinh trong Tiêu gia, theo quy định rất nhiều tài nguyên sẽ thuộc về ngươi.
- Dạ, sư phụ.
Tiêu Vụ gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, quyết tâm tập luyện.
Công pháp Khương Cầu truyền dạy cho Tiêu Vụ có tên là Viêm Liệt quyền. Bộ quyền pháp này vừa đủ cho hắn luyện thể, nắm đấm thô bạo uy lực nóng bỏng như lửa chỉ là cũng chỉ đến đó, không phải công pháp độc đáo gì. Chỉ là mỗi khi xuất quyền Khương Cầu sẽ chi thêm một chút khí thế tạo thành cảm giác quyền lực cho Tiêu Vụ.
Còn về luyện thần, Khương Cầu còn qua loa quá đáng hơn. Mỗi đêm lão trực tiếp lôi hồn Tiêu Vụ ra dắt hắn đi vài vòng, cho nhìn lén vài chỗ rồi dối trá với hắn là đang tu hồn lực.
Tiêu Vụ không hề nghi ngờ gì, căn bản là do hắn không có cơ sở gì để nghi ngờ. Hắn như ếch ngồi đáy giếng, từ nhỏ tới lớn nơi hắn đi nhiều nhất cũng chỉ là nhà kho mà hắn phải dọn dẹp. Nơi hắn đến, người hắn gặp gỡ ít đến đáng thương, trong đó chỉ có Tiêu Lan là tốt với hắn, à còn có Khương Cầu, hắn cảm thấy sư phụ rất tốt đối với hắn như con trai ruột vậy.
Tiêu Vụ quay về nhà kho, đây là nơi hắn làm việc cũng là nơi ở của hắn. Hắn trải mấy tấm vải bố ở góc phòng tối tăm, ẩm thấp làm chổ ngủ. Tiêu Vụ quen thuộc ngồi xuống xếp bằng bắt đầu hít thở đều đặng, dưỡng khí.
Lạ lùng thay hôm nay chả ai tìm đến quấy rầy Tiêu Vụ, bình thường có một số tên rảnh rỗi sẽ đến tìm hắn kiếm chuyện. Hắn sẽ không phản ứng lại, đa phần những lúc hắn sẽ giả vờ không có ở đây.
Tiêu Vụ không biết vì có Cơ Dạ Hàn tới nên Tiêu gia như lâm vào đại sự kiện, trưởng bối đặc biệt dặn dò không được gây chuyện, phải trong phòng đóng cửa chăm chỉ tu luyện.
Tiêu Vụ cũng mặc kệ chuyện dọn dẹp nhà kho, hắn cần phải nắm bắt thời gian nâng cao tu vi. Dù sao hắn có siêng năng cỡ nào cũng chẳng ai để vào mắt công nhận, chỉ khi hắn mạnh lên chà đạp mọi đối thủ dưới chân mới dành được danh tiếng.
Giả như hôm nay chẳng phải những đầu não của Tiêu gia đó đều biết đến tên Tiêu Vụ sao. Đệ nhất thiên tài Tiêu Giác cũng ngỏ lời thách đấu hắn. Nếu là trước đây, đến cả năng lực xông vào đại điện để làm loạn hắn cũng không có.
Vì vậy nên tăng trưởng tu vi, mạnh lên mới là chính đạo.
Kì thực ngộ tính của Tiêu Vụ cũng khá tốt nhưng không tới mức được đánh giá là thiên tài. May mắn công pháp, phương pháp thổ nạp Khương Cầu dạy đều rất căn bản nên không khó để học. Tiêu Vụ lại rất siêng năng tập luyện, quên ăn quên ngủ.
Đến lúc tờ mờ tối, Tiêu Vụ mới thổ nạp xong, vội vàng đi ra sau nhà kho vắng vẻ luyện quyền.
Tiêu Vụ từng quyền từng đấm đánh ra uy lực đều không tồi, lại có một chút hoả lưu xung quanh. Bộ quyền pháp này hắn luyện mãi không chán, luyện tới mức mà hắn không đếm nổi số lần.
Tuy là quyền pháp căn bản mà thôi, nhưng nhờ sự cần cù và chuyên tâm mà Viêm Liệt quyền đã được Tiêu Vụ luyện tới mức trước nay chưa từng có.
- Tên nhóc này ngược lại không tồi.
Khương Cầu đứng bên cạnh nhìn, vuốt râu tắm tắt khen. Lão nhìn Tiêu Vụ từng thớ cơ bắp đang ghi nhớ bộ quyền pháp mà cảm thấy hài lòng. Trong lòng đang suy nghĩ một chút muốn truyền cho hắn thêm vài công pháp khác.
- Không ngờ, với ngộ tính tầm thường, tên nhóc này lại luyện đến đại thành.
Từng thớ thịt của Tiêu Vụ đỏ tấy lên, làn da như sắt nung bốc lên cả khói trắng. Không khí xung quanh hắn toả ra nhiệt lưu nóng bỏng, nổ lách tách như đốm lửa.
Khương Cầu thật sự không ngờ tới điều này. Viêm Liệt quyền quả thật cơ bản, nhưng vì cơ bản không có giá trị nên chẳng ai lại đi tốn thời gian để tôi luyện nó cả.
- Ba năm ta cho hắn một bộ quyền pháp và một bộ phương pháp thổ nạp cơ bản không ngờ hắn lăn qua lộn lại luyện tới đại thành còn sắp đột phá tới cảnh giới luyện thịt.
Khương Cầu thật sự bất ngờ. Lão cảm thấy đây là kỳ tích, thiên tài lão gặp qua cũng nhiều nhưng tốc độ tăng trưởng của tên Tiêu Vụ này so qua cũng không kém là bao.
Khương Cầu thấy Tiêu Vụ sắp đột phá liền giúp hắn hộ pháp. Kì thực Tiêu Giáp cũng mới chỉ luyện thịt tầng năm, nếu Tiêu Vụ sớm đột phá càng thêm nắm chắc vì chính lão cũng không biết hôm đó mình có tiện ra tay không. Cơ Dạ Hàn tên công tử đó khiến lão phải sợ hãi đề phòng.
Tiêu Vụ cắn răng, làn da căn bóng như muốn rách ra. Khuôn mặt hắn nhăn nhó khó chịu, đau đớn không gì tả nổi. Nhưng hắn không nề hà lên tiếng, cả một tiếng rên cũng không phát ra.
- A...
Lại mấy khắc trôi qua, cơn đau trên người Tiêu Vụ đã lớn đến mức răng hắn nghiến chặt chảy cả máu. Da dẻ hắn nức nẻ cả ra, đây là dấu hiệu luyện da đại thành, sắp luyện thịt.
Khương Cầu thấy thế sợ Tiêu Vụ đột phá gây ra động tĩnh lớn, vội đặt hai ngón tay lên miệng niệm vài câu chú. Xung quanh Tiêu Vụ xuất hiện một kết giới hình mái vòm chớp nhoáng rồi tàn hình.
Gần một khắc sau, thể nội Tiêu Vụ nổ nhẹ, hắn thoát lực ngã xuống.
Tiêu Vụ thành công đột phá luyện khí tầng bốn. Hắn tu luyện vậy mà tới rạng sáng.
Nhưng Tiêu Vụ không được nghỉ ngơi lâu thì Khương Cầu đã nắm vào gáy hắn kéo hồn hắn ra khỏi cơ thể.
Mỗi ngày Khương Cầu đều bắt Tiêu Vụ xuất hồn bay mấy vòng Tiêu gia. Ban đầu lão chi muốn tìm cớ để lấp liếm cho qua chuyện tu hồn của Tiệu Vụ sẵn tiện thăm dò một chút nội tình của Tiêu gia. Nhưng dần dà lão lại cảm giác được thần hồn của hắn dường như có một chút khả năng tu dưỡng lại linh hồn của lão. Suy đi nghĩ lại chuyện này chỉ có thể lí giải rằng tiểu tử này có thiên phú tu hồn cao. Chỉ là lão không có ý định chỉ dạy hắn luyện hồn.
- A... sư phụ... Tiêu Lan tỷ tỷ.
Tiêu Vụ hưng phấn chỉ tay.
- Sớm vậy, nàng ấy đi đâu?
Tiêu Vụ vội xin Khương Cầu dẫn mình đi theo Tiêu Lan.
- Tiểu viện của Cơ Dạ Hàn... tỷ ấy đến đây làm gì...
Trong lòng Tiêu Vụ dấy lên một nổi bất an, ghen tuông kì lạ. Hắn nhớ tới thiếu niên so với mình lớn hơn không bao nhiêu nhưng ưu tú, cao quý không với tới. Hắn lo lắng nhìn Tiêu Lan đi vào tiểu viện mà không bao lâu trước Tiêu gia cho đám tạp vụ bọn hắn qua dọn dẹp. Sau đó nơi đây hắn đã không có tư cách bước tới.
- Sư phụ, người có thể dẫn con vào sao?
Tiêu Vụ quay lại hỏi nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu và tiếng thở dài đầy bất lực.
- Sư phụ, người mau dẫn con về.
Trở về, Tiêu Vụ lặp tức quy khiếu, tính không màn cơ thể mệt mỏi của mình đi tìm Tiêu Lan, nhưng suy nghĩ lại hắn quyết định thay một bộ đồ mới, gội nhanh qua cái đầu mới vội vã chạy ra khỏi cửa.
Tới nơi Tiêu Vụ thấy Tiêu Lan vừa ra khỏi tiểu viện. Phản ứng đầu tiên của hắn là vui vẻ chạy tới. Đập vào mắt hắn là ánh mắt có chút tán loạn của cô kèm theo trên cổ là một vết thương nhỏ rướm máu. Chuyện này với tên Cơ Dạ Hàn tránh không khỏi có liên quan. Tiêu Vụ mất hết bình tỉnh, trong đầu nhiều tưởng tượng suy đoán.
Tên Cơ Dạ Hàn đó có phải đam mê nhan sác của Tiêu Lan nên rạng sáng đã mời cô tới. Tiêu Lan chống cự không thuận theo nên mới bị thương.
- Sao cổ tỷ lại bị thương?