Chương 4: Tiêu Lan

Cơ Dạ Hàn niệm tâm pháp mất môt lúc mới bài trừ được tạp niệm. Hắn liền mở mắt ra đi tới cuốn sách đang mở toang nằm giữa vùng sáng ở trung tâm phòng. Cuốn sách này hắn đang đọc dở, vốn dĩ ngừng lại là do những trang giấy chưa được viết lên. Nhưng hôm nay hắn không vội vã đọc tiếp đoạn sau mà lật lại đọc từ đầu.

Sự xuất hiện của hắn ở đây là ngoài dự liệu, hắn chưa từng tồn tại trong cuốn sách này.

Cơ Dạ Hàn kiên nhẫn đọc lại mọi tình tiết trong sách, tuyệt nhiên không bỏ qua bất cứ thứ gì. Hắn là một hồn lực sư những cuốn tiểu thuyết như thế này hắn chỉ cần nhìn qua một lần sẽ không quên, thưa hắn tìm kiếm chính là điểm khác biệt khi hắn nhúng tay vào.

Không mất nhiều thời gian để hắn tìm được cái tên Cơ Dạ Hàn trong sách. Nhưng trái với suy nghĩ của hắn việc bản thân xuất hiện chỉ gây ra vài gợn sóng nhỏ không thay đổi được nhiều tính tiết ban đầu.

Tiêu Vụ một nhân vật tạp vụ nhỏ bé của Tiêu gia, con của một người hầu nhỏ bé vốn dĩ không có thân phận gì nên hắn không khác người bình thường là bao không hề có cơ hội tu luyện. Hắn với thân phận hổ thẹn không biết mặt cha mình lăn lộn ở tầng thấp nhất trong Tiêu gia thường xuyên bị bắt nạt và chèn ép nhưng không có khả năng phản kháng. Trong lòng hắn vì thế nuôi dưỡng oán hận cuối đầu điệu thấp mà sống. Mọi chuyện thay đổi sao một ngày Tiêu Vụ bắt gặp một hồn sư trọng thương nằm sau hẻm tối. Tiêu Vụ đạt được thoả thuận với tên hồn sư lai lịch bất mình đó, hắn sẽ phải giúp đỡ gã ta nuôi dưỡng lại linh hồn còn gã sẽ giúp hắn trở thành một hồn lực sư hùng mạnh.

Đối với những người ở cửu châu, hồn lực sư chẳng khác gì thần linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Lời hứa của gã hồn sư khiến Cơ Dạ Hàn cảm thấy hài hước nực cười. Nếu gã có khả năng trở thành một hồn lực sư thì dại gì chỉ làm hồn sư nhục thân yếu ớt mà chết đi. Nhưng như vậy cũng đủ để lùa tên Tiêu Vụ ngây thơ, chưa trải sự đời.

Thời điểm Tiêu Vụ quật khởi là hai tuần sau, ở đại hội thiếu niên của Tiêu gia hắn sẽ một đường đánh tới đạp trên anh tài vương lên đứng đầu. Trong đó Tiêu Giác cũng là bại tướng của hắn, mà hắn dễ dàng chiến thắng như vậy không thoát khỏi bàn tay thao túng của gã hồn tu kia.

Có điều mọi chuyện đã thay đổi, vào buổi tiệc chào mừng Cơ Dạ Hàn hôm nay, Tiêu Vụ nôn nóng thể hiện hạ chiến ngôn với Tiêu Giác, vô tình đẩy nhanh tiến trình hắn quật khởi lên trước hai tuần. Mà vụ việc gây rối của Tiêu Vụ rõ ràng cũng bị xúi giục, trí lực của tên này hình như không linh hoạt lắm, hoặc là quá dễ tin người.

Còn Tiêu Lan tạm thời Cơ Dạ Hàn không chú ý lắm, hiện tại cô ta còn chưa đủ trọng lượng để thay đổi cái gì, cần hắn thúc đẩy một chút.

- Ha... ngược lại có chút thú vị...

Cơ Dạ Hàn lật tới những trang sách có nội dung mới hơi ngẫm nghĩ đăm chiêu rồi buộc miệng nói. Xong xuôi hắn đè nén sự hứng thú của mình xuống quyết định rời khỏi thư viện đi ngủ.

- Cơ công tử, tiểu nữ Tiêu Lan cầu kiến.

Cơ Dạ Hàn đang say giấc nồng thầm nghĩ cô nàng Tiêu Lan này thật phiền phức vậy mà rảnh rỗi không có chuyện làm tới quấy rầy hắn.

- Có chuyện gì?

Cơ Dạ Hàn chưa kịp lên tiếng đáp lời, Dạ Thanh từ trên người hắn nhanh như một cơn gió choàng áo ngoài vào đi ra mở cửa cộc cằn hỏi.

Tiêu Lan kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ mà xinh đẹp yêu nghiệt trước mặt, lại nhìn quần áo xộc xệch trên người cô ngại ngùng đỏ mặt, có chút nín thin quên mất mình tới đây để làm gì.

- Sao không trả lời.

Dạ Thanh khó chịu nhìn Tiêu Lan, cô biết công tử thích dậy muộn mà toàn là cô gọi dậy. Hôm nay xuất hiện đâu ra con bé không biết điều này khiến cô hơi tức giận, vô thức duỗi tay xuống thắt lưng muốn nắm lấy cái nhuyễn tiên hay vắt ở đấy lại nhớ ra tối qua cô đã cởi còn chưa mặc lại.

- Là là gia phụ cho ta tới hỏi xem Cơ công tử tối qua ngủ có thoải mái không.

Tiêu Lan cố liếc mắt vào phòng tìm xem Cơ Dạ Hàn nhưng bị Dạ Thanh di người che mất không thể thấy gì.

- Ngủ rất ngon, rất tốt cho đến khi ngươi đến phá.

Dạ Thanh không kiên nhẫn, thể hiện bộ dạng đuổi khách.

- Được rồi, Thanh Thanh...

Cơ Dạ Hàn đang đứng cho Dạ Khiết mặc trang phục cho mình, lên tiếng ngăn cản.

- Hừ...

Dạ Thanh thấy thế quay trở vào phòng cũng không ngăn cản Tiêu Lan.

Tiêu Lan thông minh tự hiểu mình đã được cho phép không nói nhiều lời vội vã tiến vào. Làm cô bất ngờ hơn ngoại trừ Dạ Thanh nguyệt mi tinh nhãn, nóng bỏng như lửa, bên cạnh Cơ Dạ Hàn còn có một cô gái diện mạo khi sương tái tuyết không thua kém chỉ có chút lạnh như băng mà thôi. Cô vô thức theo bản năng của một nữ nhân lấy mình ra so sánh cảm thấy thật kém xa, tự nhiên trong lòng hơi mất mát.

- Hai người họ là thị nữ thân cận của ta, tên là Dạ Khiết, Dạ Thanh.

Cơ Dạ Hàn giới thiệu.

- Tiêu Lan gặp qua Khiết tỷ, Thanh tỷ.

Tiêu Lan biết thân phận Cơ Dạ Hàn không tầm thường nên dù là thị nữ của hắn cũng so với cô có hơn chứ không kém.

- Tới tìm ta có chuyện gì.

Cơ Dạ Hàn nhìn qua giường ngủ, hắn thực sự muốn ngủ thêm chút nữa.

Lúc này Dạ Khiết từ bên trong đã mang ra một tách trà nóng nhưng chỉ có một mà thôi, rõ ràng là dành cho Cơ Dạ Hàn, còn Tiêu Lan có khát hay không cũng phải nhịn mà nuốt nước miếng.

Tiêu Lan dù tính tình tốt nhưng cũng là tiểu thư của Tiêu gia từ nhỏ được nịnh bợ nuông chiều nên cũng hơi bất mãn. Có điều ấm ức thì cũng phải nuốt xuống, cô không dám nói ra.

- Gia phụ cho Tiêu Lan đến bồi công tử, công tử là khách quý của Tiêu gia, những ngày ở đây công tử cần gì, muốn gì, đi đâu thì Tiêu Lan cũng nguyện ý bồi tiếp.

Tiêu Lan cúi người chân thành nói.

- Thật vậy sao?

Cơ Dạ Hàn một thân bạch y đột nhiên từ ghế đứng dậy tiến lại gần Tiêu Lan, một tay cầm quạt để sau lưng, tay còn lại sờ lên khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô.

- A...

Tiêu Lan dung nhan thất sắc, theo bản năng vội vàng lùi lại.

- Cơ công tử... ngài...

Tiêu Lan ngạc nhiên thốt lên.

- Bổn công tử vẫn còn muốn ngủ, nếu không Tiêu Lan ngươi giúp ta làm ấm giường đi, dù sao vừa nãy ngươi vừa mới nói sẽ nguyện ý bồi tiếp ta mà.

Cơ Dạ Hàn như không thấy biểu cảm của Tiêu Lan tiếp tục yêu cầu.

- Ngươi... lưu manh...

Tiêu Lan nóng nảy rút kiếm ra, không kiềm chế được bản thân muốn đâm tới Cơ Dạ Hàn.

- Hỗn.

Dã Khiết từ nãy giờ không lên tiếng không biết từ đâu rút ra một thanh kiếm đoản đao với tốc độ không thể bắt kịp kề vào cổ Tiêu Lan.

Dạ Khiết không có ý nương tay, dám rút kiếm chỉ vào công tử thì đối với cô người đó chẳng khác gì tử thi cả.

Tiêu Lan thực sự khiếp sợ, thấy cô gái này tuổi tác không hơn kém cô là bao nhưng tu vi lẫn thực lực sâu không lường được. Lưỡi đoản đao bén nhọn khứa một đường nhỏ trên cổ cô làm cô cảm nhận được hơi thở của tử vong đang gần kề, cả người gồng cứng không dám động đậy. Cô thầm thắc mắc tên khốn Cơ Dạ Hàn này thực lực gia cảnh bậc nào mà thị nữ đã đối với cô cao không với tới.

Tiêu Lan sợ hãi lo lắng cho Tiêu gia, hôm nay cô đắc tội với Cơ Dạ Hàn thì hắn có ghi thù cho gia tộc không.

- Chuyện này là tiểu nữ sai, Cơ công tử rộng lượng bỏ qua cho Tiêu gia, tha lỗi cho Tiêu Lan.

Tiêu Lan sau khi bình tĩnh mới thấy hành động của mình ấu trĩ vội vàng xuống nước, không mong được sống chỉ mong Cơ Dạ Hàn đừng giận cá chém thớt lên Tiêu gia.

- Khiết Khiết, được rồi.

Cơ Dạ Hàn nhẹ nhàng nói như xoa dịu Dạ Khiết.

- Được rồi, sau này bớt làm phiền ta.

- Tiểu nữ ghi nhớ, tiểu nữ xin lui.

Tiêu Lan tự hứa trong lòng sau này ít xuất hiện trước mặt Cơ Dạ Hàn một chút.

- Khoan đã, ta còn có chuyện.

Ngay lúc Tiêu Lan muốn rời đi, Cơ Dạ Hàn lại có ý giữ lại.

- Vâng, Cơ công tử có gì sai bảo.

Tiêu Lan thầm sợ hãi, không lẽ lại muốn cô làm ấm giường sao.

- Kêu tên Tiêu Giác chiều nay đến gặp ta.

Cơ Dạ Hàn nói xong phẩy phẩy tay đuổi khách.

Tiêu Lan không dám chậm trễ vội vàng chạy đi, dù cho có thắc mắc Cơ Dạ Hàn muốn gặp Tiêu Giác để làm gì. Cô chợt nhớ tới trong mấy buổi tiệc trà nhàm chán cô bị ép phải tham dự đôi lúc mấy tiểu thư kia hay kể về mấy chuyện nam hài yêu đương tình tứ khiến cô nổi da gà.

Chẳng lẽ Cơ Dạ Hàn đó, Tiêu Lan không dám nghĩ tiếp. Cũng không phải bên cạnh hắn có hai thị nữ xinh đẹp vậy mà. Nhưng cũng không đúng, tối qua phụ thân có nói qua Cơ Dạ Hàn còn một thân đồng tử, chẳng lẽ.

Đang suy nghĩ mấy chuyện lan man, nhạy cảm bước ra khỏi tiểu viện Cơ Dạ Hàn đang ở, Tiêu Lan đột nhiên bị chặn đường. Nhìn lên cô liền thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Tiêu Vụ.

- Sao ngươi lại ở đây, ngươi đâu được phép tới chỗ này. Mau về đi kẻo lại bị trách phạt.

Tiêu Lan nửa la mắng nửa quan tâm nói.

- Tại sao cổ tỷ lại chảy máu.

Tiêu Vụ không trả lời mà căm phẫn nhìn vào cổ Tiêu Lan.

- Lưu manh, ngươi nhìn đi đâu vậy, ai cho phép ngươi nhìn.

Tiêu Lan không tiện giải thích vội giở trò tức giận.

- Là hắn đúng không, là Cơ Dạ Hàn làm đúng không?

Tiêu Vụ mặc kệ, thể hiện sự tức giận ra.

- Ta không sao, đệ yên tâm.

Không hiểu sao, Tiêu Lan thông minh lại cảm đông trước sự nóng nảy, bốc đồng của Tiêu Vụ. Cô vội an ủi hắn rồi vội vã dắt hắn đi khỏi nơi này.

Chỉ là cả hai không biết toàn bộ cuộc đối thoại đã được Dạ Thanh chứng kiến, cô cũng không nề hà kể cho Cơ Dạ Hàn nghe.

- Thanh Thanh, công tử có chuyện hỏi.

Cơ Dạ Hàn ra vẻ suy tư.

- Vâng ạ.

Dạ Thanh thuận thế lại leo lên đùi Cơ Dạ Hàn ngồi.

- Nữ nhân yêu vào đều ngu ngốc, hư não sao?

Cơ Dạ Hàn nâng cằm nàng lên, đưa mắt Dạ Thanh nhìn thẳng mắt mình hỏi.

- Thanh Thanh không ngốc, là Tiêu Lan hư não.

Dạ Thanh mê man nói, trong lòng nàng mơ màng muốn được hôn Cơ Dạ Hàn.

- Ngốc.

Dạ Khiết chỉ tay vào Dạ Thanh mắng.

- Ta không ngốc là Khiết Khiết ngốc.

Dạ Thanh vội vùng khỏi người Cơ Dạ Hàn, chỉ tay vào Dạ Khiết mắng lại.

- Là chúng ta đều ngốc.

Cơ Dạ Hàn đứng lên vươn vai, muốn tiến lên giường ngủ tiếp.

- Không, Dạ Hàn ca là thông minh nhất.

Dạ Thanh vội vàng vừa thoát áo ngoài vừa chạy theo.

Dạ Khiết thì không biết từ lúc nào đã leo lên giường rồi.

Cả ba lại ôm nhau ngủ tiếp.