Chương 3: Song Dạ

- Tiêu gia nhiều thanh niên tài tú như vậy, ai là người xếp hạng nhất.

Cơ Dạ Hàn nhàn nhạt nói, nhiều như vậy người nhìn qua cũng không có gì đặc sắc lắm. Còn có hình như thiếu một người, chỉ là nhìn ngày tháng cũng chưa tới lúc người này quật khởi.

- Bẩm Cơ công tử, ưu tú nhất là Tiêu Giác, cháu trai của tam trưởng lão.

- Gặp qua, Cơ công tử.

Tiêu Giác tự giác khiêm tốn cúi đầu chấp tay chào Cơ Dạ Hàn.

Tiêu Giác so với những thanh niên xung quanh to cao hơn một cái đầu, cả người khí lượng rất lớn, nói một câu âm vang cả phòng. Tiêu Giác trời sinh sức mạnh vượt trội hơn người thường, hắn cũng rất tự tin với thiên phú này của mình. Hắn khẽ liếc mắt nhìn Cơ Dạ Hàn, ông nội đã không dưới mười lần dặn dò hắn phải coi tên này như tổ tông, phải tôn thờ, lễ phép.

- Ta tên Tiêu Vụ, là tộc đệ thuộc tộc phụ của Tiêu gia.

Đột nhiên, một tên tự gọi là Tiêu Vụ, thân bận y phục nâu sờn từ đâu chui ra tranh giành giới thiệu.

Ngoài Cơ Dạ Hàn ai ai cũng tỏ vẻ bất ngờ.

Trong đó, Tiêu Lan tỏ ra ngỡ ngàng nhất, trong mắt cô còn hiện ra một tia lo lắng.

- Quả nhiên...

Biểu cảm nhỏ này của Tiêu Lan ngay lập tức bị Cơ Dạ Hàn phát hiện, hắn khẽ thì thầm.

- Làm càn, ngươi là ai mà dám tới đây quấy phá?

Tam trưởng lão tức giận quát lớn. Trong trí nhớ của ông chưa từng xuất hiện ai tên là Tiêu Vụ.

- Thưa tam trưởng lão, tiểu bối là tạp vụ ở tạp các đường.

Tiêu Vụ không thẹn tự giới thiệu, không biết dựa vào đâu còn thể hiện ra bộ dáng tự tin.

Không nói thì thôi, nói càng khiến người ta ngơc ngàng, bởi vì tạp các đường là một bộ phận thấp nhất của Tiêu gia chuyên cung cấp những thứ bình thường như tạp hoá, mà Tiêu Vụ còn thuộc dạng thấp bé đến đáng thương trong đó.

- Cho người đuổi hắn đi.

Tam trưởng lão không già mồm với Tiêu Vụ, trực tiếp cho người trục xuất hắn ta.

- Cơ công tử thứ lỗi, là Tiêu gia quản giáo không nghiêm.

Từ bên ngoài vài tên Tiêu vệ hùng hổ tiến vào. Đoạn muốn nắm cổ áo Tiêu Vụ thì trong hàng người dường như Tiêu Lan muốn đứng ra ngăn cản.

Tiêu Vụ tiếp tục làm người khác ngạc nhiên, hắn co người gồng một cái, một luồng khí lưu đã đẩy cả đám hộ vệ to cao đa phần luyện khí văng ra.

- Phản... phản rồi...

Một trưởng lão kêu lên, tên này không những xong vào đại điện khi không được cho phép còn dám chống đối hộ vệ do trưởng lão sai tới.

- Cơ công tử, là ta không phục.

Tiêu Vụ chấp tay nói, đầu vẫn ngẩng cao.

- Ngươi là cái gì không phục.

Cơ Dạ Hàn từ đầu tới cuối xem trò vui, mãi mới lên tiếng.

- Ta không phục hắn mạnh hơn ta, ta mới là người ưu tú nhất Tiêu gia.

Tiêu Lan dùng ánh mắt khăm phục nhìn Tiêu Vụ, cô thấy hắn thật có dũng khí và can đảm.

- Hỗn láo, một tên tạp vụ be bé mà học đòi không phục.

Tam trưởng lão giơ cao bàn tay muốn một chưởng giết chết Tiêu Vụ. Dám chỉ tay vào mặt cháu trai ông khác nào tát vô mặt ông.

- Trưởng lão, đợi đã...

Đến lúc này không ngờ tới người ngăn cản lại là tộc trưởng. Tiêu Tức vẻ mặt khó xử nhìn qua con gái một chút, vừa nãy Tiêu Lan liên tục truyền âm nhờ ông cứu tên Tiêu Vụ. Con gái ông và tên tiểu tử này có quan hệ gì. Kỳ thực ông đang muốn mặc kệ, chỉ là một tên tạp vụ nhỏ nhoi mà thôi nhưng đến cuối cùng Tiêu Lan hứa sẽ tiếp đãi Cơ Dạ Hàn nên ông mới đồng ý.

Tiêu Lan là một cô gái thông minh, mới vừa nãy không khí trong đại điện ra sao cô đều đọc được hết. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể chiều theo ý các trưởng lão để cứu Tiêu Vụ một mạng.

Tiêu Tức trước tiên đứng ra ngăn cản sau đó bí mật truyền âm cho tam trưởng lão, vội vã vuốt giận cho ông.

- Hừ, nể tình ngươi còn trẻ tuổi nên hôm nay ta tha cho ngươi, cho hắn lui mau trục xuất hắn.

Tam trưởng lão hậm hực ngồi xuống.

- Ông nội, cũng không cần như vậy, chỉ là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất dày. Nếu hắn không phục để con đánh cho hắn phục.

Tiêu Giác đang lặng yên bông dưng lên tiếng. Hắn nhìn tên Tiêu Vụ ngông cuồng, tự đại không vừa mắt muốn trừng phạt một chút.

- Được, cũng thú vị, vậy ba ngày sau đi.

Cơ Dạ Hàn lên tiếng, sợ mấy trưởng lão giận lên sẽ đập chết con dê béo này.

- Nếu Cơ công tử đã thấy hứng thú vậy ba ngày sau tổ chức một buổi tỉ thí nhỏ giữa các đệ tử.

Tiêu Tức nắm bắt chuẩn thời cơ xoa dịu lại bầu không khí căng thẳng.

Tối muộn, Cơ Dạ Hàn ngồi vào bàn ăn, trước mặt đặt rất nhiều món ăn thịnh soạn. Vốn dĩ hắn được mời ăn tiệc mừng của Tiêu gia nhưng bản chất kén ăn và hắn không muốn ngồi ăn với mấy lão già nên qua loa từ chối.

So với mọi loại thức ăn trên đời, Cơ Dạ Hàn đặc biệt thích đồ ăn Dạ Thanh nấu, rất hợp với khẩu vị của hắn.

- Dạ Hàn, ăn đi...

Dạ Thanh đặt món cuối cùng lên bàn, ngay lập tức ngoe nguẩy đi đến ngồi lên đùi Cơ Dạ Hàn, hai tay vòng qua cổ ôm lấy hắn.

Dạ Thanh càng ngày càng bạo gan, không những liên tục tấn công thân mật với hắn, xưng hô cũng rất tùy tiện, không còn chút nào coi hắn là chủ nhân mà như là nam nhân của nàng thì đúng hơn.

Nhìn bề ngoài yêu nghiệt, cử chỉ vũ mị của Dạ Thanh thường để lại ấn tượng cô rất lẳng lơ dễ dãi nhưng Cơ Dạ Hàn đã từng thấy không ít tên ngu ngốc chỉ vì dùng ánh mắt khiếm nhã đặt lên cô mà trả giá đắt thế nào. Đến ngay cả hắn đôi lúc cũng bị sự tàn nhẫn đó doạ sợ.

Khẽ hít mùi thơm từ tóc mĩ nhân, Cơ Dạ Hàn cũng không có ý định đuổi cô xuống khỏi người hắn. Dạ Thanh ngồi cũng ngồi quen rồi không chỉ một lần, hắn cũng lười quan tâm, ngoài chuyện có chút kích thích hắn chưa thiệt thòi qua bao giờ.

- Thanh Thanh, ngươi không ăn sao?

Nhìn đồ ăn ngon mắt trên bàn, Cơ Dạ Hàn đang bị cơn đói hành hạ bắt đầu dời sự chú ý ra khỏi người mĩ nhân.

- Công tử, người đút thiếp ăn đi...

Dạ Thanh nũng nịu nói.

- Dạ Khiết ngươi cũng mau ra ăn đi, công tử đói rồi, không chờ được tiếp đâu.

Cơ Dạ Hàn mặc kệ Dạ Thanh, nói chuyện với không khí.

Từ trong không khí một làn khói đột nhiên xuất hiện, sau đó hoá thành Dạ Khiết.

Dạ Khiết khẽ liếc mắt nhìn qua Dạ Thanh cũng không nói gì lại vội vàng ngồi vào bàn ăn. Nàng không đói nhưng công tử vừa mới than qua ngài rất đói.

- Khiết Khiết, ta nấu có ngon không.

Kì thực có đôi khi Cơ Dạ Hàn sẽ gọi hai cô gái theo cách thân mật là Khiết Khiết, Thanh Thanh, nên Dạ Thanh cũng bắt chước hắn gọi Dạ Khiết là Khiết Khiết.

Ăn uống no say, Cơ Dạ Hàn lên giường nghỉ ngơi sau một ngày dài. Hôm nay sau khi đi đến Tiêu gia, hắn đã gặp được những nhân vật quan trọng mà mình tìm, còn vô tình khởi tạo một sự kiện mà hắn không biết trước. Trò chơi càng thú vị khiến hắn càng hứng thú muốn biết tương lai sẽ ra sau. Đang tính vào thư viện kiểm tra xem có gì thay đổi không hắn bổng cảm thấy có gì đó đang bò lên người mình.

Nhìn xuống thì không ai khác ngoài Dạ Thanh. Cô nàng đang chui vào chăn nằm bên tay trái hắn.

Cùng lúc đó bên tay phải cũng cảm thấy bị đè nặng xuống, không cần đoán cũng biết đó là Dạ Khiết.

Một người ôm chặt bụng hắn, một người ôm ngang ngực hắn, hành động rất tự nhiên quen thuộc như đã làm nhiều lần.

Cơ Dạ Hàn cũng không bất ngờ, từ khi hắn thu phục hai cô gái này làm thuộc hạ, không hiểu sao hai người cứ rảnh rỗi là bám dính vào hắn không buông, đuổi không đi. Tới một ngày hai nàng thành công leo lên giường hắn ngủ thì trực tiếp biến hắn, một thanh niên sung mãn, thành gối ôm sống mà không để ý đến cảm nhận của hắn. Hắn có buồn bực, tức giận cũng không có tác dụng. Ngay cả Dạ Khiết bình thường hắn gọi dạ bảo vâng, không nửa điểm thắc mắc cũng tự nhiên câm điếc không để ý đến hắn.

Được thôi, không để ý đến hắn, hắn cũng không để ý đến cảm nhận của hai nàng. Mỗi tối hắn đề sờ mông một chút, nắn ngực một hồi, mới yên giấc mơ đẹp mà ngủ. Chỉ là những lúc như vậy hai nàng như hai pho tượng không động đậy, không kêu la, không cảm giác.

Cơ Dạ Hàn không để tâm lắm, sờ được thì cứ sờ thôi. Dạ Khiết và Dạ Thanh đều thoát áo ngoài để đi ngủ, trên người chỉ còn lớp đồ lót mỏng tênh. Hắn vươn tay nắm vòng eo thon của Dạ Khiết tay khẽ sờ xuống u cốc ẩm ướt hưởng thụ. Tay trái hắn vòng ngang ngực Dạ Thanh khẽ luồn dưới cái yếm hoa vân vê hạt đậu nhỏ. Cảm giác đê mê khó diễn tả khiến thứ giữa hai chân hắn bắt đầu sưng to khó chịu. Thấy không ổn hắn nới nhẹ tay nhưng không buông ra, vào thư viện để cắt đứt dục vọng.

- Công tử lại đi rồi.

Dạ Thanh thấy Cơ Dạ Hàn lâu không cử động, mở mắt ra liền biết hắn đã đi tu hồn, theo như hắn giải thích.

- Ừm.

Dạ Khiết khẽ thở dài.

- Đừng buồn Khiết Khiết, công tử sớm đã công nhận chúng ta là nữ nhân của hắn, nếu không một người với tính cách như hắn không tùy tiện để chúng ta tiếp cận, thân mật với hắn như vậy.

Dạ Thanh nhẹ giọng an ủi.

- Ta biết, ta không gấp, như hiện tại rất vui.

Dạ Khiết thoả mãn, ngắn gọn nói rồi nhắm mắt thiếp đi, cũng không xua đuổi cánh tay hắn đang đặt nơi thầm kín của nàng. Ôm chặt lồng ngực hắn nàng khẽ ru vào giấc ngủ, cơn ác mộng cũ cũng không xuất hiện nữa, chỉ có những giấc mơ có nàng và Dạ Hàn trong đó.

- Nha.

Dạ Khiết cũng xiết chặt bụng hắn, áp chặt bộ ngực mà nàng luôn tự hào là Cơ Dạ Hàn rất đam mê vào tay hắn si mê ngửi mùi cơ thể của hắn chìm sâu vào giấc mộng xuân của chính nàng.