Chương 6: Cưỡng dâm một con chó

Gần đây từ Tiêu gia không biết từ đâu lưu truyền ra một tin đồn kì lạ. Tiêu Giác đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Tiêu gia là một kẻ tàn bạo, ngược đãi gia thất, hành vi không xấu thì không làm. Tin đồn xuất hiện không lâu nhưng lại truyền đi rất nhanh, cũng dễ hiểu thôi vì ở Mạc thành này cùng khu vực phụ cận, Tiêu gia đã sáng chói sừng sững hơn ba đời mà Tiêu Giác được định sẵn là một trong những trụ cột tương lai của Tiêu gia khiến trong giới tu hành người người ngưỡng mộ cực kì nổi tiếng.

Nhưng tin đồn này cũng không khác gì bọt bong bóng mưa vừa nổi đã nổ. Thứ nhất những người quen biết Tiêu Giác đều nói hắn tuy có chút nóng nảy, cũng chỉ là tính tình bộc trực, lại lễ độ gia giáo, không phải loại bạo lực vô lý. Thứ hai Tiêu Giác chỉ có thiếp chưa có nương tử, mà thiếp cũng chỉ là người bình thường, cũng không có gia thế gì đặt biệt, thân phận chỉ hơn nô tì một chút, theo quy cũ gả cho hắn thì tùy hắn định đoạt dù có bị hắn đánh, giết, đem bán hay đem cho ai cũng chả ai dám quản hay có quyền quản.

Nhìn chung tin đồn này cũng chẳng ảnh hưởng đến Tiêu Giác nhiều lắm, có chăng chỉ khiến hình tượng con người hắn xấu đi trong mắt một số người hoặc trở thành đề tài trò chuyện trong mấy quán rượu mà thôi.

Tiêu Giác như cũng không quan tâm lắm. Hắn không rảnh quan tâm, hắn đang bận tiếp khách quý đi thanh lâu.

Khách quý mà hắn đang tiếp chẳng ai khác chính là Cơ Dạ Hàn.

Tiêu Giác quả thật nghĩ mãi nghĩ không ra, ban đầu hắn nghe Tiêu Lan nói Cơ Dạ Hàn muốn gặp hắn đã phải mặt mày khó hiểu vỗi vã chạy đi. Khi gặp điều Cơ Dạ Hàn muốn lại là hắn dẫn đi thanh lâu lớn nhất Mạc thành. Hắn thắc mắc nhìn cô gái váy hồng xinh đẹp yêu mị đứng sau lưng Cơ công tử lại nghĩ đến đám nữ nhân ở thanh lâu đâu có chỗ nào đáng để so sánh, nhưng ông hắn đã nhắc đi nhắc lại phải tôn thờ Cơ Dạ Hàn hơn cả tổ tông mà đầu óc bản thân lại đơn giản nên hắn cũng lười nghĩ tiếp, chắc Cơ công tử thích hương thơm của lạ thôi.

- Đây là Dạ Thanh.

Cơ Dah Hàn giới thiệu Dạ Thanh cho Tiêu Giác biết.

- Gặp mặt Dạ Thanh cô nương.

Tiêu Giác nhìn Dạ Thanh rồi ngại ngùng đi trước dẫn đường cho Cơ Dạ Hàn, lạ lùng là Dạ Thanh lại cũng đi theo sau. Hai nam nhân đi thanh lâu cũng không có gì lạ nhưng mà hai nam nhân cùng một cô nương đi thanh lâu chẳng phải trước nay chưa từng có sao. Có điều Tiêu Giác cũng không biết, phải là hai cô nương, Dạ Khiết cũng đang đi theo sau chỉ là không để một ai thấy mà thôi.

Thanh lâu lơn nhất Mạc thành tên là Nhạc Cư lâu, tương truyền từng được Quách Bá Chi một văn nhân nổi tiếng ghé qua, người đã từng được đánh giá sẽ lấy văn nhập thánh, đáng tiếc hắn đột ngột mất tích chấm dứt một thời truyền kỳ. Chỉ là danh tiếng của hắn tới nay vẫn được lưu truyền rộng rãi, giới văn nhân rảnh rỗi là lại lấy thơ của hắn ra ngâm rồi gật gù khen hay. Mà sự tích của Quách Bá Chi ở Nhạc Cư lâu cũng tương đối lớn. Nghe kể khi hắn tới Nhạc Cư lâu đã liên tục đóng của hai tuần chỉ tiếp một mình hắn, mà hắn chỉ dùng ba bài thơ để trả chứ chẳng tốn kém chút tiền bạc nào.

Thẫn thờ quang mục phiệt,

Kiều diễm dạ sương thanh,

Lạc minh trung trào triết,

Vô tung lại dương thanh.

Tên văn nhân có chút thẫn thờ rồi trầm ngâm xong lại nâng lên chén rượu uống cạn, khuôn mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Tiêu Giác nhìn không hiểu nghe cũng không hiểu có điều hắn cũng không để tâm, lũ văn nhân này giỏi nhất cũng chỉ là tỏ ra tao nhã giả bộ trước mặt người khác, cũng chẳng phải chỉ là tới chơi gái hay sao, bày đặt nho nhã để làm gì. Có điều chướng mắt thì chướng, hắn lại không dám đi sinh sự. Đánh thì không thể đánh mấy tay thư sinh trói gà không chặt, chửi thì hắn không chửi lại, dù sao bọn họ nói quá nhiều chữ hắn cũng không hiểu nổi.

Cơ Dạ Hàn nghe thấy bài thơ lại có chút kinh ngạc, rồi nghe sơ sơ Tiêu Giác giới thiệu Quách Bá Chi thì liền cười nhạt, cái tên văn nhân tài hoa này chẳng phải hắn có quen hay sao.

- Tiêu công tử, lâu rồi không thấy ngài đến...

Một thiếu phụ mặc quần áo sặc sỡ, trang điểm loè loẹt niềm nở chạy tới. Bà ta khẽ nhìn Cơ Dạ Hàn rồi vội vàng quay đi.

Hai nam một nữ rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của mọi người, xung quanh bỗng chốc im bặt.

Tiêu Giác vốn đã rất nổi tiếng cộng thêm tin đồn mới nổi lên hắn đã nhanh chóng xuất hiện khiến mọi người không khỏi nhìn hắn kĩ thêm một chút. Dáng người cao lớn, vạm vỡ khuôn mặt chữ điền mắt ngắn mày rậm trông có chút bộc trực, càng nhìn càng thấy tin đồn cũng không phải không thể là thực.

Nhưng rất nhanh mọi người liền dời măt về một nam một nữ phía sau.

Nam nho nhã, ôn nhuận như trích tiên. Người cao dài thanh tú, tay nhẹ phẩy cây quạt, khuôn mặt chuẩn lí cứ như thừa chút thiếu chút đều không được. Mày dài, sắt bén, mắt phượng dài to, có thần quang sâu kín. Mũi cao dài, khí sắc thanh nhã, môi không mỏng, không dầy, hồng hào, hai khoé miệng như nhẹ nhếch lên. Bạch y thiếu niên vừa bước vào đã khiến toàn trường an tĩnh mà chú ý.

Ngay sau lưng hắn ta lại xuất hiện một thiếu nữa xinh đẹp đến mâu thuẫn. Có chút gì đó ngây thơ lại không thiếu quyến rũ, yêu mị đến kì lạ, cứ như hồ ly hoá hình khiến đám văn sĩ mới vừa tỏ vẻ đạo mạo kia chẳng mấy chốc hiện nguyên hình thành cầm thú muốn bổ nhào tới, nước dãi từ miệng không ngừng chảy ra.

Thấy vậy lão bản vội vàng mời Tiêu Giác và Cơ Dạ Hàn lên phòng, còn việc có một cô gái xinh đẹp lẽo đẽo theo sau lại coi như không thấy.

- Kì lạ, Tùy ma ma hôm nay thiếu ngủ hay sao lại để một cô gái vào đây?

Một tên công tử nhìn chung cũng sáng láng, quần áo trên người không phú cũng quý bước ra, chỉ có điều mặt mày có chút bạt nhược, bước chân lảo đảo xiu vẹo.

- Tuỳ ma ma, chẳng phải quy củ không được cho nữ nhân vào đây hay sao? Hay do tên Tiêu gia công tử cao quý nên bà không tiện đắc tội.

Tên công tử giọng điệu mỉa mai chỉ chó mắng gà Tiêu Giác.

- Lý Quế, ngươi bớt nói chuyện lại, chẳng phải đại ca ngươi kêu ngươi ít tới đây lêu lỏng hay sao?

Tiêu Giác cũng không để ý lắm, để lại vài câu cũng muốn rời đi.

Lý gia so với Tiêu gia cũng thuộc dạng một chín một mười, là thế lực mới nổi ở Mạc thành. Về căn cơ, gốc rễ thì Lý gia chỉ như trẻ con nhưng sự tăng trưởng, thủ đoạn thôn tín quả thực không thể coi thường.

- Im miệng, đừng nhắc tên Lý Quý đó.

Bất chấp thân thể yếu ớt của bản thân Lý Quế nhảy cẩn lên hét lớn.

Lý Quý là anh sinh đôi của Lý Quế nhưng cả hai so kiểu gì cũng không so nổi. Lý Quý trời sinh anh tài, nổi tiếng thiên tài tu luyện được cả Lý gia trọng tâm bồi dưỡng, thương yêu che chở. Còn Lý Quế từ nhỏ đã ham thích lêu lỏng ăn chơi, lớn lên coi thanh lâu là nhà, vì chơi bời quá độ, thoái khí thận hư, bộ dạng trắng bệch yếu đuối từ lâu đã bị Lý gia coi như con sâu mọt mặc kệ.

- Hà hà, tiểu cô nương, đi lạc sao? Cần Lý gia dẫn đường cho không?

Không đợi ai phản ứng đột nhiên Lý Quế thay đổi sắc mặt, từ giận dữ sang táng tỉnh Dạ Thanh.

Tên Lý Quế này không biết có phải do ăn chơi, rượi chè quá nhiều không mà thần kinh của hắn có chút bất thường, hành động lời nói trước giờ không ai có thể đoán trước được. Mấy kỷ nữ phục vụ cho hắn đều rất sợ hãi dù được trả rất nhiều ngân phiếu nhưng có những lúc hậu quả để lại không thể tưởng tượng được. Trước đây, hắn từng đổ dầu thiêu cháy một kỹ nữ, lại có lần sau khi hoang lạc xong hắn dùng dao xẻo đi đầu ngực của một cô gái và nhiều sự tích khác nữa nên không có ai chủ động phục vụ hắn cả.

- Không có chuyện gì thì lăn xa chút, Lý Quế, ngươi cũng không phải Lý Quý chả ai phải nể mặt ngươi đâu.

Tiêu Giác khó chịu chắn ngang Lý Quế. Tên hoang dâm háo sắc này thật sự không biết kiềm chế nhìn Dạ Thanh cô nương liên tục nuốt nước bọt.

- Cút, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, được bổn Lý gia sủng ái nhìn một chút là vinh hạnh...

Chưa kịp nói xong trên mặt Lý Quế đã lăn đỏ một dấu tay. Tiêu Giác đánh người cũng rất biết chừng mực, ngoài chuyện mặt hơi đỏ ra cũng không xuất huyết gì.

- Khốn kiếp, mày dám đánh bổn Lý gia...

- Ta đánh thì sao, sao còn chưa cắp đít chạy về khóc lóc với Lý Quý đi.

Tiêu Giác càng nhìn lời nói càng khinh bỉ.

Lúc này Dạ Thanh đằng sau, ánh mắt tinh nghịch linh động dường như có chủ ý quái quỷ gì đó. Nhân lúc mọi người không chú ý cô quay ra thì thầm gì đó với tên quy nô. Cơ Dạ Hàn biết Dạ Thanh đang bắt đầu nghịch ngợm nhưng cũng mặc kệ.

- Tiêu Giác mày đợi đó, tao sẽ khiến cho mày trả giá.

- Được thế thì tuyệt.

Tiêu Giác đi trước mở đường đẩy tên Lý Quế qua một làm hắn lảo đảo sắp ngã.

Lý Quế tức giận mắt nổ đom đóm, nhưng khi Dạ Thanh đi ngang qua một mùi hương tựa mật ngọt chui vào mũi khiến đầu óc hắn mụ mị đi trong chốc lát.

Tất cả mọi người đều cảm thấy quái lạ, tại sao tên Lý Quế chịu để yên cho đám người kia đi, mặc dù Tiêu Giác không hiền lành gì nhưng tính tình Lý Quế ngông cuồng, coi trời bằng vung chẳng thể cho qua dễ dàng như vậy.

Chỉ biết cả sự việc tiếp sau đó càng khiến người ta kinh ngạc

Một tên quy nô dẫn vào trong sảnh một con chó đực tương đối to lớn, miệng đầy nước dãi.

- Mỹ nhân...

Tên Lý Quế đang đứng yên như tượng đột nhiên quay đầu qua, ánh mắt mê ly nhìn thẳng vào tên quy nô, thốt ra.

Tên quy nô cảm thấy như máu rơi đầy đầu, ngày tàn của hắn đã tới.

- Nhanh, nhanh đưa mỹ nhân qua đây.

Ánh mắt mê ly mơ mộng của Lý Quế dời qua con chó bên cạnh như thể thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đang không ngừng uốn éo quyến rũ hắn.

Phải mất một lúc tên quy nô mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn liền dè dặt từ từ đưa con chó qua.

Vừa tới gần Lý Quế đã thấy hắn khuôn mặt dâm đãng vội vàng vồ tới, quần áo trên cơ thể cũng nhanh chóng bị xé ra.

Tiếp theo là một màn không nhìn thì tò mò, nhìn thì kinh tởm hiện ra.

Chỉ thấy Lý Quế điên cuồng di chuyển thân dưới vào lổ hậu của con chó khiến nó đau đớn giãy dụa.

Còn tên quy nô thì liều mạng bóp họng con chó lại sợ nó cắn Lý Quế. Một mình hắn không đủ lại thêm vài ba tên quy nô tới vịn con chó. Trong sự nghiệp của bon hắn, tiếp tay cho mấy tên thiếu gia cưỡng dâm con gái nhà lành cũng không thiếu nhưng lần đầu tiên phải giúp người chiếm đoạt chó nhà lành thật sự chỉ dám cảm thán trong lòng, khẩu vị không tệ.

Toàn sảnh từ bỡ ngỡ sang sợ hãi nhìn một người một chó đang điên cuồng gian dâm. Nhưng chỉ được một lúc một nhóm đại hán to cao, toàn thân bận đồ đen, trên ngực có phù hiệu hình chữ "Lý" đặc trưng, hông đeo đao to tiến vào che chắn mất một phần tầm nhìn của mọi người. Có điều nghe tiếng không thấy hình còn khiến người ta dễ liên tưởng bậy bạ hơn.

Một tên đại hán tới nắm lấy cổ áo của Lý Quế nhấc lên, mặc kệ hắn rên la đau đớn, tay còn lại đại hán trực tiếp một vỗ chết con chó, máu văng khắp mặt đám quy nô. Gã lại đưa mắt nhìn một chút mấy tên quy nô, suy nghĩ gì đó rồi mới rời đi.

Một màn có kích thích, có kịch tính chỉ tiếc kết thúc quá nhanh còn có mùi máy tanh khiến đám thư sinh, kỹ nữ bị doạ sợ.

Tùy ma ma hồi tỉnh nhanh nhất mau mau phân phó người tới dọn dẹp. Lại cho người đàn hát trở lại rất nhanh hồi phục không khí. Chỉ là một màn này in rất sâu trong tâm trí những người ở đây.

Trên lầu, Tiêu Giác nhìn xuống kinh ngạc rất lâu không ngậm lại được. Lát sau mới nhỏ giọng thốt lên.

- Cầm thú.

Cơ Dạ Hàn từ đầu tới cuối cũng lười nhìn tới.

- Muội chơi lần này cũng quá kinh tởm rồi.

Rất lâu sau Cơ Dạ Hàn mới nhẹ cảm thán chỉ nhận lại được cái lè lưỡi đáng yêu của Dạ Thanh.