Chương 11: Ngày tỉ thí (2)

- Ta nghe nói hôm nay ở Tiêu gia tổ chức đại hội tỉ thí nên muốn đến xem một chút thôi, chẳng lẽ với giao tình của Tiêu Lý hai nhà ta đến thăm hỏi cũng không được hay sao?

Đúng vậy, với giao tình của hai nhà thì Lý Quý đến đây cũng chỉ để gây rối mà thôi, toàn thể Tiêu gia đều biết vậy nhưng chỉ nghĩ trong lòng cũng không thể nói ra. Tiêu gia vẫn chưa muốn xé rách da mặt với Lý gia, dù sao hai nhà đánh nhau, hoàng gia đằng sau là người hưởng lợi.

- Lời thì ngươi nói ít lại đi, ta cũng không có hứng thú muốn nghe.

Tiêu Giác mất kiên nhẫn, hắn đang suy nghĩ có nên đem chổi đuổi Lý Quý đi không, dù sao cũng là người ở hiện trường Lý Quế cưỡng dâm con chó, nhìn cái nhan sắc này đặc biệt mẫn cảm.

- Sao vậy, Tiêu Giác ngươi không chào đón ta đến vậy sao.

Thực lực của đối phương luôn trên hắn một chút, Lý Quý tâm lý kiêu ngạo cũng chịu nhiều đã kích.

- Không, Lý Quế thân đệ của ngươi làm những chuyện người nhìn người sợ, cưỡng dâm m...

- Aaaaaaa

Chưa đợi Tiêu Giác nói xong một tiếng hét cắt ngang lời hắn nói.

Điều này khiến mọi người liền chú ý nhìn sang, không hề có ngoại lệ.

Chỉ thấy Tiêu Lan lúc này đã đi qua cổng, thân mặc một bộ y phục sạch mới nguyên. Trái ngược với quần áo tinh tươm, khuôn mặt cô lại trắng bệch như mang bệnh.

Tiêu Lan đưa mắt nhìn mọi người đanh chú ý vào mình, rất nhanh cô đã thấy Tiêu Vụ đơn độc đứng ở một góc.

Tiêu Lan thấy hắn, Tiêu Vụ cũng thấy cô.

Tiêu Vụ rất mừng rỡ. Hắn chờ đợi trận đấu của minh rất lâu, rất hồi hộp nhưng hắn lại thầm muốn nó không bắt đầu quá nhanh vì Tiêu Lan còn chưa tới khiến hắn chờ đợi đến sốt ruột.

Thật tốt, cuối cùng tỷ ấy cũng đã tới rồi.

Tiêu Lan đứng sững ra trong một khoảnh khắc, cô cố như không thấy Tiêu Vụ đang cười vui vẻ nhìn mình. Trong lòng cô dấy lên một sự sợ hãi khiến cô đưa tay túm lấy cổ áo mình lại, nhưng cô không tài nào quên được những sự kiện tối qua. Nhất là cô không rõ đầu đuôi tại sao Tiêu Giác lại nhắc đến hai từ cưỡng hiếp khiến cô suy tư rất nhiều.

Đây là đang nói về mình sao?

Chuyện nhục nhã như vậy không chỉ một mình cô và tên thủ biết mà còn cả những người khác nữa sao?

Tiêu Lan thoáng nhìn qua phụ thân lại nhìn Tiêu Vụ đang tươi cười nhìn mình. Cô cảm thấy thật kinh tởm đến phát ói. Tiêu Vụ hắn không biết hai chữ liêm sĩ sao?

- ... một con chó...

Tiêu Giác cảm thấy mình nên hoàn thành xong câu nói liền mặc kệ không khí kì lạ ở đây nói tiếp.

- Biểu muội, muội có sao không?

Tiêu Giác tuy ngốc nhung cũng nhìn thấy Tiêu Lan hơi là lạ so với mọi ngày. Bộ dạng tươi tắn, mạnh mẽ, năng động mọi ngày không thấy đâu giờ chỉ còn lại nét gì đó tang thương, lăng lệ cùng ánh mắt trống rỗng.

- Không sao, muội không có việc gì.

Tiêu Giác nghe vậy bắt đầu nhìn qua Lý Quý, tên này lớn lên nhìn kinh tởm quá khiến biểu muội phải sợ hãi. Hắn rất nhanh đưa ra kết luận.

- Tiêu Lan, con không có việc gì chứ?

Tiêu Tức cũng quan tâm sự bất thường của con gái.

- Con không có việc gì chỉ là mãi luyện công quên thời gian mà thôi.

Tiêu Lan biết mình hiểu lầm tất nhiên không nói ra bí mật của mình. Cô đã khóc rất lâu, tắm rất lâu, chà rửa rất lâu đến mức da đỏ ửng muốn bong tróc vẫn cảm thấy dơ bẩn. Cô bỏ qua những trang phục màu khác chọn một thân bạch y đi ra ngoài vẫn không thể xoá nhoà đi cảm giác không còn trong sạch của mình.

Tiêu Lan đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã muốn chết đi nhưng cô không có làm gì sai, cũng không có lỗi với ai tại sao phải chọn cách hèn nhát như vậy. Cô đối với Tiêu Giác trước đây cũng có chút cảm tình nhưng so ra xa xa chưa đủ, bây giờ thì đã tuột về mức số âm. Tiêu Lan nhìn Tiêu Vụ không ngờ hắn là một con thú vật đội lốt người như vậy, thầm nuôi quyết tâm sẽ khiến hắn trả giá, không được yên ổn.

- Cơ công tử, Tiêu Lan tới trễ chớ trách tội.

Tiêu Lan vội lấy lại bình tĩnh, cố hành động như bình thường.

- Không việc gì.

Cơ Dạ Hàn cũng nhìn ra sự khác thường của Tiêu Lan, cái tình tiết kì lạ nào đây, hắn không nắm bắt được.

- Bảo hộ cho ta.

Cơ Dạ Hàn thì thầm rồi đi du nhập tâm thức. Hắn không cần triệu hồi cuốn sách của Tiêu Vụ vì nó vẫn ở trên bục từ trước. Hắn lật nhanh cuốn "Tiêu Vụ xuất thế" tới tình tiết hôm trước, những chuyện chưa xảy ra sách có thể để trắng thiếu thốn tình tiết nhưng sự việc trong quá khứ đều được viết rõ ràng.

- Cái gì đây?

Tiêu Vụ cưỡng đoạt Tiêu Lan, hay nói chính xác hơn là hơn là hồn Khương Cầu nhập thân xác Tiêu Vụ cưỡng đoạt Tiêu Lan.

Tối qua sau khi quay về, Tâm tình Tiêu Vụ cực độ bất ổn, hoang mang. Hắn không cứu được nghĩa muội còn phơi ra bộ dạng thảm hại trước mặt của Tiêu Lan tỷ tỷ. Hắn rất thất vọng, về bản thân, về Tiêu Lan, về mọi thứ. Cơ Dạ Hàn so với hắn quá mạnh, tới mức hắn còn không cảm ứng được sự cách biệt là nằm ở đâu. Vì vậy hắn đã xuất hồn muốn mượn gió đêm lạnh lẽo trui rèn tâm trí, củng cố lại đạo tâm của mình, hắn còn đặt biệt nói mình muốn ở một mình muốn Khương Cầu không đi theo.

Khương Cầu vốn là linh hồn ẩn nấp trong cơ thể Tiêu Vụ, một dạng ký sinh để sống. Bình thường thỉnh thoảng gã cũng sẽ dùng cơ thể Tiêu Vụ trong chốc lát để thoả mãn bản thân.

Hôm qua cũng thế, Tiêu Lan đến đúng lúc Khương Cầu đang mượn cơ thể của Tiêu Vụ, rất nhanh tai hoạ đã đến với cô.

Khương Cầu đối với việc này cảm giác thư giãn, khoang khoái vô cùng, dù sao cũng lâu rồi hắn chưa được trải nghiệm, thời gian mượn xác tương đối hạn chế, Tiêu Vụ lại là một tên nghèo kiết xác, tiền có cũng chỉ dùng để mua tài nguyên tu luyện. Còn về phần hậu quả gã lại càng không sợ, có một tên ngốc thay hắn chịu tội rồi.

- Có lẽ việc thay đổi tình tiết đã thay đổi cả số phận của Tiêu Lan.

Cơ Dạ Hàn biết rõ ràng nguyên nhân cũng không để tâm lắm. Tiêu Lan vốn là tình lữ tương lai của Tiêu Vụ, sớm hay muộn cũng không quan trọng. Mà có quan trọng cũng không dính líu gì đến hắn.

Có điều Cơ Dạ Hàn cũng cảm thấy Tiêu Lan tương đối mẫn cảm, từ góc độ nào đó có thể thấy cô bày trừ triệt để tới mức hận thấu xương như vậy rõ ràng là do hồn Khương Cầu gây ra. Ngược lại nếu là Tiêu Vụ đơn độc bình thường thì chắc lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp rồi.

Vậy thì tốt, hắn đỡ mắc công phải chịu tủi ro đi cắt đứt tình duyên của khí vận chi tử và thiên kiêu chi nữ.

Cơ Dạ Hàn vội nhìn lên Hữu Thạch.

Tiêu Vụ, khí vận chi tử, điểm khí vận 700, thân cận Khương Cầu, độ trung thành 22%. Bị cướp 350 điểm khí vận, còn 100.

Tiêu Lan, thiên kiêu chi nữ, trở thành phản diện của Tiêu Vụ, khí vận chi tử. Điểm khí vận 350.

- Ha ha, thú vị, thì ra có thể vận hành như vậy. Dạ Thư đến đánh giá ta một chút.

- Điểm khí vận cộng thêm 350, tổng cộng 800, giá trị phản diện cộng thêm 100. Thế lực đối đầu hiện tại Tiêu Vụ, thế lực thao túng Tiêu gia. Mức độ danh tiếng tốt.

- 800 rồi sao, tốt, cuối cùng chợ phiên cũng sắp được mở rồi.

Không ngờ Khương Cầu lại hữu dụng như vậy, tình tiết thiên tài như vậy cũng làm được lại chẳng cần ai xúi giục, tuyệt đối là kẻ ác. Tiêu Vụ như thế này có thể gọi là dẫn giặc vào nhà đào góc tường.

Cơ Dạ Hàn có một chút tội nghiệp cho Tiêu Lan nhưng cũng chỉ là một chút thôi liền bị hắn nhanh chóng vứt sau đầu.

Cơ Dạ Hàn nghĩ không vội mở chợ phiên, dự định chờ chốc nữa xem tình tiết diễn biến tiếp theo như thế nào. Dù sao hắn không biết chợ dùng mặc hàng tiền tệ nào, mở rồi thì bản thân chỉ còn 300 điểm khí vận, lại mua thì sẽ hết sạch. Hết thì cũng không sao hắn có thể dựa vào sách để tìm lại được nhưng chưa gì Tiêu Vụ con dên béo này sắp bị vắt sạch hết máu đến mỡ cũng không còn thật sự rất phiền muộn.

Cơ Dạ Hàn sau khi đọc nhiều sách tổng kết lại để đánh giá thì thấy Tiêu Vụ vẫn là nhân vật tôm tép nhất trong các nhân vật nhãi nhép. Cái danh xung khí vận chi tử, khí vận chi nữ không hề biểu thị họ thực sự là khí vận người mà cứ như một dạng danh xưng giả như hắn và mấy kẻ đứng về phe đối lập đều là phản diện. Lúc trước hắn còn thấy thiết lập này quá phiến diện đi nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cách gọi mà thôi, như danh môn chính phái và ma đạo tà giáo vậy.

Cơ Dạ Hàn tự giễu cợt chính mình, một kẻ như Tiêu Vụ theo lẽ thường hắn chỉ cần ấn nhẹ một ngón tay như giết một con kiến thì đằng này lại sợ bị khí vận quấn thân phải bày ra nhiều việc như vậy. Nếu được tự đặt cho mình một danh hiệu hắn sẽ gọi là Thốn Vận Bĩ Nhân.

Không chần chừ nữa, ngồi ghế chủ toạ Cơ Dạ Hàn cũng không tiện xuất thần quá lâu.

Khi quay lại hắn thấy Tiêu Tức đã vào chỗ ngồi, nhóm người Lý Quý cũng được xếp ghế đã yên vị tự bao giờ.

Tiêu Giác mặt mày hăng hái đứng trong nhóm thi đấu, đáng chú ý là Tiêu Lan cũng xuất hiện ở đó. Chẳng lẽ cô ta muốn ngay lập tức trả thù. Cũng không phải không thể dù Tiêu Vụ mới đột phá luyện khí tầng bốn ngang hàng với Tiêu Lan nhưng quyết tâm không đủ, nếu cả hai đấu với nhau Tiêu Lan khó mà thua được

- Được rồi, mọi người chuẩn bị xong.

Một đại lão tuy không thuộc hàng trưởng lão nhưng cũng là tiền bối trong tộc đứng ra chủ trì.

- Nên nhớ đây chỉ là tỉ thí trong tộc, ra tay có chừng mực không được để mất hoà khí...

Tiếp tục lão lại dặn dò thêm mấy câu.

- Ngày tỉ thí bắt đầu.