Ngày tỷ thí ước định sau ba ngày đã tới. Trước trận đấu của Tiêu Vụ và Tiêu Giác sẽ có một vài trận khác mở màn nhằm tạo không khí. Tất nhiên không chỉ có vậy, các trưởng lão hy vọng Cơ Dạ Hàn có thể thông qua đó để ý đến một vài đệ tử trong tộc thì rất vinh hạnh.
- Tiêu Lan đâu? Sao còn chưa xuất hiện?
Tiêu Tức lo lắng hỏi, Cơ Dạ Hàn đã tới từ lâu, cớ sự gì mà Tiêu Lan chưa xuất hiện. Thân là con gái tộc trưởng trước giờ Tiêu Lan đều rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cô biết gia tộc mong muốn cô kết thân lấy lòng Cơ Dạ Hàn cô tất nhiên đồng ý, còn rất tự nguyện.
- Thưa tộc trưởng, còn chưa tìm thấy Tiêu Lan tiểu thư.
Một nữ tộc đệ đi tìm Tiêu Lan gấp đến nổi hơi thở không đều đặn, người ướt đẫm mồ hôi.
- Được rồi, cho người đi tìm nó đi.
Tiêu Tức không có cách, thoáng nhìn qua nơi Tiêu Vụ đang đứng thầm cảm thán, cũng đã đến lúc con gái không nghe lời rồi sao. Tự nhiên là ông suy đoán có lẽ Tiêu Lan bắt đầu biết chống đối lại, muốn vượt qua sự sắp đặt của gia tộc rồi. Thở dài một hơi, ông mới đi tới chào hỏi Cơ Dạ Hàn.
- Cơ công tử, gặp mặt.
Tiêu Tức khom người chào người thanh niên trước mặt. Ông rất tình nguyện chủ động chào hỏi, còn phân vân xem có nên thêm vào vài câu nịnh bợ không.
- Ừm.
Cơ Dạ Hàn buồn chán đáp lại. Bây giờ hắn đang bận suy nghĩ nên làm thế nào để thịt con dê béo Tiêu Vụ tránh bị người khác đoạt mất miếng thịt đang dâng tới tận miệng.
- Gọi một chút Tiêu Giác tới đây.
Cơ Dạ Hàn phân phó.
- Cơ công tử.
Tiêu Giác đại tướng lực điền phè phỡn tiến tới. Mấy vết thương hôm trước không quá nặng uơng vài viên đan dược, điều dưỡng một chút lại khoẻ mạnh như cũ. Nhìn bộ dáng của hắn như nắm mười phần chiến thắng, không hề lo lắng gì, hoàn toàn khinh địch không để Tiêu Vụ vào mắt.
- Nắm chắc lắm sao?
Cơ Dạ Hàn nhìn bộ dáng của Tiêu Vụ rõ ràng coi lời nói của mình không ra gì. Con cờ này của hắn khá nghe lời, nhưng về phần đầu óc hơi khiếm khuyết.
- Ta nắm chắc.
Cũng không trách được, đệ nhất thiên tài của Tiêu gia xưa giờ mấy ai đi khiêu chiến với Tiêu Giác, mà kì thực hắn cũng không phải hữu danh vô thực trước giờ chưa từng tránh chiến cũng ít khi thua. Lại thêm vừa mới tiêu diệt được con mãn xà cái này công lao, chiến tích, dù con rắn đó thua hắn một tiểu cảnh giới nhưng cũng đáng để tự hào.
Nhắc tới con mãn xà, kỳ thật một con rắn to nhuq vậy không tự nhiên xuất hiện ở trong thành được. Tường thành cao hơn bảy trượng, được binh lính tu sĩ thay nhau canh gác vốn dĩ rất an toàn, nếu có yêu thú xuất hiện việc gióng trống khua chiên là không tránh khỏi.
Có điều Tiêu Giác vốn không có phí tinh lực nghĩ nhiều như vậy, hắn nghĩ chắc là một con rắn nhỏ bình thường ăn nhằm cái gì bị phình to ra. Việc điều tra nguyên do phải để cho quan phủ hoặc Lý gia phái người đi chẳng liên quan gì hắn.
Còn Cơ Dạ Hàn biết rõ nguyên nhân thì lại chẳng có lí do gì phải nói ra.
Quan phủ cũng chẳng bận tâm lắm, dù sao khu vực do người Lý gia quản, bọn hắn cũng không tiện nhúng tay vào.
Chỉ có Lý gia đang đưa người đi xông xáo điều tra, nghe ngóng. Chỉ là không phải điều tra tại sao khu Tây lại xuất hiện yêu thú mà là ai đã giết con mãn xà.
- Tra tới đâu rồi, ta muốn nghe đáp án.
Lý Quý cảm thấy gần đây không có chuyện gì thuận lợi. Bình thường trên danh tiếng thì Tiêu gia lẫn Tiêu Giác vẫn luôn đàn áp hắn, Lý Quế thì càng ngày càng không nghe lời gây rối khắp nơi giờ lại thêm sủng vật hắn nuôi khi không bị giết mất. Con mãng xà này vốn không chỉ đơn giản là rắn mà bên trong huyết thống còn có liên hệ với chân long. Mặc dù không rõ ràng lắm nhung máu của nó tương đối hữu dụng với Lý Quý.
- Bẩm đạ thiếu gia, theo điều tra là do Tiêu Vụ người của Tiêu gia làm.
- Tiêu Vụ?
- Dạ bẩm là một tên tạp vụ của Tiêu gia, gần đây bỗng nhiên to gan dám đi thách đấu với Tiêu Giác.
- Là hôm nay đúng không ?
Thảo nào nghe quen quen, tình báo lần trước Lý Quý đọc qua đã có tên Tiêu Vụ này nội dung cũng về buổi tỉ thí ở Tiêu gia hôm nay. Trùng hợp vậy sao, ở Mạc thành có Tiêu gia và Lý gia, tên Tiêu Vụ lại thoải mái tới mức đắc tội cả hai thiên kiêu của hai gia tộc. Tên này thật là to gan.
- Được thôi, cho người mua một chút lễ vật, hôm nay chúng ta đi thăm hỏi Tiêu gia một chút.
Lý Quý cười nói, hắn muốn một chút nữa đi diện kiến Tiêu Vụ, cái đại nhân vật mới nổi này một chút.
Lý gia đệ tử thấy nụ cười của Lý Quý trong lòng sinh lòng sợ hãi, mỗi lần hắn cười như vậy rõ ràng người xung quanh đều không yên ổn. Mà người được hắn cười nhiều nhất tất nhiên là tên đệ đệ yêu quý Lý Quế rồi.
Lý Quý dẫn theo một vài đệ tử ưu tú, toàn đội hướng về Tiêu phủ mà đi.
- Nhớ, kiêu ngạo một chút.
Lý Quý lạnh mặt dặn dò.
- Rõ.
Nhóm đệ tử đồng loạt đáp, với gia chủ tương lai lại là đệ nhất nhân thế hệ trẻ lý gia, không ai có ý định phản kháng.
Lý Quý gật đầu vừa lòng, rất thoả mãn với cử chỉ phục tùng này.
- Lão gia, Lý Quý công tử đến thăm hỏi.
Tiêu gia đệ tử trên tay chất đầy hộp quà bao đỏ loè loẹt báo.
- Thằng nhóc đó tới đây làm gì?
Tiêu Tức theo phản xạ hỏi. Vốn dĩ trước giờ hai nhà không thân thiết đến vậy, bình thường cũng lười biếng xã giao qua. Tên nhóc Lý Quý này dù là thiên kiêu thành danh cùng thế hệ với Tiêu Giác nhưng đối với ông đó cũng chỉ là danh tiếng mà thôi thực lực còn xa xa mới bằng.
Theo lẽ thường những chuyện như thế này thân là tộc trưởng Tiêu Tức tất nhiên chỉ cần quyết định một tiếng mà thôi nhưng bây giờ cũng không phải bình thường.
- Cơ công tử, Lý Quý Lý gia cầu kiến.
Tiêu Tức hướng về phía Cơ Dạ Hàn xin phép.
- Được rồi, làm tốt lắm.
Cơ Dạ Hàn lại không để ý đến Tiêu Tức, đầu hơi nghiêng về sau nói với không khí.
Tiêu Tức không biết Cơ Dạ Hàn đang nói chuyện với ai, bị lờ đi cũng không hề tức giận. Đại nhân vật như Cơ Dạ Hàn có làm gì cũng không tới lượt ông thắc mắc.
- Không sao, cho hắn vào đi.
Lúc này Cơ Dạ Hàn mới quay qua trả lời Tiêu Tức.
- Đi cho người vào.
Tiêu Tức lập tức phân phó.
Hôm nay là ngày mình sẽ triệt để toả sáng, Tiêu Vụ đứng riêng lẻ một góc nhìn đám người đang khinh thường mình nghĩ. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Tiêu Lan nhưng mãi chẳng thấy. Kì lạ hôm nay Tiêu Lan cũng phải thi đấu vậy tỉ ấy đi đâu rồi, trước giờc tỉ ấy luôn là người rất có chứ tín. Nếu hôm nay Tiêu Lan không đến vậy hắn toả sang cho ai xem đây.
- Có lẽ tỉ ấy bận chuyện đến muộn mà thôi.
Tiêu Vụ thầm nghĩ.
Tiêu Vụ nhìn lên ghế chủ toạ thấy Cơ Dạ Hàn đang ngồi đó ngạo thị mọi người không hiểu sao lại cảm thấy rất tức giận, rất tổn thương đến lòng tự trọng của bản thân. Hắn luôn cảm thấy có khúc mắt với cái tên được cả Tiêu gia nịnh bợ đó, nhưng Tiêu Lan lại nói tại vì hắn có thành kiến với Cơ Dạ Hàn mà thôi.
- Tiêu Lan, đệ sẽ chứng minh cho tỉ thấy hắn không phải là quân tử.
Tiêu Vụ căm phẫn nhìn Cơ Dạ Hàn. Có lẽ thực chất hắn chỉ đang ganh tị với người mà hơn hắn về mọi mặt kia mà thôi.
Nhóm người Lý Quý tiến vào làm tất cả tộc đệ Tiêu gia chú ý. Nhìn thấy lũ người Lý gia kiêu ngạo, mắt đặt trên đỉnh đầu đều rất phẫn nộ, căm ghét.
Tiêu Vụ thì không như thế, chưa kể hắn đối với Tiêu gia chẳng có tình cảm gì thì với kiến thức hạn hẹp của mình hắn cũng chẳng thể nhận biết nhóm người này là ai.
Lý Quý rất nhanh cũng nhận thấy tên mặc đồ tạp vụ đứng tách biệt ra khỏi đám người Tiêu gia chắc hẳn là tên ngông cuồng hơn cả hắn, Tiêu Vụ. Hắn nhìn Tiêu Vụ nở một nụ cười độc ác rồi rất nhanh lại biến thành một nụ cười niềm nở chào hỏi các trưởng bối Tiêu gia.
- Tiêu Giác, lâu không gặp lại to xác hơn rồi.
Rất nhanh Lý Quý bắt đầu mỉa mai.
Tiêu Giác trời sinh man lực người to cao khác biệt rất rõ ràng đối với Lý Quý tự nghĩ mình nho nhã thanh tao rất chướng mắt. Nhưng đây cũng chỉ là phản xạ thói quen của hắn mà thôi, tỉ như đi ngủ phải thổi tắt nến, đi nhà xí phải tuột quần vậy, gặp Tiêu Giác phải mỉa mai một câu.
Lúc này Lý Quý còn có thứ phải quan tâm hơn. Kỳ thực lúc vừa mới bước vào hắn đã chú ý người ngồi ghế chủ tọa không phải Tiêu Tức mà là một người trạc tuổi mình. Hắn rất tò mò đây là ai mà chỉ cần một ánh mắt mà đã khiến hắn cảm nhận rõ rệt một sự áp bức. Nhưng không thể để mất khí thế, Lý Quý tỏ ra bình thản và hành động như bình thương, tỏ ra kiêu ngao, khinh thường và không sợ hãi. Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ sẽ trừng phạt một chút đám thuộc hạ, ở Tiêu gia xuất hiện một kỳ nhân như vậy mà hắn lại chẳng hề hay biết.
- Câm miệng, nơi đây không phải nơi ngươi có thể kiêu ngạo.
Tiêu Giác cũng không hề hiền lành đứng yên chịu trận.
- Vị này là...
Lý Quý lại cố ý mặc kệ Tiêu Giác cung kính hỏi.
- Đây là Cơ Dạ Hàn công tử.
Tiêu Tức ngắn gọn đáp, không giải thích gì thêm.
Họ Cơ sao, quanh khu vực này không có thế lực nào họ Cơ cả, có lẽ ở xa hơn chăng. Lý Quý về sẽ cho người đi điều tra.
- Lý Quý gặp qua Cơ công tử.
Lý Quý không biết tại sao Cơ Dạ Hàn lại ở Tiêu gia nhưng nếu hắn có thể lôi kéo đối phương về Lý gia cũng trăm lợi không hại. Nghĩ vậy hắn liền muốn để lại ấn tượng tốt cho Cơ Dạ Hàn.
- Ngươi là gì của Lý Quế?
Lý Quý nghe vậy âm thầm mắng chửi đệ đệ, chẳng lẽ Lý Quế đã đắt tội người này? Tên ngu ngốc đó.
- Hắn là thân đệ đệ của ta.
Cơ Dạ Hàn nhìn Lý Quý mang khuôn mặt y hệt như Lý Quế, có chăng là có thần hơn mà thôi, lại nhớ đến sự việc hôm trước trong lòng sinh ra một cảm giác tởm lợm. Một nam nhân nhìn thấy một nam nhân khác mang tiểu đệ đang sừng sỏ ra lại còn điên cuồng với một con chó thật sự Cơ Dạ Hàn không tiếp nhận nổi. Hắn cố tình lia mắt đi ra khỏi khuôn mặt kia, không thể nhìn thêm một khắc nào nữa.
- Hôm nay ngươi tới đây làm gì.
Tiêu Giác thấy Cơ Dạ Hàn chán ghét, bản thân cũng không kém liền hỏi.