Dứt lời các Tiêu gia đệ tử bắt đầu nề nếp xếp hàng bốc thăm. Tới đây mọi người ai ai cũng không mong muốn có phiền phức sóng gió gì nữa, nghe lời người lớn hết sức thể hiện cho Cơ Dạ Hàn thấy được tiềm năng của bản thân mới là trọng yếu.
- Sao còn lôi thôi rườm rà như vậy, cứ cho Tiêu Giác và Tiêu Vụ trực tiếp tỉ thí cho nhanh, ta cũng không rảnh ở đây nhìn mấy đứa con nít choảng nhau.
Lý Quý lười nhác dựa vào ghế nói.
Lý Quý không lên tiếng thì thôi, hắn vừa lên tiếng tạo cho mọi người cảm giác muốn xông lên đánh hội đồng. Căn bản hôm nay là ngày tỉ thí của nội bộ Tiêu gia không hề có dự định mời ai cả, ngoại trừ khách quý như Cơ Dạ Hàn ra. Còn chẳng bàn tới tên Lý Quý mặt dày không ai mời tự ý tới bái thiếp còn bài ra vẻ chán ghét này nữa, thậy sự làm trên dưới Tiêu gia căm phẫn.
- Lý Quý, ngươi im miệng đi.
Tiêu Giác đứng đầu hàng đang thò tay vô lư bóc thăm, gầm lên.
- Hừm...
Thấy đám thanh niên khí huyết dư thừa, tay cầm chặt nắm đấm sắp không nhịn nổi, thân là tộc trưởng Tiêu Tức phải lên tiếng, không thể để Lý Quý chỉ dùng một chút lời khích tướng nhỏ làm mất mặt Tiêu gia được.
- Cơ công tử, ngài thấy sao?
Tiêu Tức dù sao cũng là tộc trưởng, tâm tư già dặn. Hôm nay chủ toạ cũng không phải lão, một phần cũng muốn lấy lòng liền quay qua trưng cần ý kiến của Cơ Dạ Hàn.
- Được rồi...
Cơ Dạ Hàn khẽ nhìn Tiêu Giác, lại liếc mắt qua nhìn nhân vật chính mọi người đang nhắc tới lại làm ra vẻ không quan tâm, Tiêu Vụ khẽ nhếch miệng cười. Tỏ vẻ, cái tên khí vận chi tử này thích thể diện, lại hay ra vẻ, cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu đảm lượng. Đáng thương thật, Cơ Dạ Hàn có chút thương sót nhìn Tiêu Vụ, cơ thể mình lại không chỉ một mình mình điều khiển, nữ nhân của mình thì bị sư phụ chiếm đoạt, đáng thương biết bao. Buồn cười nhất là hắn lại không biết gì cả, trên mặt lại cố dấu đi cảm giác hưng phấn trong lòng muốn nhanh chóng đánh bại Tiêu Giác tô bóng danh tiếng.
- Cha... Cơ công tử, ta muốn được thay biểu ca đánh bại Tiêu Vụ.
Chưa đợi Cơ Dạ Hàn nói đồng ý Tiêu Lan luôn âm trầm hôm nay lại rời hàng lên tiếng.
- Làm càng, mau lui về.
Tiêu Tức tức giận, con gái bình thường luôn ngoan ngoãn từ lúc nào lại tùy hứng như vậy. Chẳng phải con bé và Tiêu Vụ có mối quan hệ rất tốt sao, đột nhiên lại xung phong tỉ thí với hắn làm gì, chẳng lẽ con bé sợ Tiêu Vụ thua cuộc, xấu mặt nên mới muốn đứng ra diễn kịch cho hắn. Càng nghĩ lão càng thấy có lý, lâm thời liền bực dọc trong lòng.
- Thú vị, được thôi.
Cơ Dạ Hàn lại không nghĩ vậy, hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra liền đồng ý. Dù sao hắn tin chắc Tiêu Lan sẽ chiến thắng, chênh lệnh điểm khí vận của Tiêu Lan và Tiêu Vụ là 250 điểm.
Tiêu Tức thấy Cơ Dạ Hàn đồng ý rồi nên không tiện lên tiếng nữa, chỉ mong con gái đừng làm gì quá mất mặt.
- Bình tĩnh đi Tiêu Lan muội, tên thấp kém đó không đáng để muội ra tay, để tên cơ bắp như Tiêu Giác đánh thay là được rồi.
Bất ngờ là người lên tiếng phản đối đầu tiên lại là Lý Quý. Kỳ thật khác với thái độ thù địch hắn dành cho Tiêu gia, ấn tượng của hắn dành cho Tiêu Lan rất tốt. Từ nhỏ hắn đã nhiều lần gặp qua Tiêu Lan trong các buổi tiệc, trong lòng hắn vị trí của cô luôn cao hơn những cô gái khác.
- Đúng vậy, muội, dù thực lực của hắn có hơi thiếu nhưng nam tử hán như ta không cần phiền muội nhọc lòng.
Tiêu Giác mặc kệ Lý Quý đang châm chọc hắn cũng tán thành phản đối Tiêu Lan ra sân.
- Ca, Cơ công tử đã đồng ý, muội cần phải đánh bại tên Tiêu Vụ đó.
Tiêu Lan rất kiên trì với quyết định của bản thân, cô cần đánh thắng trận này, cũng như xoá tan bóng ma trong lòng mình, chỉ như vậy cô mới có thể một lần nữa đứng lên.
Tiêu Vụ ở đằng sau thấy một màn này bàng hoàng không nói nên lời, mà từ đầu tới cuối cũng không có ai có ý định hỏi tới hắn. Hắn không lý giải nổi tại sao Tiêu Lan tỷ tỷ lại đối với hắn dường như mang theo sự thù địch rất nặng.
- Chắc nàng ta sợ ngươi thua Tiêu Giác nên muốn ra mặt.
Khương Cầu biết rõ lý do nhưng không ngại lừa gạt một chút chú gà con ngây thơ này.
- Ra vậy, là tỷ ấy suy nghĩ nhiều rồi, nhưng tấm lòng của Tiêu Lan tỷ ta sẽ ghi nhớ, tuyệt đối không bao giờ cô phụ nàng.
Tiêu Vụ liền hiểu ra, nhìn Tiêu Lan cảm động.
- Không ổn, tên tạp vụ này não hỏng rồi.
Gần đó đám Tiêu gia tộc đệ vô thức lui một bước, cùng Tiêu Vụ tránh xa. Hắn cùng người muốn đánh mình cảm tạ còn thâm tình hứa hẹn không phải phát điên thì là gì.
Tiêu Vụ cũng không thèm để ý, chỉ coi đám người đó thật nông cạn, tình cảm của hắn và Tiêu Lan tỷ tỷ người ngoài sao có thể hiểu được.
Mọi chuyện đã được quyết định, rất nhanh cả hai bước lên sàn đấu.
- Tiêu Lan tỷ, đệ sẽ không thua Tiêu Giác, không cần tỷ phải nhọc lòng như vậy.
Tiêu Vụ có chút khó xử, dù sao hắn cũng không thể thua.
- Tiện nhân, im miệng.
Tiêu Lan căm phẫn nhìn Tiêu Vụ thầm hối hận vì tội nghiệp mà đã từng thân thiết giúp đỡ hắn.
Tiêu Vụ hơi bất ngờ, Tiêu Lan tỷ tỷ giả vờ thật giống. Hắn cũng không nói gì thêm chỉ là thực sự cảm động trước tấm chân tình của hồng nhan.
- Tỷ, đừng trách đệ nặng tay.
- Được rồi, nam tử hán đại trượng phu đừng nhiều lời nữa, mau đánh đi.
Đại lão Tiêu gia kiêm luôn cả trọng tài mất kiên nhẫn nói, không để Tiêu Lan kịp mở miệng.
Tiêu Lan từ bên hông rút ra một thanh lục kiếm sắc bén, người toát ra một cổ sát khí lành lạnh. Mũi kiếm chỉ thẳng Tiêu Vụ, hận không thể găm sâu vào người hắn.
Tiêu Vụ không để ý nhiều đến biểu cảm của Tiêu Lan, chỉ coi đó là diễn kịch nhưng cũng vội vàng thủ thế.
Và thế là Tiêu Lan thập phần nghiêm túc xuất ra kiếm đầu tiên, còn Tiêu Vụ thì vẻ ngoài đứng đắn còn tâm tình đùa giỡn đưa tay trần ra đỡ lấy lưỡi kiếm bén lạnh.
Kì thực Tiêu Vụ không ngờ, mọi người không ai ngờ, ngay cả Tiêu Lan người vung kiếm cũng phát hoảng.
Tiêu Lan dù sinh ra trong tu tiên thế gia nhưng nàng từ nhỏ thân phận cao quý, ngoài tu luyện, tỉ thí với các tộc đệ bình thường cũng được nhường nhin ra chưa bao giờ phải tranh đấu với ai. Lưỡi kiếm của nàng dù sắc bén, quý giá nhưng cũng chưa từng phải dính qua máu. Dù sao nàng cũng là hòn ngọc quý của Tiêu gia, được cưng chiều hết mực, ít khi chịu thiệt thòi.
Lúc này tay Tiêu Lan có hơi run rẩy, cũng từng nghĩ qua sẽ giết người, cụ thể là Tiêu Vụ, nhưng nàng cũng không ngờ trên đời có người ngu tới mức dùng tay không đỡ kiếm lại không dùng chút khí lực nào. Hậu quả là tay của Tiêu Vụ đứt lìa rơi xuống đất cùng máu tươi rất nhanh đọng thành vũng.
Cơ Dạ Hàn bên trên đài quan sát thầm xuýt xoa, chênh lệch 250 điểm quả là không thể coi thường được. Thì ra giữa tu sĩ đồng cấp với nhau nhẹ nhàng vung một kiếm thì đứt lìa cánh tay vậy sao, cũng quá mức đơn giản đi. Cũng chỉ trách đầu óc tên Tiêu Vụ này không bình thường.
- Tiêu Lan muội uy vũ.
Lý Quý ngồi không làm gì thấy vậy liền đứng lên vỗ mông ngựa. Hắn thấy tên Tiêu Vụ kia chẳng khác gì con kiến hôi, Tiêu Lan không vừa bắt đầu đã chặt đầu hắn đã coi như cho hắn mặt mũi lắm rồi.
- Biểu muội uy vũ.
Tiêu Giác cũng không ngại ồn ào hùa theo.
- Tiêu Lan tiểu thư uy vũ.
Thấy thế đệ tử Tiêu, Lý hai nhà hiếm khi đồng lòng cùng nhau la hét.
Ở trên đài tỉ võ Tiêu Vụ ngốc trệ nhìn cánh tay rướm máu của mình, lại nhìn Tiêu Lan.
- Con mẹ gì vậy?
Phải một hồi lâu sau Tiêu Vụ mới kịp phản ứng. Sao mọi thứ đều diễn ra không như hắn nghĩ, sao Tiêu Lan lại tuyệt tình một kiếm chém đứt cánh tay hắn.
- Tại sao chứ?
Hắn thực sự không hiểu, mặc dù hôm qua cả hai có chút khúc mắt nhưng đâu hề có thù hận gì đâu.
- Câm miệng.
Tiêu Lan không muốn nhiều lời, mặt mũi có chút tái nhợt nhưng quyết tâm trả thù vẫn không giảm.
Cơ Dạ Hàn âm thầm chậc lưỡi, có chút đồng tình nhìn tên ngu ngốc Tiêu Vụ.
Thấy Tiêu Lan đánh tới, không còn cách nào khác Tiêu Vụ mở bàn tay trái ra, xuất hiện một đốm lửa, nhanh chóng đốt lấy vết cắt, tránh việc chảy máu tới chết. Dù vậy hắn vẫn phải chịu cơn đau tới mức trợn răng, há mồm, thở hồng hộc, cả người túa ra mồ hôi ướt nhem.
Hôm nay việc Tiêu Vụ đốt cánh tay đồng nghĩa hắn đã tàn phế một tay, mọi ước vọng uy vũ vượt trội tan theo mây khói.
Mọi hy vọng trong hắn sụp đổ.
Kiếm tới cũng không thể đánh tan dòng suy nghĩ của Tiêu Vụ.
Kiếm này của Tiêu Lan là nhắm vào tim mà đâm. Cô rất quyết tâm, đủ tuyệt tình, muốn xoá bỏ đi người tồn tại đã làm vấy bẩn mình.
Đột nhiên cơ thể Tiêu Vụ vô lực nhưng có thể lùi lại, động tác rất quỷ dị, như bị ai đó kéo đi, thành công tránh một kiếm vào chỗ yếu hại.
- Ta thiêu đốt linh hồn để cứu con một mạng, mau tỉnh táo lại đi.
Khương Cầu thầm kêu không ổn, vốn nghĩ Tiêu Vụ và Tiêu Lan có tình ý với nhau, dùng cơ thể hắn thoả mãn nhu cầu bản thân một chút cũng chẳng tạo ra vấn đề gì lớn không ngờ cô gái này lại quật cường đáng sợ đến vậy, thật sự có sát ý với Tiêu Vụ. Mà gã hiện thời đang sống ký sinh lên người Tiêu Vụ, nếu hắn không may chết đi chỉ còn linh hồn gã lẻ loi yếu nhược, khó có thể làm gì được. Vì thế gã bất chấp nguy cơ bị phát hiện cũng phải cứu Tiêu Vụ lần này, ít ra hắn phải sống cho đến khi gã tìm được người thay thế.
Tiêu Lan đâm hụt cũng không nghĩ nhiều, dù sao có ngu ngốc tới đâu cũng không đưa cổ cho nàng chém hai lần đâu, nếu thật sự như vậy là thự sự không có đầu óc rồi chưa không đơn giản là trí tuệ khiếm khuyết nữa.