Annie cẩn thận dùng chiếc lược mới để chải tóc cho thiếu gia. Những động tác của cô nhẹ nhàng như đang lau chùi một bảo vật quý giá. Annie cẩn thận chải tóc cho Locke với vẻ mặt nghiêm túc và rất tập trung.
Một lúc sau, công việc chải tóc đã hoàn tất.
“Thiếu gia, Annie chải tóc cho ngài có đẹp không?”
Nữ hầu nhỏ háo hức hỏi.
“Ngươi chải tốt lắm, ta rất thích.”
Trần Lạc mỉm cười gật đầu. Câu này không phải chỉ để làm vui lòng nữ hầu mà sự thật là hắn rất thích được Annie chải tóc.
Khi Bernice chải tóc cho anh, cô thường không để ý đến cảm xúc của Trần Lạc mà cứ tùy tiện tạo ra đủ loại kiểu tóc. Trong tâm trí của Bernice thật sự là muốn biến hắn thành một con búp bê.
Nữ hầu nhỏ sau khi nhận được sự công nhận từ thiếu gia thì vô cùng vui vẻ. Trên môi cô nở một nụ cười tươi như một đoá hoa chớm nở.
Trần Lạc không kìm được lại tiếp tục nhéo má Annie. Sau đó, hắn mạnh dạn đặt tay lên vai của nữ hầu và bảo cô ngồi xuống ghế.
“Thiếu gia, ngài định làm gì vậy?”
Annie không hiểu hành động của thiếu gia là có ý gì nhưng cơ thể vẫn để cho thiếu gia tự do sắp xếp.
Trần Lạc lấy chiếc lược từ tay cô, một tay xoa đầu cô và nói:
“Ta cũng muốn chải tóc cho Annie.”
“Không, không được!”
Annie nghe thấy vậy thì lập tức hoảng hốt đứng dậy:
“Thiếu gia không thể chải tóc cho một nữ hầu, điều đó không phù hợp với địa vị của ngài!”
“Annie, nghe lời ta nhé!”
Trần Lạc giữ chặt cơ thể của nữ hầu nhỏ đang muốn đứng lên rồi ghé sát tai cô khẽ nói nhẹ nhàng:
“Việc chải tóc cho Annie sẽ không làm giảm địa vị của ta đâu, ngươi hãy yên tâm đi.”
Những viên ruby tinh xảo trên chiếc lược ngà từ từ lướt qua mái tóc trắng của nữ hầu. Từ trên xuống dưới, Trần Lạc nhẹ nhàng chải tóc cho Annie.
Lúc này, cô hầu gái đã căng thẳng đến mức tay đôi bàn tay đan chéo vào nhau, đôi chân nhỏ thì luống cuống ma sát với nhau.
Cảm xúc của cô bây giờ vô cùng lẫn lộn. Không chỉ có sự hồi hộp, mong đợi mà xen lẫn vào đó còn có cả sự vui mừng. Bỗng nhiên, Annie chợt nghe thấy giọng nói của thiếu gia vang lên bên tai:
“Ta nên chải kiểu gì đây nhỉ... buộc tóc đuôi ngựa hay tóc hai bên?
…
Nếu cột tóc đuôi ngựa đơn thì Annie trông sẽ rất duyên dàng, còn buộc hai bên thì cô bé sẽ rất dễ thương.
Nữ hầu gái của Trần Lạc vốn đã rất xinh đẹp mà giờ lại kiểu tóc mới thì cô lại càng rực rỡ hơn.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc duy nhất là đồng phục của các nữ hầu nhà Ryder lại không được đẹp mắt cho lắm.
“Có lẽ... ta nên viết thư cho Alex để nhờ hắn ta gửi một số bộ đồng phục hầu gái đẹp hơn?”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trần Lạc trước khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Lạc cầm cuốn sách mới nhận được từ gia tộc Hill rồi tìm đến nơi mà mẫu thân của hắn đang thưởng hoa trong vườn.
“Mẫu thân, ta cần sự giúp đỡ của người.”
Trần Lạc đưa cuốn sách cho Bernice.
Bernice rất vui khi con trai yêu cầu sự giúp đỡ của mình. Cô vừa nhận cuốn sách vừa mỉm cười vuốt ve sống mũi của con trai rồi sau đó nhẹ nhàng kéo má cậu bé.
Một lát sau, Bernice vừa mở cuốn sách ra thì ngay lập tức phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc:
“Đây chính là sách được viết bằng tiếng Landa, những loại sách như thế này hiện giờ rất hiếm!”
Bernice ra lệnh cho nữ hầu mang trà ra rồi sau đó dẫn Trần Lạc ngồi xuống ghế trong vườn.
“Tiếng Landa xuất phát từ các bộ lạc man rợ ở Đại Lục phía Tây. Những bộ lạc này không thờ cúng tổ tiên mà thay vào đó thờ phụng một thứ được gọi là Đồ đằng.”
Bernice lúc này lại tỏ ra một thái độ chuyên tâm chưa từng thấy, cô vừa lật sách vừa giải thích:
“Đồ đằng, tiểu Locke của ta có hiểu về nó không? Đó là những chiếc cột gỗ được khắc nhiều họa tiết kỳ lạ. Nhưng càng về sau thì các bộ lạc man rợ dần bị rợệt vong. Nếu sư phụ của ta không phải là một học giả về lĩnh vực này thì có thể ngay cả ta cũng không biết những điều này.”
Trần Lạc lặng lẽ lắng nghe Bernice giải thích, hắn dần hiểu rõ hơn về tiếng Landa và các bộ lạc man rợ ở Đại Lục phía Tây
“Và cuốn sách này…”
Bernice nhấp một ngụm trà nhưng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía con trai
“Locke, nếu ta đột nhiên không nói được nữa thì sao?”
Vậy hiện tại Bernice đang nói cái gì?
Mặc dù Trần Lạc rất muốn hỏi rằng Bernice đang nói gì bây giờ nhưng hắn vẫn trung thực đưa một miếng bánh nóng vừa được mang đến ghé vào miệng của Bernice.
Bernice ăn xong miếng bánh thì vô cùng hài lòng, cô tiếp tục nói:
“Cuốn sách này là ghi chép về cuộc khám phá của một học giả từ Đại Lục Phía Tây về các bộ lạc man rợ. Hắn đã tìm hiểu về những Đồ đằng của bộ lạc và trên mỗi Đồ đằng đều khắc họa một sinh vật kỳ bí”.
Bernice vừa nói vừa chỉ vào các hình vẽ trong sách.
“Đó là một sinh vật có cánh, có vảy và có sừng trên đầu, trông có vẻ khá giống với… loài rồng?”
“Mẫu thân, người có biết về rồng sao?”
Trần Lạc đột ngột hỏi lại.