Chương 38: Cuộc Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên

Cũng không biết đi được bao xa, tầm nhìn trước mặt bỗng nhiên mở rộng, một vùng đồng bằng rộng lớn hiện ra trước mắt Trần Lạc.

Mãi đến lúc này, Hacks mới thả chậm tốc độ tiến lên, để cho con ngựa dưới thân mình có thời gian nghỉ ngơi một lát.

Cũng vào lúc này, Hacks mới giải thích:

“Vừa rồi địa hình quá hẹp, nếu chúng ta đi với tộc độ quá chậm thì lỡ như bị tập kích hoặc bị chặn đường sẽ rất bất lợi.”

“Bên trong vương quốc thì còn đỡ, rất ít khi gặp phải người tập kích, chỉ cần cẩn thận ma thú là được.”

“Nhưng nếu ra ngoài biên giới, dù không phải trong trạng thái chiến tranh, con cũng phải luôn chú ý điều này.”

Nghe xong, Trần Lạc liền hiểu ra, Hacks đang nhân cơ hội để dạy bảo mình.

Tuy nhiên, Trần Lạc vẫn còn thắc mắc, chẳng hạn như về ma thú.

Nhưng khi hắn đang suy nghĩ xem có nên hỏi hay không thì bỗng nghe thấy tiếng sấm rền vang từ phía xa.

“Ầm ầm…”

Trần Lạc lập tức nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy bầu trời trong xanh vạn dặm.

Lúc này, một kỵ sĩ ở đội ngũ phía trước tiến lại gần, nói:

“Hacks đại nhân, đó là Chiến Ưng Lôi Đinh, ở phía Đông cách đây không xa.”

Hacks nhìn chằm chằm về phía Đông vài giây, sau đó lại nhìn lên bầu trời trong xanh trên đầu, lúc này mới nói:

“Bây giờ là mùa mưa sấm sét, đám Chiến Ưng Lôi Đình này đang chờ đám mây sấm sét.”

“Nói với mọi người, chúng ta sẽ đi vòng qua, đừng làm chúng kinh động. Nếu bị tấn công thì cứ chạy thẳng ra ngoài, bọn chúng sẽ không đuổi theo đâu!”

Sau khi mệnh lệnh được truyền đi, các kỵ sĩ chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.

Những chiếc khiên vốn được đeo trên lưng giờ đã cầm trên tay, kiếm kỵ sĩ cũng được đeo ở chỗ ở thể tiện thay rút ra được.

Hacks và Trần Lạc ở vị trí trung tâm của đội ngũ, hai bên có kỵ binh bảo vệ và đồng bộ với bọn họ.

“Đừng lo lắng, Tiểu Locke, xác suất gặp ma thú ở vùng hoang dã cao hơn rất nhiều so với gặp bọn cướp người.”

Hacks nói nhẹ nhàng.

Trần Lạc cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ là trong lòng không nhịn được có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp.

Mọi người bắt đầu đi vòng qua, dù có ma thú ở gần, nhưng khuôn mặt của các kỵ sĩ cũng không biểu lộ sự hoảng sợ hay lo lắng gì.

Rõ ràng, bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi trước sự xuất hiện bất ngờ của ma thú.

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng đột nhiên tối lại, bầu trời trong xanh lúc trước không biết từ khi nào đã tụ lại một đám mây đen.

Mơ hồ có thể nhìn thấy những tia chớp màu tím xanh đang hình thành trong đám mây đen.

Mà đúng lúc này, bên tai Trần Lạc lại nghe thấy tiếng kêu của chim ưng, tiếp đó là tiếng vỗ cánh rầm rập.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, hắn thấy một đám sinh vật có hình dáng giống chim ưng đang vỗ đôi cánh to lớn bay về phía đám mây sấm sét kia.

Đây chính là Chiến Ưng Lôi Đình sao?

Trần Lạc suy nghĩ.

Trông bọn chúng lớn hơn chim ưng mà hắn biết, sải cánh có thể rộng đến khoảng ba mét, toàn thân có lông vũ phát ra ánh tím.

Đúng lúc này, Hacks lại nói:

“Chiến Ưng Lôi Đình là ma thú phi hành hệ sấm sét, vốn là ma thú đơn độc, nhưng bọn chúng bị hấp dẫn bởi sấm sét mà tập trung lại thành đàn.”

“Nếu con một mình ở dưới đất rất có thể sẽ lọt vào tầm ngắm tấn công của bọn chúng, lúc này cách tốt nhất chính là nằm rạp xuống đất, không được động đậy, làm vậy chắc chắn có thể lừa được bọn chúng!”

“Tất nhiên…”

Lúc này, Hacks lại nói với giọng điệu tự hào:

“Nếu con sở hữu sức mạnh của một kỵ sĩ chính thức, cũng có thể thử biến bọn chúng thành thực phẩm!”

Trần Lạc nhìn về đàn Chiến Ưng Lôi Đình trên bầu trời phía xa xa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ma thú thực sự.

Nếu như chỉ xét về kích thước hình thể, con người không học được cách sử dụng vũ khí nóng thì thật sự rất khó tạo nên uy hiếp cho những con chim ưng này.

Tốc độ và độ cao phi hành của chúng khiến cung thủ truyền thống không có cơ hội tấn công.

Hơn nữa, sở dĩ ma thú được gọi là ma thú vì chúng có khả năng điều khiển năng lượng.

Cảnh tượng một đàn cự ưng bay quanh đám mây sấm sét rất hùng vĩ, mãi đến khi chúng dần biến mất khỏi tầm mắt, Trần Lạc mới rời mắt khỏi.

Sau đó, đội kỵ binh tránh được Chiến Ưng Lôi Đình thì lại gặp phải một trận mưa xối xả.

Nghĩ cũng đúng, mây sấm đã đến thì mưa rào sấm chớp còn xa sao?

Trần Lạc vắt khô quần áo ướt sũng, hắn không thích cảm giác ẩm ướt.

Cũng may là trước khi xuất phát, Annie đã chuẩn bị đầy đủ quần áo trong xe ngựa cho hắn.

Đợi khi đến một nơi an toàn, Hacks rất chu đáo cho phép Trần Lạc thay quần áo mới trong xe ngựa.

“Cảm giác thế nào, Tiểu Locke?”

Hacks hỏi về cảm nhận của Trần Lạc trong suốt chặng đường.

Trần Lạc nghĩ một chút, rồi trả lời:

“Cha, con nghĩ con cần một quyển sách giới thiệu về ma thú.”

“Chuyện này rất khó đấy Tiểu Locke, nhưng cha sẽ cố gắng tìm thử giúp con.”

Hacks không lập tức đồng ý.