Chương 39: Lần Đầu Tiên Trần Lạc Kiếm Được Tiền 1

Trần Lạc cũng biết, sách ghi chép về kiến thức siêu nhiên rất hiếm có.

Ví dụ như cuốn sách ghi chép về tập tính của Báo U Ảnh mà Hacks đã từng cho hắn xem chính là một trong những báu vật quý giá nhất của gia tộc Ryder.

Ở Idhar, sức mạnh của huyết mạch kỵ sĩ có nguồn gốc từ ma thú, cách nâng cao cũng là bắt chước ma thú.

Mà bất kỳ gia tộc huyết mạch kỵ sĩ nào cũng không muốn thông tin về ma thú tương ứng với huyết mạch của bọn họ bị người khác biết được, bởi vì điều đó sẽ rất dễ bị lọt vào tầm ngắm tấn công của kẻ thù.

Cũng chính vì vậy, dù mọi người cần đề phòng ma thú tập kích hàng ngày, nhưng cũng tuyệt đối không có bất kỳ cuốn sách nào dám ghi chép về cách đối phó với những ma thú này như thế nào.

Sau khi chứng kiến Chiến Ưng Lôi Đình, chặng đường tiếp theo bắt đầu trở nên nhàm chán.

Trên đồng bằng rộng lớn, dù thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số động vật hoang dã, nhưng so với ma thú, bọn chúng thực sự có vẻ không thú vị.

Cho đến khi gặp một đoàn thương gia, Trần Lạc mới tỉnh táo hơn một chút.

Vẫn là kỵ sĩ đi đầu đội ngũ đến báo cáo:

“Hacks đại nhân, đó là đoàn thương nhân đến từ cảng Pigeon, bọn họ có văn thư chứng nhận, đích đến là thành phố Lion, vận chuyển chủ yếu là tinh thạch biển, còn có mấy hành khách đang đón xe.”

“Bọn họ muốn đi theo phía sau chúng ta và sẵn sàng trả 50 kim tệ coi như làm thù lao.”

Hacks không trả lời ngay mà đột nhiên xoa đầu Trần Lạc, sau đó mới nói:

“Nói với bọn họ, 100 kim tệ mới cho bọn họ đi theo.”

“Ta hiểu rồi, thưa đại nhân!”

Kỵ sĩ vừa đến báo cáo rời đi với vẻ mặt thất vọng.

Nhận thấy cảm xúc này, Trần Lạc lập tức hiểu ra.

Có lẽ 100 kim tệ này là phí bảo vệ chứ không phải phí hộ tống.

Ở trên cánh đồng vùng hoang dã này, đoàn thương nhân lại không phải là người của gia tộc Hill, chỉ cần các kỵ sĩ xung phong tấn công, chỉ e những hàng hóa này sẽ trở thành hàng hoá của gia tộc Ryder.

Hơn nữa, nhìn thái độ của kỵ sĩ kia, có lẽ cũng không phải Hacks chưa từng làm qua việc này.

“Tiểu Locke, con luôn rất thông minh, có phải đã đoán ra điều gì không?”

Hacks nhìn vào ánh mắt lấp lánh của con trai và hỏi.

Trần Lạc nhìn Hacks và gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt khích lệ của Hacks, Trần Lạc bày tỏ suy đoán của bản thân.

Sau khi nghe xong, trên mặt Hacks lộ ra một nụ cười vui vẻ hài lòng.

Trong việc giáo dục hai đứa con, hắn không chỉ đầu tư nhiều tài nguyên mà còn dành rất nhiều tâm huyết vào đó.

Cũng chính vì vậy, đôi khi Hacks cũng lo lắng rằng việc bảo vệ quá tốt và quá chu đáo sẽ khiến các con trở nên quá ngây thơ.

Mặc dù điều này không nhất định là xấu nhưng trong tương lai rất có thể sẽ phải trả giá cho bài học này.

Nhưng hiện tại, mặc dù không biết con trai cả thế nào, nhưng con trai nhỏ Locke thì có vẻ không ngây thơ như vậy.

Điều làm hắn hài lòng hơn là Tiểu Locke sau khi có những suy nghĩ này cũng không thể hiện ra cảm xúc thừa thãi.

Xem ra tiểu Locke đã có phán đoán riêng của chính mình về phương diện thiện và ác.

“Con nói rất đúng.”

Hacks vui vẻ xoa mái tóc đen mềm mại của con trai nhỏ.

“Nhưng thực ra không đến mức cực đoan như vậy.”

Hacks chỉ vào đoàn thương gia đi theo phía sau và giải thích:

“Mặc dù cảng Pigeon trên danh nghĩa là thuộc về vương quốc Lessius, nhưng ban đầu nó được thành lập bởi các kỵ sĩ hải tặc như một cảng tự do.”

Lúc này, lỗ tai của Trần Lạc khẽ giật giật, hắn nghe thấy một cụm từ mới - kỵ sĩ hải tặc.

“Sau khi vua Hải Kỵ tử trận trên biển, các kỵ sĩ hải tặc tách ra, cho nên mới tạo cơ hội cho vương quốc Lessius chiếm lĩnh cảng Pigeon.”

“Nhưng chiếm lĩnh không có nghĩa là kiểm soát, hiện nay cảng Pigeon vẫn do các kỵ sĩ hải tặc nắm giữ, nên dù đoàn thương gia xuất phát từ cảng Pigeon có giấy tờ của vương quốc, hàng hóa của bọn họ phần lớn đều cướp bóc được từ trên biển.”

Lúc nói đến đây, Hacks dừng lại, nhìn Trần Lạc và hỏi:

“Tiểu Locke, bây giờ cha kiểm tra con một chút, con nghĩ hàng hóa cướp được trên biển có thể giao dịch giống như hàng hoá bình thường trong vương quốc không?”

Vấn đề này liên quan đến luật pháp, ngoại giao và kinh tế, kinh nghiệm trước đây của Trần Lạc không áp dụng được ở Idhar.

Sau một lúc suy nghĩ, Trần Lạc đáp:

“Nếu giao dịch bình thường sẽ sinh ra thuế thương mại, cũng có lợi cho vương quốc, nhưng đồng thời cũng sẽ biến vương quốc thành nơi hợp pháp tiêu thụ hàng hóa cướp bóc, dễ dàng sinh ra chợ đen.”

“Tất nhiên, nếu kỵ sĩ hải tặc có thể cướp bóc ở trên biển thì các kỵ sĩ trên đất liền cũng sẽ nghĩ rằng có phải chúng ta cũng có thể cướp bóc trên đất liền hay không!”

“Vì vậy...”

Trần Lạc sắp xếp lời nói và đưa ra kết luận:

“Con nghĩ rằng giao dịch bình thường có hại nhiều hơn lợi, mà kỵ sĩ hải tặc đã thu được một số tài sản từ phương thức cướp bóc thì khó có thể mong bọn họ sẽ đóng thuế cho vương quốc.”

Lúc này, ánh mắt Trần Lạc cũng nhìn về phía đoàn thương gia phía sau.