Chương 37: Chuyến Đi Đầu Tiên Của Trần Lạc 2

Trong ánh mắt chào tạm biệt, nhóm người đã từ từ biến mất ở chân trời.

Vì có chiếc xe ngựa mà Trần Lạc đang đi, những người kỵ sĩ khác đương nhiên không thể đi nhanh, Trần Lạc cũng có thể nhân tiện mượn cơ hội này để ngắm nhìn phía ngoài suốt chặng đường.

Nhưng thực tế là trước khi rời khỏi lãnh thổ của gia tộc Ryder thì không có gì đẹp để nhìn.

Lãnh thổ của gia tộc Ryder nằm ở khu vực đồi núi, có một số cây bụi rậm rạp, đầm lầy và vùng đất ngập nước, lượng mưa khá đầy đủ, nhưng diện tích phù hợp để canh tác lại không nhiều.

Sau một buổi sáng đi bộ chậm chạp, Trần Lạc và đám người đã đến vùng biên giới của lãnh thổ gia tộc mình, ở đây có một thôn trang nhỏ toạ lạc.

Các kỵ sĩ sắp xếp lại một chút ở đây, lại tiến hành một đợt tiếp tế cuối cùng.

Trần Lạc thì yên lặng quan sát thôn trang nhỏ này.

Thanh niên có sức lao động cũng không nhiều, trẻ con cũng rất ít, người già lại chiếm tỷ lệ khá lớn.

Trừ những thứ đó ra thì chính là nghèo khổ, bất luận là người trưởng thành hay là trẻ nhỏ thì cũng bị suy dinh dưỡng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

“Cha, những người này đều là cư dân lãnh thổ của gia tộc chúng ta sao?”

Trần Lạc hỏi.

“Trước đây không phải, nhưng bây giờ thì phải.”

Hacks giải thích:

“Bọn họ là những người từ các lãnh thổ khác chạy nạn đến đây.”

“Giữa các quý tộc có ký kết ngầm, miễn là những người này không ăn cắp tài sản hoặc vi phạm pháp luật của vương quốc thì sau khi tiến vào lãnh thổ gia tộc, bọn họ sẽ được coi là cư dân của gia tộc Ryder chúng ta.”

Sau khi nghe xong, Trần Lạc đã hiểu một phần về hoàn cảnh của họ.

Các quý tộc kỵ sĩ được hưởng quyền tự trị cao cấp trên lãnh thổ của mình, điều kiện tiên quyết là không vi phạm luật pháp cơ bản của vương quốc.

Cũng chính vì vậy, không thiếu những lãnh chúa hung tàn bạo ngược chèn ép người dân thường quá mức.

Có chèn ép thì đương nhiên sẽ có phản kháng.

Đáng tiếc là, trong thế giới mà huyết mạch kỵ sĩ nắm trong tay tất cả, người bình thường yếu ớt cũng chẳng khác gì một con kiến trên mặt đất.

Do đó chỉ có thể chạy trốn.

Mà giống như Hacks, hắn cũng không có hứng thú gì việc quản lý lãnh thổ, mà thay vào đó chủ yếu là một trong số các quý tộc kỵ sĩ phụ trách làm nhiệm vụ của vương quốc, ở trong mắt dân thường thì hắn được coi là loại người nhân từ.

Mặc dù chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, lương thực thu hoạch được cũng phải nộp lên một phần, nhưng ít nhất cũng có thể sống yên ổn.

Hacks không ngăn cản con trai nhỏ của mình đi quan sát thôn trang này, ngược lại hắn rất hài lòng khi thấy điều này.

Hắn biết mình có khả năng gì, vì vậy hắn ít quan tâm đến việc điều hành lãnh thổ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là gia tộc Ryder không chú ý đến việc xây dựng lãnh thổ, nếu không, hàng năm hắn cũng sẽ không đến canh giữ ở các thôn trang trong mùa gieo hạt.

Chỉ là gia tộc thực sự không có tài năng trong lĩnh vực này, lại thêm nguồn lực có hạn, vì vậy bọn họ chỉ có thể bỏ mặc.

Mà trong tương lai, nếu Bill có thể đảm nhận trách nhiệm của lực lượng vũ trang của gia tộc thì Locke có tài năng phát triển và xây dựng lãnh thổ, đó là điều tốt nhất.

Sau hành động ra hiệu của Hacks, thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức được kéo dài, mãi đến giữa trưa, cả đoàn người mới tiếp tục lên đường.

Cũng không lâu lắm, Trần Lạc ngồi trong xe ngựa đã nhìn thấy tấm bia ranh giới, trên đó được khắc huy hiệu của hai gia tộc.

Một bên là gia đình Ryder, bên kia là gia tộc Hill, là lãnh chúa đại diễn cho thành phố Lion.

Trước khi băng qua nút giao đường ranh giới giữa các lãnh thổ, Hacks giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Sau đó, Trần Lạc nhìn thấy Hacks cưỡi ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của mình và nói:

“Tiểu Locke, chúng ta sắp tiến vào lãnh thổ của gia tộc Hill rồi, cha có một số chuyện muốn dặn dò con lần nữa.”

“Thứ nhất, đừng thương hại, nhìn nhiều nói ít.“

“Thứ hai, có vấn đề gì thì về nhà hãy hỏi.”

“Thứ ba, đừng rời khỏi tầm mắt của cha.”

Hacks lại dặn dò một lần nữa.

Mặc dù hắn đã đến lãnh thổ của gia tộc Hill rất nhiều lần, vả lại cũng có mối quan hệ rất tốt với đối phương.

Nhưng đây là lần đầu tiên Hacks dẫn theo con trai nhỏ ra ngoài, hắn tuyệt đối không muốn xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Trần Lạc nghiêm túc gật đầu, hắn cũng không phải là đứa trẻ thích làm liều.

“Bây giờ thì xuống xe đi, con cần cưỡi ngựa.”

Hacks vỗ vào yên ngựa phía sau mình, ra hiệu cho Trần Lạc leo lên ngựa của hắn.

Trong lòng Trần Lạc cũng có thắc mắc, nhưng nhớ lại lời dặn dò vừa rồi của Hacks, hắn liền im lặng, sau đó leo lên lưng ngựa.

“Ngồi vững vào!”

Chỉ thấy một tay Hacks nắm chặt dây cương, một tay đưa ra sau ôm lấy Trần Lạc, sau đó dùng chân vỗ vào thân ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí rồi lao nhanh về phía trước.

Đội kỵ binh bảo vệ hai bên cánh và phía trước phía sau cũng lập tức tăng tốc tiến lên.