Chương 32: Ngắm Nhìn Bầu Trời

Trong quãng thời gian tiếp theo, Trần Lạc đã điều chỉnh đồng hồ sinh học, cũng biến thành ban ngày ẩn nấp ban đêm hoạt động giống như Bill.

Nhưng vì U Ảnh Báo là ma thú độc hành, cho nên dù là ban đêm thì hắn và Bill cũng chưa từng chạm mặt.

Trần Lạc dựa theo tập tính của U Ảnh Báo trên sách hình, tiến hành mô phỏng mấy ngày, nhưng suy cho cùng không thể tìm được cảm giác huyết mạch bị kích thích.

Tuy là cùng hệ sinh vật U Ảnh, nhưng rõ ràng Hắc Ám U Ảnh Long hoàn toàn khác biệt so với U Ảnh Báo.

Trần Lạc không thể làm gì khác đành phải tự mình tìm tòi, thử nghiệm tình báo liên quan đến “sinh vật loài rồng” được thành lập trong đầu.

Sinh hoạt tập tính, ẩm thực quen thuộc, động tác đi săn... v.v, v.v. Trần Lạc đều dần tiến hành thôi diễn và thử nghiệm. Nhưng tiếc rằng không nhận được hiệu quả gì mấy.

“Chẳng lẽ mình đã phán đoán sai về loài rồng?”

Trần Lạc suy tư.

Sau vài ngày thử nghiệm, Trần Lạc không thể làm gì khác ngoài việc dùng cách thức loại trừ, chuẩn bị tiến hành khảo thí từng cái một.

Mà vào ban ngày, hắn cũng không nhàn rỗi. Ngoại trừ cố gắng tìm kiếm manh mối liên quan đến rồng ở trong sách thì hắn chỉ quấn lấy lão Haon, muốn lấy được chút thông tin từ miệng của hắn.

“Quả thật thiếu gia rất hứng thú với rồng...”

Lão Haon cảm thán.

“Chẳng lẽ chuyện này có vấn đề gì à?”

Trần Lạc cảm thấy trong lời nói của lão Haon có ẩn ý.

Kể từ khi phát giác lão Haon có điều thần bí, Trần Lạc đã cảm thấy thân hình của vị này trông có vẻ hơi già nua, trong lòng bỗng trở nên phức tạp.

Tất nhiên, có lẽ đây chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

“Không có vấn đề gì đâu.”

Lão Haon lắc đầu đáp:

“Chỉ là ta từng nghe bạn nhắc rằng, rất nhiều người cũng lý giải sai về rồng.”

Trần Lạc nghe vậy thì dựng lỗ tai lên ngay, tinh thần bỗng phấn chấn.

Chỉ nghe thấy lão Haon giải thích:

“Rồng không phải là ma thú, mà là sinh mệnh có trị tuệ khác thường, sở hữu cơ thể to lớn. Rồng càng thông minh hơn con người, cũng có nhiều kiến thức hơn, mà thân xác to lớn cũng mang đến cho bọn chúng gần như trường tồn theo thời gian.”

Bấy giờ lão Haon mới nhìn về phía Trần Lạc hỏi:

“Tuy rằng những thứ này đều chỉ là truyền thuyết, nhưng nếu thiếu gia cũng thuộc thể sinh mạng này sẽ làm những gì?”

Trần Lạc nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Rất nhanh, hắn đã đưa ra hai đáp án.

Nếu như hắn nắm giữ trí tuệ phi phàm cùng tuổi thọ cực dài kia, một là không ngừng tìm tòi những điều mình chưa biết, hai là dứt khoát nằm ngửa ngủ.

Trần Lạc nói ra hai đáp án này cho lão Haon nghe.

Lão Haon nghe xong thì không đưa ra kết luận gì, mà chỉ bình luận:

“Có lẽ ở trong truyền thuyết, rồng cũng chỉ như vậy, nhưng ai mà biết cơ chứ?”

Nửa đêm hôm ấy, Trần Lạc nhìn hầu gái nhỏ đang đổi ga giường cho hắn, bỗng lên tiếng hỏi:

“Annie, nếu như ngươi có trí tuệ siêu phàm và thời gian vô tận, ngươi sẽ làm gì?”

Tuy hầu gái nhỏ không biết tại sao thiếu gia nhà mình lại đặt ra câu hỏi này, nhưng vẫn chống một ngón tay lên cằm, tự trả lời câu hỏi:

“Nếu như ta đủ thông mình thì có thể giúp thiếu gia chú thích những quyển sách kia, như vậy thiếu gia không cần phải mệt nhọc mỗi ngày nữa. Còn nếu có rất nhiều thời gian... ta muốn ở bên cạnh thiếu gia mỗi ngày.”

Đáp án của hầu gái nhỏ cực kỳ thành thật.

“Vậy ngoại trừ ta thì sao? Annie không muốn bản thân hoàn thành mục tiêu gì à?”

Trần Lạc hỏi.

Hắn cảm thấy trò chơi nuôi dưỡng của mình hơi sai lệch, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, e rằng sẽ biến thành PUA.

Tuy rằng hầu gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời cũng rất tuyệt, nhưng nếu có thể, Trần Lạc hy vọng Annie có thể có chút suy nghĩ thuộc về bản thân cô.

“Mục tiêu của Annie ư?”

Hầu gái nhỏ bỗng đỏ mặt nhìn về phía Trần Lạc, hai bàn tay lại đan vào nhau.

Trần Lạc hiểu ra ngay, dã tâm của hầu gái nhỏ này không nhỏ, đáng để động viên.

Thế là Trần Lạc đã khen thưởng nhéo mặt hầu gái nhỏ một trận.

Sau đó đêm khuya, Trần Lạc đã nằm trên nóc nhà, lẳng lặng cảm nhận cơn gió đêm hè.

Trên bầu trời đêm tối nay, mặt trăng cực kỳ sáng.

Hắn không khỏi nhớ lại chuyện Hồng Nguyệt từng giáng xuống mà lão Haon từng nói.

Nếu như mặt trăng này bỗng hiện lên màu đỏ, quả thật sẽ tràn ngập cảm giác đẹp đẽ quỷ dị.

Trần Lạc liếc nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm thầm nghĩ, thỉnh thoảng ánh mắt cũng nhìn lướt qua các ngôi sao.

“Vả lại, không biết dị thế giới cũng có các loại Bắc Đấu thất tinh không?”

Mang theo suy nghĩ này, Trần Lạc đã tập trung tinh thần, thử quan sát bầu trời đem.

Các ngôi sao lấp lánh, nhưng Trần Lạc biết trong những ngôi sao xa xôi kia một hành tinh nào đó đã từng để lại dấu vết.

Mà kèm theo suy nghĩ này, Trần Lạc chợt cảm thấy da của mình hơi nóng lên.

Thế nhưng rất nhanh, hắn bỗng giật mình tỉnh lại. Đó hoàn toàn không phải là da của hắn đang nóng lên, mà là huyết mạch đang bị kích thích.

Đợi đã! Trong đầu Trần Lạc bỗng lóe lên tia sáng.

Rồng là sinh vật sở hữu trí tuệ siêu phàm và tuổi thọ cực dài. Cho dù Idhar bao la rộng lớn đến đâu cũng hoàn toàn không có gì là bí mật đối với bọn chúng.