Chương 31: Phương Thức Tu Luyện Huyết Mạch 2

“Thật ra ta cũng chỉ biết chừng ấy thông tin liên quan đến rồng.”

Hacks nhún vai:

“Nhưng ở trong kỵ sĩ huyết mạch vẫn luôn lưu truyền một truyền ngôn, đó là Long kỵ sĩ là kỵ sĩ huyết mạch mạnh mẽ nhất. Theo lời đồn, ở phía Tây đại lục có một quốc gia, quốc vương của bọn họ là một vị Long kỵ sĩ. Tuy nhiên chưa ai nhìn thấy quốc gia này, thậm chí còn chưa từng gặp quốc dân của bọn họ, cho nên ta nghi ngờ đây chỉ là lời đồn. Dù gì...”

Hacks liếc nhìn con trai út:

“Kỵ sĩ huyết mạch sở hữu sức mạnh to lớn, lúc nào cũng muốn đi chinh phục nhiều nơi, huống chi là Long kỵ sĩ dứng đầu huyết mạch.”

Mãi đến khi bài giảng ngày hôm nay kết thúc, Trần Lạc vẫn không thể thu thập nhiều tin tức về rồng từ chỗ của Hacks.

Về chuyện này, ít nhiều gì cũng khiến Trần Lạc cảm thấy hơi kỳ quái.

Theo lý mà nói, sinh vật mạnh mẽ như vậy, đáng lý phải để lại chút dấu vết mạnh mẽ có lực ở Idhar chứ. Nhưng mà bây giờ chỉ có một lời đồn mờ ảo hư vô.

Kết hợp với tình báo mà mình đã nhận được khi tái sinh, có thể nói Trần Lạc gần như khẳng định rằng lịch sử của Idhar đã ẩn chứa bí mật.

Để giữ bí mật này, hẳn là lịch sử của Idhar đã bị xóa bỏ hoặc xuyên tạc.

Tuy rằng Trần Lạc hơi tò mò về chuyện này, nhưng cũng không có ý định đi tìm hiểu về lịch sử chân tướng.

Vả lại “trò chơi tái sinh” kia cũng không sắp xếp cho hắn bất cứ nhiệm vụ nào, do đó hắn chỉ cần sinh sống theo cách thức của mình là được.

Chuyện trở thành anh hùng giải cứu thế giới này, Trần Lạc không có hứng thú gì mấy, không bằng quan tâm đến người bên cạnh nhiều hơn.

Sau khi chào tạm biệt Hacks, Trần Lạc đã tìm thấy lão Haon ở trong nhà gỗ nhỏ ở ven hồ sân sau.

Sau khi hoàn thành việc huyết mạch thức tỉnh, trong quãng thời gian kế tiếp Trần Lạc cần phải kích thích huyết mạch, cho nên thời gian huấn luyện cũng được điều chỉnh tương ứng.

“Cần phải duy trì việc rèn luyện võ kỹ, chỉ có kỵ sĩ cầm kiếm mới có thể đi xa.”

Lão Haon căn dặn.

Kể từ khi lão Haon dạy dỗ Trần Lạc cho đến nay đã ròng rã 12 năm trôi qua rồi.

Ông lão mắt trái có sẹo này trông ngày càng già nua.

“Ngài yên tâm đi, ngày nào ta cũng sẽ nhớ luyện tập kiếm thuật và kỵ thuật.”

Trần Lạc trả lời.

“Đúng rồi...”

Trần Lạc nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi:

“Ngài có hiểu biết gì về rồng không?”

Dù đã chung sống được 12 năm, nhưng Trần Lạc vẫn không hiểu rõ quá nhiều về lão Haon.

Hắn chỉ biết rằng đối phương từng là người dạy võ cho Hacks, về sau lại làm đội trưởng vệ đội của Hacks.

Trần Lạc không ôm quá nhiều hy vọng về vấn đề này, nhưng bất ngờ thay, đôi mắt vốn đục ngầu của lão Haon bỗng lóe lên một tia sắc bén.

Trần Lạc lập tức nhận ra một luồng khí tức nguy hiểm, lông tơ trên người bỗng dựng đứng.

Thế nhưng khí tức này chỉ kéo dài trong quãng thời gian cực ngắn, thậm chí còn chưa tới một giây đã biến mất không còn bóng dáng.

Chỉ thấy đôi mắt vẩn đục của lão Haon mở to, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, giọng điệu mang theo kỷ niệm nói:

“Nếu thiếu gia Locke có hứng thú với rồng, trái lại lão già này có thể nói đôi điều cho ngài biết. Đây cũng là câu chuyện mà ta đã nghe qua từ chỗ người bạn đã mất của ta...”

Lão Haon kể một câu chuyện cho Trần Lạc nghe.

Đại khái là một con tên là Thánh Bạch Long “Hiss”, vì yêu nhau với con người nên đã cam tâm tình nguyện hóa thân thành tọa kỵ của đối phương.

Nhưng cuối cùng, con người này lại vứt bỏ Thánh Bạch Long Hiss, mà trước khi chết Thánh Bạch Long Hiss đã nguyền rủa.

“Nguyền rủa điều gì?”

Trần Lạc hỏi.

Ánh mắt của lão Haon vẫn nhìn mặt hồ, có điều vì cơn gió khẽ thổi qua đã khiến mặt hồ hơi gợn sóng.

“Lúc Hồng Nguyệt giáng xuống sẽ phá vỡ xiềng xích huyết mạch, đến cuối cùng con người cũng sẽ trả giá đắt.”

Lão Haon thổn thức nói.

“Vậy Hồng Nguyệt kia chừng nào giáng xuống?”

Trần Lạc lại hoit.

Bấy giờ lão Haon mới đưa mắt nhìn về phía Trần Lạc, trả lời:

“Đã giáng xuống rồi thiếu gia.”

“Hả?”

Trần Lạc hơi sửng sốt.

Hắn lại nghe lão Haon giải thích:

“Hình như đó là chuyện từ 49 năm về trước. Lúc đó ta còn nhỏ hơn cả thiếu gia bây giờ. Ta chỉ nhớ rõ hôm đó mặt trăng rất lớn, phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, khắp mặt đất đều bị chiếu thành một màu đỏ tươi.”

“Vậy có xảy ra chuyện gì không?”

Trần Lạc nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi.

Lão Haon lắc đầu, đôi mắt đục ngầu lại nhìn về phía mặt hồ, sóng nước lấp lánh chiếu rọi trong cơn mắt của hắn.

“Không có chuyện gì xảy ra cả.”

Lão Haon nói:

“Do đó, câu chuyện chỉ là câu chuyện, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.”

Có lẽ là ảo giác của Trần Lạc, hắn luôn cảm thấy khi lão Haon nói ra câu này, giọng điệu hơi tiêu tan, lại có chút không cam lòng.

Xem ra lão Haon cũng không đơn giản.