Chương 26: Cách chơi trò chơi sandbox (2)

Người chơi dần dần offline, cởi mũ ra thức dậy, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới, Sở Quang vẫn ở phố Bethe, đang cẩn thận tháo xô nhựa dưới máy lọc nước xuống.

Phố Bethe có giếng nước công cộng nhưng mỗi nhà đều có một máy đựng nước của mình, Sở Quang cũng không ngoại lệ.

Ngoại trừ “mưa phát quang” được bao bọc trong bụi phóng xạ, hoặc những đám mây trông bất thường, mưa trên đất hoang thường rất an toàn, thậm chí an toàn hơn cả trước chiến tranh.

Dù sao đây đã là 200 năm sau sự suy tàn của nền văn minh, những đặc điểm của xã hội công nghiệp như mưa axit và sương mù cũng rất khó thấy ở đây.

Đương nhiên, dù là vậy, trực tiếp uống nước mưa cũng không phải chuyện sáng suốt.

Cắt ở giữa chai nước, Sở Quang lót một lớp lá thông đã phơi khô và rêu dưới đáy miệng chai, lại để thêm than tro đã nghiền nát lên trên.

Như vậy, một bộ lọc nước đơn giản đã hoàn thành.

Sở Quang không biết liệu than chì có thể hấp thụ bức xạ hay không, nhưng ở ngoại thành cách xa hố bom hạt nhân, bức xạ không phải mối đe dọa chính với sự sống, mà là tiêu chảy và mất nước.

Hắn vẫn nhớ, tháng mình mới sống ở đây, hình như ngày nào cũng bị tiêu chảy một lần, không chết trên tay dị chủng cũng suýt chết vì dạ dày của mình.

“Chưa đến mười lít… như muối bỏ biển.”

Nhìn chai lọ trong phòng, Sở Quang thở dài.

Người chơi mới đến mấy ngày đã dùng gần hết vật tư tích mấy ngày.

Phải nghĩ cách mới được.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Sở Quang đứng lên, tháo chốt mở cửa.

Chỉ thấy Tiểu Ngư đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Sở Quang vừa định chào hỏi, chợt nghĩ đến lão nhị nhà họ Dư bàn chuyện kết hôn với mình trước đó, không khỏi xấu hổ.

Lùi về sau một vạn bước.

Nếu không có khu tránh nạn số 404, không có hệ thống, không có người chơi, hắn một thân một mình chỉ có thể thử dung nhập vào xã hội nơi đây… hắn không thể buông tay được!

Quá gầy.

Tốt xấu gì cũng phải nuôi hai năm nữa.

“Có chuyện gì không?” Sở Quang bình tĩnh nói.

Dư Tiểu Ngư giơ cánh tay giấu sau lưng ra.

Giờ Sở Quang mới thấy trong tay nàng cầm một cái bánh nhỏ màu đen, hẳn là bánh dùng lúa mạch xanh rang khô.

“Nhị ca ta bảo ta đưa cho ngươi, hắn bảo ta nói là ta làm rồi cho ngươi.” Nói từng từ từng từ.

Quan hệ chủ vị ta ta ngươi ngươi quanh quẩn Sở Quang cả buổi, phải một lúc mới rõ Dư Hổ bảo nàng đưa mình cái bánh này.

“Cảm ơn?”

“Không có gì.”

Đặt bánh vào tay Sở Quang, Tiểu Ngư bèn quay người chạy nhanh như gió, chỉ còn một mình Sở Quang ngổn ngang trong gió.

Hiện thực.

Kim Lăng.

Tháo mũ bảo hiểm ra, Nham Phong xoa xoa sống mũi, giơ tay mò trên tủ đầu giường, tìm được mắt kính rồi đeo lên.

Ngồi bên giường suy tính một lúc, hắn mới ngồi dậy vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt súc miệng sạch sẽ thì mặc áo khoác, xuống lầu đạp xe, chầm chậm đến căn tin.

Bây giờ là năm giờ rưỡi.

Ngoài sinh viên nghiên cứu, ít ai đến căn tin giờ này, cả đại sảnh trống rỗng, chỉ có mấy cửa sổ gần cửa đang buôn bán.

Dì bán căn tin đang bận rộn sau cửa sổ, vừa nhìn đã nhận ra vị khách quen này, vẻ mặt tươi cười nói.

“Giáo sư Nham, hôm nay đến sớm vậy.”

“Vâng, hôm qua ngủ sớm… lấy hai cái bánh bao.”

“Bánh bao mới hấp, ngươi đợi một lát.”

“Không vội.”

Nham Phong lấy thẻ cơm ra, quẹt vào máy đọc thẻ.

Sương khói bay ra từ lồng hấp rất thơm.

Nham Phong rất thích mùi này, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng đáng tiếc, nó không phải bạn tốt của mắt kính hắn đeo.

Tháo mắt kính xuống lau làn hơi mờ bên trên, Nham Phong bất giác nghĩ đến nhân vật của mình trong Wasteland OL.

Tuy thực lực ban đầu của bản thân trong thế giới ảo hơi kém một chút, nhưng vẫn mạnh hơn ngoài thực tế rất nhiều.

Với lại quan trọng nhất là trong thế giới ảo hắn không bị cận thị.

Lúc này, có người vỗ vai hắn.

Nham Phong mang kính lên quay đầu lại, là giáo sư Uông Hải Dương.

“Sáng có tiết à?”

“Không có tiết, ngủ không được nên dậy.”

“Ta còn tưởng các ngươi làm vật lý sẽ thức muộn.”

“Đó là ngươi nghĩ thôi, ta hiếm khi mang công việc về nhà.”

Nham Phong đẩy kính, chợt nghĩ đến gì đó, nhìn hắn nói:

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi.”

Giáo sư Uông Hải Dương nhướng mày.

“Là chủ đề hôm qua?”

Nham Phong gật đầu.

“Ừm.”

“Khoan đã, ta hỏi một câu trước, tiểu thuyết ngươi nói kia chắc không phải do ngươi viết chứ?”

Giáo sư Uông Hải Dương cười nói:

“Loại tiểu thuyết này hơi giống thật là được, nếu giống hiện thực y như đúc thì không hấp dẫn.”

“Thật ra không phải tiểu thuyết, nói thẳng ra nó là… một trò chơi.”

“Trò chơi?”

“Ừm.”

Nhận bánh bao từ tay dì bán căn tin, Nham Phong mở túi nilon cắn một miếng:

“Trò chơi về chủ đề tận thế.”

Giáo sư Uông Hải Dương hứng thú hỏi.

“Cụ thể chút xem?”

“Cụ thể thì ta không rõ, trước mắt trò chơi đang ở giai đoạn thử nghiệm, ta biết không nhiều.”

Nham Phong dừng lại một chốc:

“Ngươi nói xã hội phát triển thế nào mới có thể làm được xe ô tô không có nguồn điện.”

“Không có nguồn điện?”

Giáo sư Uông Hải Dương sững sờ, cười nói:

“Ý ngươi là dùng kỹ thuật cung cấp điện từ xa thay cho nguồn điện cố định sao?”

“Rất khó sao?” Nham Phong nói.

“Khó hay không thì ta không rõ, xét theo góc độ chuyên môn của ta… công nghệ cung cấp điện vô tuyến không khó, cái khó là làm sao chúng ta lấy được nguồn năng lượng sạch và rẻ đó, vì vậy dù tổn hao 90% năng lượng hay thậm chí là hơn thì chi phí vẫn trong phạm vi chấp nhận được.”

Nói đến đây, giáo sư Uông Hải Dương dừng lại, dùng giọng điệu nói đùa nói.

“Ngoại trừ phản ứng nhiệt hạch hạt nhân có kiểm soát miêu tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ra, ta không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn.”

Phản ứng nhiệt hạch hạt nhân sao?

Nham Phong trầm ngâm.

“Vậy à…”

Xem ra bối cảnh thiết lập câu chuyện trong “Wasteland OL” còn hoành tráng hơn trong tưởng tượng của hắn.

Trong đây hẳn còn có rất nhiều nơi đáng để khai thác sâu hơn.

“Ngươi định bao giờ đăng tiểu thuyết? Có thể cho ta xem không?”

Giáo sư Uông Hải Dương nói đùa:

“Nói không chừng ta có thể góp ý cho ngươi.”

Nham Cương nhìn hắn một cái.

“Ta đã nói rồi không phải tiểu thuyết.”

“Được được được, ngươi nói không phải thì không phải.”

Uông Hải Dương nhận bữa sáng của mình từ tay dì ở căn tin, cười vỗ vai đồng nghiệp:

“Ta có tiết, đi trước đây. Chúc ngươi may mắn!”