Chương 27: Chia sẻ với ngài là vinh hạnh của chúng ta!

Đêm khuya.

Sở Quang ngủ không yên, thức dậy giữa chừng mấy lần, tay sờ vào khẩu súng trong túi ngủ, sau đó mới ngủ thiếp đi.

Khu tránh nạn rất nhàn hạ, vốn không cần lo về bất cứ nguy hiểm gì, nên khi đột ngột trở lại môi trường không ổn định này, hắn lại hơi không thích ứng được.

“Thả lỏng.”

Sở Quang thở dài, tay lại bất giác sờ sờ khẩu súng giấu trong chăn, nòng súng vừa thô vừa dài kia đầy cảm giác an toàn.

Cũng không biết người chơi bên kia thế nào rồi.

Tuy đã dặn Tiểu Thất những việc phải làm khi mình không có ở đó rồi, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm được.

Ngủ đến năm giờ sáng lại tỉnh, Sở Quang không ngủ tiếp được nữa, thế là mở mắt lặng lẽ chờ đợi.

Đến khi ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, hắn mới chui ra khỏi túi ngủ, mặc quần áo, đeo ống thép và khẩu súng mới mua trên lưng.

Lần này ra ngoài, có lẽ cách rất lâu mới về.

Khoản nợ của thị trưởng khiến hắn không thể không tính chuyển nhà sớm hơn, mọi công tác chuẩn bị đều phải hoàn thành trước cuối tháng.

Nếu không tích đủ vật tư cho 100 người tiêu thụ, chỉ có thể đợi đến tháng hai tháng ba năm sau lại tiến hành vòng thử nghiệm tiếp theo.

Cả mùa đông đều bỏ phí.

Đẩy cửa ra.

Sở Quang thu dọn xong trang bị chuẩn bị xuất phát, đúng lúc đụng phải đám đàn ông nhà họ Vương.

Vương Đức Phúc kiếm chuyện ở cửa nhà hắn ngày hôm qua nhìn hắn, không nói câu nào, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ khiêu khích.

Có lẽ vì cha hắn và anh cả anh hai đều có bên cạnh, cộng thêm con thú săn được trên lưng, rõ ràng dũng khí của hắn lớn hơn hôm qua nhiều như thể diễu võ dương oai.

Đương nhiên Sở Quang không thèm chấp nhặt với một thằng nhóc.

Thiếu niên mười sáu tuổi trên phố Bethe cũng được coi là đàn ông rồi, nhưng trong mắt hắn chỉ là thằng nhóc chưa mọc đủ tóc.

“Này, ngươi đừng có chết đấy.”

Sở Quang không quan tâm, thậm chí chẳng thèm nhìn hắn.

Đứa trẻ nhà họ Vương tức giận, nghiến răng, mặt đỏ gay, sự khinh thường của người ngoài này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.

Nhưng khi hắn đang định làm ra hành vi khiêu khích mất lý trí, đột nhiên anh cả bên cạnh đặt tay lên vai hắn.

Tuy hơi ấm ức, nhưng Vương Đức Phúc nhanh chóng trung thực lại ngay.

Xem ra đứa nhỏ này rất nghe lời anh trai.

Sở Quang nhìn đứa con lớn nhà họ Vương, người đàn ông mạnh mẽ kia cũng đang nhìn hắn.

Sở Quang cảm thấy trên người người nọ có một tia nguy hiểm nhàn nhạt, nhưng không rõ ràng.

Thú vị là lúc quan sát hắn, trên mặt người đàn ông kia cũng lộ ra tia ngạc nhiên, mặc dù đã che giấu rất kỹ.

Trực giác của thợ săn…

Tên này không dễ đối phó!

Ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi, hai bên nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Không cần chọc đến phiền phức không cần thiết.

Người của nhà họ Vương đi xa rồi.

Sở Quang cũng chuẩn bị xuất phát.

Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói lanh lảnh.

“Đi đường cẩn thận.”

Sở Quang dừng bước, quay đầu lại, thấy Tiểu Ngư trốn sau cửa lén nhìn mình.

Sở Quang cười, thản nhiên nói.

“Ừm, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Trong nháy mắt, cô nhóc đã nhanh nhẹn lẩn vào nhà không thấy đâu nữa.

Sáu giờ sáng, trời cũng sáng rồi.

Cổng lớn phố Bethe chầm chậm mở ra, những người sống sót mang dụng cụ như gùi, cung tên, dao nhỏ, nỏ... đi trên mặt bê tông nứt vỡ và cỏ dại chui ra từ trong các vết nứt, tụm năm tụm ba đi về phía đống đổ nát hoang tàn trước mặt.

Có điều bây giờ sau hai trăm năm, muốn kiếm được thứ tốt ở nơi đất hoang thế này nào dễ dàng vậy, thỉnh thoảng nhặt được vỏ đạn của lính đánh thuê hay kẻ cướp đánh rơi đã được xem là bảo vật rồi.

Sở Quang không rời khỏi khu định cư ngay, mà giết thời gian ở cửa một lúc, đợi mọi người đi xa rồi mới đến trạm tái chế của Charles.

“Ta cần 7 kg lúa mì xanh, đây là 21 đồng xu. Với lại 4 đồng có thể đổi bao nhiêu… lá thuốc ướp thịt?” Sở Quang chưa từng mua, bèn hỏi.

“Một đồng một lạng.”

“Vậy lấy bốn lạng.”

Thực phẩm là mấu chốt của sự phát triển.

Chỉ có chuẩn bị nhiều lương thực mới có thể chiêu mộ thêm nhiều người chơi làm việc cho mình.

Người sống sót không thể mỗi ngày đều ăn cháo nấu từ lúa mì xanh, dù họ chịu nổi thì mình cũng chịu không nổi.

Bây giờ có súng, đi săn sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.

Sở Quang định mua ít lá thuốc lá về, ướp thịt chưa ăn hết tích trữ qua mùa đông.

Charles nhướng mi.

“Ta nhớ mấy ngày trước ngươi mới mua 5 kg lúa mì xanh.”

“Có vấn đề gì sao?” Sở Quang tùy tiện đáp.

Charles nhếch miệng.

“Không có gì, dành nhiều tiền chút rất tốt.”

Sở Quang đang tính cho tương lai, trong lòng chợt cảnh giác.

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Mình đã không mang về được rác có ích và thu hoạch khác trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại mua lượng lớn vật tư hai lần liên tiếp.

Có lẽ thị trưởng sẽ không chú ý đến nhân vật nhỏ như mình, nhưng người khác khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ trong lòng rằng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Nhưng Charles không nói gì, có lẽ là vốn không hề để ý, cân lương thực giúp hắn, cười tiễn hắn ra cửa.

“Lơ là rồi…”

Ra khỏi cổng lớn phố Bethe, rẽ vào một góc phố, Sở Quang mới thở phào một hơi, dừng chân quan sát một lúc mới tiếp tục đi về trước.

Đối với người nhặt rác thì trên 10 đồng xu đã là “khoản tiền lớn” rồi, vì bình thường bọn họ không tiết kiệm được tiền.

Mà bản thân lại bỏ ra khoản tiền lớn trên 20 đồng xu hai lần liên tiếp để mua số vật tư không dùng hết trong thời gian ngắn.

Charles vẫn xem như tử tế với mình, dù sao cũng là người đi ra từ khu tránh nạn, nhưng dù gì ông ta cũng là đầy tớ của thị trưởng.

Nghĩ đến đây, Sở Quang bất giác cau mày.

Đáng tiếc thương nhân tên Lister kia chỉ nhận lương thực, bán toàn vật phẩm công nghiệp của Cự Thạch Thành.

Có lẽ, hắn phải đến nông trại Brown thử vận may.

7 kg lúa mì xanh và 10 lít nước uống, thêm đạn và trang bị nặng hơn 20 kg đè trên vai hắn.

Ngoài chuyển đồ ra, Sở Quang còn phải cẩn thận giữ thể lực, đề phòng nguy hiểm rình rập trong bóng tối.

Dù sức mạnh ẩn trong cơ thể khác người bình thường, hắn cũng chỉ có thể đi một đoạn lại dừng một lúc, quan sát tình hình đường xá rồi tiếp tục đi về trước.

Đường ngoài khu định cư không dễ đi, có lúc phải vòng qua con đường bị sụt, băng qua tòa cao ốc bị sập.

Sở Quang đột nhiên hơi hâm mộ những nhân vật trong “The Last Of Us”, “Dying Light”, có thể vác một đồng đồ chạy điên cuồng trong đống đổ nát, mà mình chỉ có thể đi từng bước một.

Hay là…

Lần sau mua một con bò?

Không biết cái tên Lister kia có bán không.

May thay, dị chủng trên đoạn đường này đều không phát hiện ra hắn.

Đi qua đống đổ nát, men theo đường cái đi một đoạn, cuối cùng Sở Quang cũng đến viện điều dưỡng của công viên đầm lầy trước 8h30 sáng.

Mà điều khiến Sở Quang kinh ngạc chính là sau khi hắn đến, phát hiện bốn người chơi beta đều đang online.

Không chỉ vậy, bên ngoài bức tường của viện điều dưỡng có bốn cái lò đất cao đến nửa người và lò đất hình bán cầu cao chừng một người.

Cái này… là gì?

Hắn không nhớ mình đã giao nhiệm vụ xây lò.

“Quản lý đại nhân! Cuối cùng ngươi về rồi.” Nhìn vẻ ngạc nhiên của người quản lý, Phương Trường cười bước lên trước nói.

“Ta ở bên ngoài một đêm.”

Sở Quang nhìn chăm chú vào mấy cái lò, quên đặt mấy thứ trên lưng xuống:

“... Tình huống bên các ngươi thế nào? Có gặp phải dị chủng hay người sống sót khác không?”

“Tất cả bình thường, không có tình huống ngoài ý muốn nào!”

Vẻ mặt Phương Trường hồng hào báo cáo công việc của bọn họ với Sở Quang.

Bốn cái lò cao nửa người kia dùng để đốt than, lò kế bên có lỗ thông gió dùng để nung xi măng thô với nhiệt độ cao.

“Chúng ta đốt vỏ cây thành than tro, sau đó cho vào nước trộn đều, lọc nước kalicacbonat ở lớp trên, vắt sạch phần nước bùn nhão còn sót lại, canxi hydroxit và canxi cacbonat thu được làm xi măng. Sau đó, chúng ta bỏ nguyên liệu thô vào lò cao nung thành màu đỏ cam, sau đó trộn với cát ở bờ sông, bỏ vào nước trộn đều là thu được xi măng than tro!”

Đù má?

Nói thật, Sở Quang bị năng lực làm việc của mấy người chơi này làm ngạc nhiên.

Không phải trước đó hắn chưa thử dùng than tro trộn bùn làm xi măng, vẫn dùng cách dạy bắt buộc, nhưng thứ làm ra vừa bóp đã vỡ, không thể dùng được.

Bây giờ xem ra, cách của mình sai rồi.

Mấu chốt là lò cao và nung hai lần sao?

Hay là độ tinh khiết của than tro…

Phương Trường nói không ngớt.

“... Chúng ta định dùng xi măng để tu bổ bức tường viện điều dưỡng! Đúng rồi, phần nước kalicacbonat lọc được này, chúng ta cũng dùng đồ thu gom lại, thứ này có thể dùng chế da thuộc, cực kỳ hữu dụng!”

“Các ngươi… làm rất tốt.”

Nghĩ cả buổi trời, Sở Quang không nghĩ ra nên thưởng gì cho mấy người chơi này, chỉ nghĩ ra một câu khen này.

Có điều Phương Trường nghe được câu này, cả người lại kích động hẳn lên.

Tăng rồi!

Độ hảo cảm!

Chắc chắn tăng lên rồi!

Không bỏ lỡ cơ hội này, vẻ mặt Phương Trường nghiêm túc nói lời thoại hắn nghĩ cả đêm.

“Vì sự tiếp diễn của nền văn minh! Có thể chia sẻ với ngài là vinh hạnh của chúng ta!”

“...”

Đột nhiên Sở Quang không biết đối mặt với hắn thế nào.

So với mình, mấy người chơi này quá cao thượng rồi.

“Nói hay lắm… vì sự tiếp diễn của nền văn minh, cũng vì tương lai của tất cả chúng ta.”

Khụ một tiếng, Sở Quang vẫn duy trì biểu cảm uy nghiêm, nhìn người chơi kích động tiếp tục nói:

“Ta xuống dưới để vật tư, kế hoạch của các ngươi rất tốt… cứ dũng cảm làm đi!”

Phương Trường thẳng lưng lên, tràn đầy năng lượng nói.

“Tuân mệnh, quản lý đại nhân!”

“Các ngươi cũng chú ý kết hợp làm việc với nghỉ ngươi, đừng quá mệt mỏi.” Sở Quang nhắc nhở.

Không phải vì cắn rứt lương tâm gì đó, mà lo mấy người chơi này quá dồn sức, sẽ mất đi sự nhiệt huyết.

Nhưng hình như người chơi này không biết ý tốt của hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực bày tỏ trung thành.

“Cống hiến hết sức mình vì ngài là sứ mệnh của chúng ta, đây cũng là tuyên bố của ta dưới ngọn cờ liên minh nhân dân!”

Nghe đến câu này, Sở Quang suýt nữa không kìm được.

Tuyên bố cũng được…

Ngươi từng thấy ngọn cờ liên minh nhân dân thế nào chưa?

“... Được, rất có tinh thần, đi đi.”

Nhìn theo đám người chơi chạy đi, trong lòng Sở Quang lẳng lặng thở dài.

Chung quy, lo lắng của hắn là thừa rồi.