Trong công viên đầm lầy Lăng Hồ, ngoài viện điều dưỡng bỏ hoang có từng cọc gỗ kích thước khác nhau đứng lặng ở đó.
“Ta nghe nói nếu gỗ mới chặt xong chưa qua xử lý sẽ rạn nứt biến dạng.” Lão Bạch nhìn gỗ thô chất thành đống tùy tiện trên tường, bổ rìu, cau mày nói.
Phương Trường hỏi.
“Bình thường xử lý thế nào?”
Lão Bạch nói.
“Sấy khô gỗ bị ẩm, hoặc sơn vào hai đầu gỗ để khô tự nhiên. Cũng có thể ngâm trong nước, nhưng vớt lên hơi khó xử lý… hy vọng mấy ngày này không mưa.”
Lão Bạch tính toán sơ bộ, tính cả thành quả lao động hôm qua, chặt toàn bộ gỗ thành đoạn dài 3-4 mét, vót nhọn hai đầu cắm xuống đất, tu sửa tường phía Tây và phía Bắc viện điều dưỡng.
Có điều mấy khúc gỗ này đều là gỗ thô chưa qua xử lý, rất khó đảm bảo tính kiên cố, không chừng mưa mấy lần là mục nát rồi.
Thế là hắn thương lượng với Phương Trường một chút, thay đổi quyết định, dùng xi măng làm vật liệu xây dựng.
Trên đất hoang có rất nhiều bê tông phế liệu, kể cả trong viện điều dưỡng cũng có không ít.
Sau khoảng thời gian xói mòn, nóng nở lạnh co, gió thổi mưa dầm, đa số các khối bê tông bong tróc khỏi cốt thép đã vỡ vụn.
Trông chờ vào mấy vật liệu này là không có hy vọng.
Nhưng mấy vật liệu này trộn với xi măng, sau đó cố định bằng mấy thanh thép lấy được từ trong đống đổ nát, xây một công trình đơn giản không thành vấn đề.
Tuy là công trình bã đậu, nhưng cũng tốt hơn gỗ thô nhiều.
Dù sao cũng không định xây tòa nhà chọc trời.
Có điều, muốn dùng mấy phế liệu bê tông này, đầu tiên phải có xi măng.
Mà muốn điều chế xi măng, trước tiên họ phải có đủ than đá và một lò nung có thể chịu được nhiệt 1450 độ.
Đúng lúc này, Cuồng Phong và Dạ Thập quay lại.
Phương Trường chú ý đến trong xô nhựa Cuồng Phong cầm trên tay chứa đầy bùn nhão đồng chất.
“Phía Đông Lăng Hồ có một con sông, trên bản đồ không có, hẳn là hình thành trong hai trăm năm qua. Chúng ta phải kiểm tra một vòng từ bờ phía Đông đến phía Nam, khu vực dị chủng phát triển và vị trí ẩn náu nghi ngờ đều đánh dấu lên bản đồ.”
Nói xong, Cuồng Phong bảo Dạ Thập lấy bản đồ ra, trên bản đồ có vẽ vài ký hiệu bằng than.
Có tấm bản đồ này, bọn họ đến bên hồ lấy nước sẽ an toàn hơn.
Có điều sự chú ý của Phương Trường lại đặt trên cái xô trên tay hắn.
“Trong thùng này là…”
“Ta phát hiện bên bờ sông.”
Cuồng Phong đặt cái xô xuống đất, tiếp tục nói:
“Đột nhiên ta nghĩ có thể dùng thứ này làm vật liệu xây dựng, nên mang về.”
“Thứ này không làm vật liệu xây dựng được, nước tuôn ra là hết.”
Lão Bạch ngồi xổm trên đất, vươn tay khều ít bùn, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa, đột nhiên trên mặt lộ ra biểu cảm phấn khởi:
“Nhưng thứ này là đồ tốt, chúng ta có thể làm hầm lò.”
“Lò?” Dạ Thập sững sờ.
“Ta thương lượng với lão Bạch và định làm xi măng.” Phương Trường nói.
Cuồng Phong ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cái này… có thể làm được không?”
“Có gì mà không được? Đây không phải trò chơi Sandbox sao?”
Lão Bạch đứng lên, phấn khởi nói:
“Đổ bùn ở đây là được, các ngươi lấy thêm mấy thùng nữa về đi, Phương Trường giúp ta nhặt vài nhánh cây, nhanh chút.”
“Ừm.” Phương Trường vô cùng hăng hái đi làm.
Cuồng Phong và Dạ Thập nhìn nhau đi ra với vẻ bối rối.
…
Sông nhỏ không sâu, nhưng bên bờ có rất nhiều bùn, vả lại vị trí không xa viện điều dưỡng, không tốn nhiều sức lực đã lấy được một đống về.
Lão Bạch dùng bùn bao quanh thành hình tròn, đào hai cái lỗ làm lỗ thông gió, sau đó bỏ than và lá khô trước đó đốt lửa nấu ăn còn lại trong vòng tròn bùn, dùng diêm châm lửa người quản lý để lại đốt lên.
Lửa bùng lên rất nhanh.
Bùn nhão chung quanh dần khô lại.
Lão Bạch dùng tay bới lớp bùn mới vừa hong vừa đắp lên vách lò, mãi đến khi lò cao đến đùi, hắn mới bắt đầu bỏ mấy que củi cỡ ngón tay vào trong.
“Cái này để làm gì?” Mặt Phương Trường tò mò, tuy hắn từng chơi trò chơi sinh tồn, nhưng chưa từng làm việc tỉ mỉ thế này trong game.
“Đốt than! Không có than đá, chúng ta chỉ có thể dùng cacbon thay thế. Muốn làm xi măng, đốt củi vẫn chưa đủ, chúng ta phải bắt đầu từ cái cơ bản nhất.”
“Sao ngươi lại biết chuyện này.”
“Lúc nhỏ từng chơi ở quê.”
“...”
Từng chơi cũng được.
Ai rảnh chơi cái này chứ.
Lão Bạch đứng lên phủi tay, thừa dịp lửa trong lò vẫn chưa đốt, bắt đầu đậy nắp lò.
Bước này rất quan trọng.
Trước khi đốt củi, hắn cần phải để lại một lỗ trên cùng, đến khi nhiệt độ trong lò đủ cao, sau đó dùng bùn đậy kín tất cả các lỗ lại, để gỗ bên trong cháy âm ỉ một ngày, ngày mai có thể thu đầy một bếp than.
“Ngươi lấp đầy các lỗ, chẳng phải lửa bên trong sẽ bị dập tắt sao.”
“Sẽ không tắt ngay, vả lại đây chính là điều ta muốn.”
Lão Bạch lau mồ hôi, vỗ vai Phương Trường.
“Ngươi cũng đừng nhãn nhã thế, chúng ta làm thêm mấy cái lò nữa, sẵn tiện cũng làm lò nung xi măng ngày mai.”
“Được…”
Không chỉ Phương Trường gia nhập “đội thi công” của lão Bạch, đến cả hai người Cuồng Phong và Dạ Thập cũng được chiêu mộ sau khi lấy đủ bùn.
Bốn người chơi cùng nhau làm bốn cái lò đất luyện than, lại dùng đất sét hàn nhôm có chứa silicat xây một cái to hơn.
Theo lời lão Bạch nói, ngày mai bọn họ có thể thử làm một ít xi măng.
Hắn định làm xi măng tro than.
Xi măng được làm bằng phương pháp này không chứa công nghệ, cũng không phải quá bền chắc, nhưng chắc chắn tốt hơn gỗ.
Với lại có xi măng tro than, hắn có thể làm một lò xi măng chịu được nhiệt độ cao hơn.
Lão Bạch đã hạ quyết tâm, đợi khi offline sẽ lên mạng tra thêm tài liệu.
“Mẹ nó… bây giờ ta hiểu rồi, vì sao người quản lý bảo chúng ta nghĩ cách làm nhà tắm.” Dạ Thập vốn có hơi khiết phích, ngửi thấy cả người toàn mùi mồ hôi, cảm thấy mình sắp thối chết rồi.
Con mẹ nó trò chơi này quá nặng đô rồi.
“Nếu không chúng ta đến hồ tắm trước khi offline?” Lão Bạch đề nghị.
“Ta tán thành… nhưng người quản lý thì sao? Sắp đến lúc offline rồi, sao hắn vẫn chưa về.” Cuồng Phong nói.
“Chắc có chuyện gì thôi.”
“Vậy chúng ta để hắn biết thành quả cả buổi trưa của chúng ta bằng cách nào?” Dạ Thập vội hỏi.
Phương Trường nhìn thoáng qua viện điều dưỡng phía sau.
“Không cần lo lắng chuyện này, ta đã nói với người máy Tiểu Thất kia rồi, nó tỏ ý đã thống kê thành quả của chúng ta, rồi báo lại tình huống cho người quản lý.”
Nghe được câu này, cuối cùng Dạ Thập cũng an tâm.