Môi dưới của Dư Tiểu Ngư đã bị cắn đến xanh mét, đôi mắt trừng lên giống hệt cá vàng nhỏ, nhất quyết không buông ra nhưng cũng không có hành động gì khác.
Vương Đức Phúc không muốn chờ nữa, đợi lát nữa mấy tên đàn ông nhà họ Dư về đến nơi thì một mình hắn sẽ không chiếm được chỗ tốt, cho nên hắn định dùng lực đẩy nàng ra.
Đúng lúc này, có một bàn tay đặt lên vai hắn.
“Ai bảo ta chết rồi?”
Vương Đức Phúc dựng tóc gáy, bỗng nhiên nhảy sang một bên, sợ hãi nhìn Sở Quang giống như đang nhìn thấy dã thú vậy. Dư Tiểu Ngư nhanh chóng chạy tới trốn sau lưng Sở Quang, nhỏ giọng tố cáo.
“Hôm qua hắn cũng đến, muốn phá nhà của ngươi.”
“Cảm ơn.”
Sở Quang cười như không cười nhìn Vương Đức Phúc, nói tiếp.
“Ngươi tự đi hay để ta tiễn ngươi đi?”
Vương Đức Phúc biết mình sai, không thể phản bác được, sau đó lại nhìn thấy ống thép sắc nhọn đầy vết máu trên lưng Sở Quang, cuối cùng đành im lặng rời đi.
Hắn không sợ nhà họ Dư, cũng chẳng nghi ngại người từ nơi khác đến này, nhưng không người nào muốn đắc tội một người đàn ông cường tráng hết.
Nhất là tên này lại ở một mình, hoàn toàn không có nhược điểm.
Nhìn bóng lưng của người này, Sở Quang đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
Mặc dù một số người còn sống nhưng chẳng khác gì linh cẩu, kền kền bên ngoài là bao.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy một con linh cẩu biến dị cắn đứt cổ bạn đồng hành, chia thịt ra làm thức ăn. Lúc ấy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi đó là quy luật tự nhiên, hiện tại đã cảm nhận được một chút.
Mình mới chỉ đi khỏi vài ngày mà những người này đã bắt đầu rục rịch rồi.
Dư Tiểu Ngư trốn sau lưng Sở Quang vẫn chưa đi, nàng cảm thấy đợi thêm một chút có lẽ sẽ được ăn chiếc kẹo ngày hôm đó.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng ăn thứ gì ngọt như vậy, thiếu chút nữa là nhai luôn cả que nhựa.
Chú ý tới đôi mắt to tròn đang nhìn mình.
Đầu tiên Sở Quang hơi sững sờ nhưng lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười lấy một cây kẹo mút mà mình quên ăn từ trong túi ra, nhét vào tay cô gái nhỏ.
“Mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền ạ!”
Dư Tiểu Ngư vui vẻ xé bọc ni lông ra, bỏ kẹo mút vào trong miệng, mơ hồ nói: “Dù sao ta cũng không có chuyện gì khác để làm, lúc ngươi ra ngoài ta có thể giúp ngươi trông nhà.”
Lúc này, mấy người đàn ông của nhà họ Dư đã khiêng chiến lợi phẩm trở về từ hướng trạm tái chế. Nhìn mấy túi đồ căng phồng cũng có thể thấy được thu hoạch của bọn họ không hề ít.
Nhìn thấy anh cả, anh hai và cha mình, Tiểu Ngư trốn về nhà nhanh như làn khói.
Kiếm kẹo ăn chỉ là phụ, theo dõi người từ nơi khác đến mới là công việc trưởng bối giao cho nàng, Tiểu Ngư cũng không quên lời trưởng bối dặn dò.
Chẳng qua động tác của nàng có nhanh đến mấy cũng không qua được mắt thợ săn.
Ông Dư vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Sở Quang, không nói gì, cùng con trai lớn cõng hai bao lúa mì xanh vào nhà.
Con trai thứ nhà họ Dư là Dư Hổ dừng lại trước mặt Sở Quang.
Sở Quang nhận ra hắn ta.
Những người ở đây cũng không mấy để ý đến hắn, mà thiếu niên 18-19 tuổi này lại là một trong số ít những người chủ động nói chuyện với hắn.
Chẳng qua, người này nói chuyện thẳng thắn bộc trực như tên hắn vậy.
“Mấy ngày nay ngươi không về, ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.”
Sở Quang nói.
“Xem ra trực giác của ngươi cũng không chính xác lắm.”
Dư Hổ hơi sững sờ rồi cười toe toét, gãi đầu.
Người nơi khác đến này thật thú vị, cách nói chuyện chẳng giống người khác chút nào, lúc nào cũng nói theo hướng khác.
Hắn cũng không để ý, nói tiếp.
“Ta phải nói với ngươi một chuyện, vừa rồi thị trưởng đã ban bố lệnh điều động, trước cuối tháng mỗi hộ phải nộp 100 kg củi và 2 tấm da lông.”
Nhà họ Dư có ba người đàn ông trưởng thành, cần phải nộp 300 kg củi cộng thêm 6 tấm da lông, ở phố Bethe được coi như nộp thuế nhà giàu.
Cái trước còn dễ, trong thành phố khắp nơi đều là cây cối, ra khỏi thành đi về hướng Bắc có thể trông thấy một cánh rừng lớn, dù không có lệnh điều động của thị trưởng, bọn họ cũng muốn chặt một ít về để chuẩn bị cho mùa đông.
Nhưng cái sau thì lại không dễ giải quyết như vậy, ít nhất phải giết bốn, thậm chí là năm con linh cẩu biến dị mới thu được 6 tấm da lông.
“Lúc ta trở về đã nghe thấy rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dư Hổ cũng không vòng vo tam quốc, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Bọn ta vừa mới thương lượng với nhà họ Lý, định đi vào cánh rừng phía Bắc để thử vận may, nghe nói ở đó có dấu vết di chuyển của bầy hươu. Nếu có thể bắt được hai con thì không chỉ có da mà còn lấy được thịt, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ta không đi được, ta sẽ tự nghĩ cách.”
Sở Quang uyển chuyển từ chối nhưng trong lòng lại thầm ghi nhớ.
Người nhặt rác trên phố Bethe định đi săn ở phía Bắc, công viên đầm lầy Lăng Hồ cũng nằm chếch hướng Tây Bắc, hi vọng đến lúc đó sẽ không bắt gặp.
Đương nhiên Dư Hổ không biết Sở Quang đang nghĩ gì, chỉ coi là hắn ngại ngùng, tiếp tục khuyên nhủ.
“Ta có thể nhìn ra ngươi là người có bản lĩnh nhưng khả năng của một người cũng có giới hạn, thằng nhóc nhà họ Vương dám bắt nạt ngươi cũng là ỷ vào người đông thế mạnh. Như thế này đi, sang năm em gái ta đến tuổi lấy chồng rồi, hay là ngươi cưới nó đi, như vậy chúng ta là người một nhà rồi. Nếu như ngươi sốt ruột thì tối nay tổ chức hôn lễ cũng không sao.”
Sở Quang suýt nữa bị câu nói này làm cho sặc, vừa ho khan vừa nói.
“Không cần.”
Cái quái gì thế?
Tại sao lại nhảy sang chủ đề này rồi.
Hơn nữa độ tuổi có thể kết hôn của mấy người may mắn sống sót này không phải là thứ mà một người đến từ xã hội văn minh như Sở Quang có thể chấp nhận được.
Hắn còn nhỏ, tuổi này mà kết hôn thì vẫn còn quá sớm.
“Ai, vậy thôi.”
Dư Hổ không thuyết phục tiếp nữa, chỉ thấy tiếc trong lòng.
Những người đến từ bên ngoài khu định cư đều rất có đầu óc, giống như lão già Charles kia, từ lúc ông ta lên làm người giúp việc cho thị trưởng đã trở thành nhân vật tai to mặt lớn trong mắt láng giềng.
Lão Charles nói Sở Quang cũng đi ra từ chỗ tránh nạn, nếu chuyện đó không sai thì đầu óc chắc hẳn cũng rất tốt.
Nếu hắn có thể cùng em gái sinh con trai thì có khi về sau nhà họ Dư cũng có thể có tai to mặt lớn như lão Charles ấy chứ.
Thậm chí hắn đã lên kế hoạch thuyết phục cha mình thật tốt, nhưng bây giờ xem ra là hắn đang tự mình đa tình.
Khiêng vật tư về nhà, Dư Hổ tóm lấy em gái mình.
“Tiểu Ngư, ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý gả cho Sở Quang nhà bên không?”
Trong miệng Tiểu Ngư vẫn còn đang ngậm kẹo mút, nói nhỏ.
“Có thể nha.”
Dù sao cũng ở ngay trước cửa nhà, không xa lắm.
Trong mắt nàng, chuyện lập gia đình cũng chỉ là chuyển nơi ngủ mà thôi, cũng chẳng khác biệt gì mấy, có khi còn lấy thêm được hai viên kẹo ấy chứ.
Dư Hổ vốn đã định từ bỏ, vui vẻ nói.
“Vậy thì ta sẽ giúp ngươi thuyết phục hắn.”
“Được.”
Tiểu Ngư thuận miệng đáp, nàng cũng chỉ lo ăn kẹo, không hề quan tâm.
Còn Dư Hổ lại bừng bừng phấn khởi.
“Đi, để ta đi nói chuyện với anh cả và cha, ngươi cũng đừng ngồi một chỗ chờ, có thời gian thì đi tìm mẹ học cách làm bánh nướng đi... Ngươi đang ăn gì vậy, cho ta thử vài miếng đi.”
“Không cho!”
Thấy anh hai muốn cướp kẹo của mình, Tiểu Ngư lập tức không vui, cúi xuống tránh ra chỗ khác, chạy mất nhanh như chớp.