Chương 24: Khai trương

Buổi tối Giang Phong từ tốn mà thưởng thức đoạn quảng cáo dài ngoằng của Vương Hạo, cách dùng từ và đặt câu sến súa buồn nôn, ý đồ muốn thổi phồng rõ ràng đến nối khiến cho anh cũng cảm thấy xấu hổ khi bấm like.

Cuối cùng vẫn là vô tình trượt tay, bấm vào nút like.

Giang Kiến Khang đã đặt hàng xong các rau củ và thịt thà ở chỗ cung cấp rồi, kế hoạch ban đầu vốn định khai trương vào ngày mai nhưng mà bây giờ tất cả đều đã thuận lợi hết, buổi trưa ngày mai là có thể bắt đầu buôn bán được rồi.

Giang Phong nghĩ một hồi, soạn một status trong vòng bạn bè.

Nhà hàng Kiện Khang Sao Thái ở đường Đông phố Mỹ Thực ngày mai có ưu đãi khai trương, sinh viên trong đại học A đăng bài quảng cáo thì có thể hưởng được ưu đãi giảm mười phần trăm.

Tắt máy, đi ngủ.

Ngày mãi vẫn còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh.

Nhà hàng mới khai trương ngày đầu tiên, lượng khách thông thường đều rất nhiều.

Bảng hiệu đỏ thẫm mà Giang Kiến Khang tự tay treo lên, đã thành công phá đi hơn phân nửa thiết kế của Giang Tải Đức trong cửa tiệm.

Bất kể là do tò mò hay là ham muốn giá cả rẻ hơn khi nhà hàng mới khai trương thì đều sẽ có khách mới đi vào trong nhà hàng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Giang Phong liền đi đến tiệm để giúp đỡ rửa rau thái đồ ăn, Vương Hạo biết cửa tiệm của nhà Giang Phong không có thuê người, sợ bọn họ quá bận bịu nên cũng tới để giúp đỡ.

Giá cả ở thành phố A đắt đỏ, giá món của nhà hàng Kiện Khang Sao Thái cũng không rẻ, món ăn bình thường đều mắc hơn ba phần so với các tiệm cơm nhỏ xung quanh, còn món chính như chân giò các loại thì cùng một giá với các nhà hàng bình thường.

Đồng chí Giang Kiến Khang chưa từng trông chờ vào việc mới ngày đầu tiên thì sẽ có người gọi món chính, người trong nhà đều ở trong bếp bận bộn ngất trời, chuẩn bị xong hết các nguyên liệu nấu ăn thường dùng cho các món xào nhỏ.

Đồng chí Vương Tú Liên rửa rau, Vương Hạo thì làm trợ thủ giúp bà ấy, Giang Phong và Giang Kiến Khang phụ trách thái đồ ăn, phân công đâu vào đấy hết.

Hành tây thì cắt thành từng khúc, hành lá thì cắt nhỏ, tép tỏi đã được lột vỏ thì đập nát, cà rốt thì cắt thành sợi, dưa leo cũng cắt thành sợi, củ cải trắng thì thái mỏng, ớt xanh thì băm ra,…

Các nguyên liệu khác nhau thì dùng các loại dao khác nhau, dao để cắt rau và cắt thịt không thể dùng chung, mùi vị món khác nhau cũng không được dùng cùng một con dao, đây là thói quen khi thái thức ăn của người nhà họ Giang. Đầu bếp bình thường thì chỉ cần có một hai con dao dùng thuận tay là đủ rồi, Giang Kiến Khang có tới mười mấy con dao, Giang Vệ Quốc thì còn có nguyên một kệ dao chuyên dụng.

Theo như lời bà nội Lưu Liên Hoa của Giang Phong mà nói thì đây chính là chú trọng mù quáng.

Thật sự là chú trọng mù quáng mà, nhưng mà đối với người ngoài nghề như Vương Hạo mà nói thì đây chính là phong phạm của một bậc thầy.

Giang Phong phụ trách phần rau củ, Giang Kiến Khang thì phục trách cắt thịt, đao pháp của hai cha con bọn họ là cùng tông cùng gốc, thủ pháp mỗi người có sở trường riêng nhưng mà trong mắt Vương Hạo thì đều như nhau, ổn, chắc và mau. Tùng tùng tùng tùng tùng, rất nhanh sau đó trong cái thớt của hai cha con bọn họ đã đắp lên một chồng nguyên liệu nấu ăn cao như núi.

Vương Hạo lấy điện thoại ra quay một đoạn video, đăng lên vòng bạn bè, xem như đây là lần tuyên truyền quảng cáo cuối cùng trước khi khai trương.

Trong đầu của Giang Phong không ngừng vang lên giọng nói nhắc nhở của trò chơi.

“Ting, nhận được một điểm độ thành thục của kỹ thuật dùng dao.”

“Ting, nhận được một điểm độ thành thục của kỹ thuật dùng dao.”

“Ting, nhận được một điểm độ thành thục của kỹ thuật dùng dao.”

Nếu như đây đang là trong thế giới của trò chơi thì trên đỉnh đầu Giang Phong lúc này chắc chắn sẽ cuồn cuộn liên tục bay lên dòng chữ độ thành thục +1+1+1.

Mười giờ, chính thức mở cửa kinh doanh.

Giang Phong dựng lên một cái bảng ở trước cửa tiệm, tiệm mới khai trương, mỗi một vị khách đến tiệm sẽ được tặng một ly nước ô mai.

Nước ô mai mới được đồng chí Giang Kiến Khang nấu vào tối hôm qua, mấy thứ được dùng như ô mai, sơn tra, trần bì, cam thảo, hoa quế đều là nguyên liệu tốt nhất, để trong tủ lạnh ướp cả một buổi tối, có thể giải nóng mát lạnh.

Khách của bàn đầu tiên là bạn học cùng xã đoàn với Giang Phong.

Nhóm cờ tướng mà Giang Phong ở trong có bốn người đã về trường trước rồi, đều đến đây không thiếu một ai, trong đó có hai người tối qua vừa ăn dưa leo xắt mỏng do Giang Phong làm

Bốn người cố ý chọn một bàn bốn người ở gần cửa tiệm, tiện cho người ngoài có thể nhìn thấy được trong tiệm có khách.

Thực đơn đều ở trên tường, giá cả được ghi ở phía sau của tên món ăn, bốn người nhìn giá tiền và món ăn, đều có hơi do dự.

Giá tiền này, thật sự là có hơi mắc.