Chương 25: Chảy nước miếng

“Anh Phong.” Quan hệ giữa Khâu Thần và Giang Phong là tốt nhất, nói chuyện cũng không có lo ngại nhiều như vậy: “Cho dù bác trai bác gái đã mượn rất nhiều tiền để mở tiệm nhưng mà giá món ăn mắc như vậy, có thể…”

“Với tay nghề của bác Giang thì giá món này đã gọi là khá rẻ rồi.” Vương Hạo bưng ra bốn ly nước ô mai từ trong bếp, nước ô mai vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh, vẫn còn đang bốc ra hơi lạnh.

Trong ly thủy tinh trong suốt, nước ô mai có màu nâu vô cùng đậm, mới nhìn qua đã thấy hết sức dụ dỗ.

Khóe miệng của Vương Hạo vẫn còn vương lại nước ô mai chưa được chùi sạch.

Biết cậu ta chắc chắn sẽ tự trông tự trộm, Giang Phong hỏi: “Uống mấy ly rồi?”

“Không nhiều, chỉ hai ly thôi.” Vương Hạo cười hì hì đặt bốn ly nước ô mai lên trên bàn: “Vốn là tôi chỉ muốn nếm thử thôi, cuối cùng lại không kiềm chế được.”

“Uống ít tí đi, vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, cẩn thận uống nhiều đau bụng đấy.” Giang Phong dặn dò.

Bốn người đến để ủng hộ cũng đồng loạt cầm ly nước ô mai lên để nếm thử một ngụm.

Mát lạnh sảng khoái, còn có thêm một ít vị đắng của thảo dược, chua ngọt vừa phải, không nhiều cũng không ít.

Bốn người uống ừng ực, rất nhanh một ly nước ô mai đều đã đi xuống bụng hết. Lúc đầu còn hơi bất mãn với giá cả của món ăn nhưng mà nó đã đi theo nước ô mai đi vào thực quản trôi tụt vào trong dạ dày rồi, mấy sự bất mãn này cũng tan thành mây khói.

Chỉ là một ly thức uống như nước ô mai thôi mà đã uống ngon như vậy rồi, vậy thì mấy món khác thì sao?

“Anh Phong, ly nước ô mai này bao nhiêu tiền một ly? Thêm một ly nữa!” Đàn em Lưu Tử Hiên của Giang Phong không thể chờ được mà hỏi.

“Mười lăm tệ một ly.” Sợ cậu ta chê đắc, Giang Phong giải thích: “Tối hôm qua bố của anh phải nấu nước ô mai tới hai tiếng lận, bán rẻ quá ông ấy sẽ đau lòng.”

“Không mắc không mắc." Lưu Tử Hiên lắc đầu như trống bỏi.

Ba người khác uống xong ly nước ô mai trong tay mình cũng đều dồn dập bày tỏ mình muốn uống thêm ly nữa.

Khai trương bán được bốn ly nước ô mai trước, đầy là điều mà Giang Phong không kịp lường trước.

Bốn người gọi bốn món ăn, trừ món gà Cung Bảo mà Giang Phong đề cử ra thì Khâu Thần gọi món sườn sụn xào chua ngọt, Lưu Tử Hiên gọi món đậu hủ xào, ngoài ra hai người kia sau khi thương lượng xong thì gọi một món thịt xào ớt.

Bốn món ăn tổng cộng là một trăm hai mươi tệ, miễn phí cơm trắng, cộng thêm nước ô mai nữa là tổng cộng một trăm tám chục tệ, ở trong phụ cận đại học A thì đây thật sự là giá trên trời.

Có nước ô mai trước đó, bốn người họ đã không còn bất mãn gì nữa, bưng ly nước ô mai cứ như bảo bối, nhấp từng ngụm nhỏ một.

Giang Phong chỉ chịu bán cho bọn họ mỗi người hai ly, mỗi người đều xem như như bảo bối, uống từng ngụm nhỏ xíu.

Giang Phong đi ra sau bếp để giúp đỡ, Vương Hạo thì ở lại khoác lác với bọn họ, miêu tả lại mùi vị ngon lành của món ăn tối qua, thịt viên Đầu Sư Tử hấp dẫn biết bao nhiêu, chân giò hầm mềm nhừ biết bao nhiêu, khiến cho bốn người họ nghe thôi mà nước miếng chảy ròng ròng, hận bản thân vừa nãy lúc gọi món sao lại không hào phóng tí xíu.

Chờ chút, thịt viên Đầu Sư Tử hình như là bán lẻ đó.

Khâu Thần chạy đến chỗ của thực đơn, tìm được món thịt viên Đầu Sư tử.

Hai mươi tệ một món.

Bốn người vô cùng hào phóng lại gọi thêm bốn dĩa thịt viên Đầu Sư Tử.

Mấy phút sau, Giang Phong liền bưng một mâm gà Cung Bảo sở trường của Giang Kiến Khang đi ra từ sau bếp.

Đũa của bốn người đồng loạt giơ về phía gà Cung Bảo.

Mọi người rất nhanh đã vứt bỏ nước ô mai, xem gà Cung Bảo như vật sủng mới.

Không lâu sau, lại có một đôi người yêu đi nhầm vào trong tiệm.

Đi tới thực đơn nhìn một cái trước, cô gái không khỏi nhỏ giọng kêu lên: “Mắc quá à!”

Sắc mặt của cậu trai cũng không tốt lắm, thấp giọng hỏi: “Đi không?”

“Đi thôi đi thôi.” Cô gái kéo ống tay áo của bạn trai muốn rời đi.

Bàn ăn của bốn người Lưu Thần ở ngay cửa tiệm, lúc đôi người yêu vừa đi ngang qua thì cậu con trai đột nhiên ngửi được mùi thơm thức ăn.

Thơm quá.

Ngửi thấy còn hơi hơi ngọt nữa.

Cậu con trai quay đầu, nhìn bốn người giản dị đang cắm đầu vào một mâm thức ăn mà ăn vui vẻ.

“Bạn học, mấy cậu đang ăn gì thế?” Cậu trai đó hỏi.

“Gà Cung Bảo.” Trong miệng Khâu Thần nhét một đống thịt, nói năng không rõ mà trả lời.

“Có ngon không?” Cậu trai không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Khâu Thần không rảnh trả lời, đối mặt với ba con hạm này, mình nói nhiều hơn một câu thì sẽ ăn ít đi một miếng, chỉ đành gật đầu một cái cho có lệ.

Hành động đã nói rõ hết thảy.

“Hay là chúng ta gọi thử món gà Cung Bảo ha?” Lập trường của cậu trai bắt đầu dao động rồi.

Cô gái không có hứng thú với gà Cung Bảo lắm nhưng mà nếu như bạn trai muốn ăn thì cô ta cũng không ngăn cản, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Lúc này, Giang Phong bưng món sườn sụn xào chua ngọt ra.

Sườn sụn được chiên vàng ươm, nước sốt chua ngọt đặc đặc được dày công làm ra, lại được Giang Kiến Khang rưới lên một ít canh loãng tinh chế, mùi thơm đậm đà.

Ừng ực, cô gái cũng nuốt một ngụm nước miếng.

“Gọi thêm một món sườn sụn xào chua ngọt nữa.” Cô gái đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, nói chắc như đinh đóng cột.