Vương Hạo tính tiền món ăn của mọi người, chừng khoảng hơn bốn trăm tệ. Để tiện cho việc sau này Giang Phong giữ sổ sách nên giảm giá tiền ăn cho bọn họ, Vương Hạo còn lấy ra một quyển sổ nhỏ để ghi lại số tiền cho mỗi người là bao nhiêu, có thể nói là khá chu đáo
“Ting, cập nhật trò chơi đã hoàn thành.”
Giang Phong xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Tên người chơi: Giang Phong
Cấp độ: 5(0/1000)【có thể ghi nhớ: Có/ Không 】
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 4115
Kỹ năng: Giám định (trung cấp): Bạn có thể thu hoạch được phần lớn các tin tức.
Nấu cháo (trung cấp): Bạn chỉ có thể hiểu rõ được một số tỉ lệ chính xác của nguyên liệu cần dùng và độ lửa cơ bản.
Kỹ thuật dùng dao (cao cấp): Kỹ thuật dùng dao của bạn đã vượt qua được tuyệt đại đa số các đầu bếp (Độ thuần thục: 0/100000)
Độ lửa (sơ cấp): Bạn chỉ có thể khống chế một vài độ lửa cơ bản. (Độ thuần thục: 0/1000)
Gia vị (sơ cấp): Bạn chỉ có thể làm ra được thứ độc không chết người. (Độ thuần thục 0/1000)
Nói dối (trung cấp): Bạn đã có thể nói dối không chớp mắt. (Độ thuần thục: 0/10000)
Toán học (sơ cấp): Trình độ của bạn chỉ tương đương với tân sinh viên đại học năm nhất bình thường. (Độ thuần thục: 0/1000)
Vật lý (sơ cấp): Trình độ của bạn tương đương với học sinh cấp ba. (Độ thuần thục 0/1000)
Tiếng Anh (trung cấp): Chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học vốn có trình độ mà thôi. (Độ thuần thục 0/10000)
Thưởng thức món ăn (sơ cấp): Không biết thưởng thức, lãng phí của trời. (không thể thăng cấp)
Chú ý:
Xin mời tự mình đi tìm kiếm kỹ năng.
Giá trị kinh nghiệm có thể chuyển hóa thành độ thuần thục, với tỷ lệ là 1:1
【 Những dòng còn lại lặp lại, nên sẽ giản lược bớt đi 】
Giang Phong:…
Tao biết tao là một thằng ngu học rồi, không cần mày phải nhắc đâu : )
Lúc Giang Phong đi ra từ nhà vệ sinh thì sắc mặt có hơi không tốt lắm.
“Anh Phong, anh làm sao thế?” Vương Hạo lắm mồm hỏi một câu.
“Táo bón.”
...
Chạng vạng tối, sau khi Giang Phong nhận được được điện thoại từ đồng chí Giang Kiến Khang, cầm theo đồ gia vị đã được sắp xếp xong đi vào trong nhà hàng cùng với Vương Hạo.
Mấy vị chú bác trong nhà đều đã đến hết rồi, cửa nhà hàng đang mở, bảng hiệu vẫn không treo như cũ, Giang Phong đi vào phòng bếp để gia vị trước, ngay sau đó dẫn Vương Hạo đi thẳng lên lầu hai.
Vương Hạo vừa mới bước vào lầu hai liền bị dọa cho sợ hãi.
Khắp phòng đều là người cường tráng, bất kể là già trẻ hay trai gái thì dáng người đều giống y như nhau, mặt mày tất cả đều hung dữ, mặt hiện ra hung tướng, ngay cả hai chị em sinh đôi nhìn có vẻ chỉ mới là học sinh cấp hai nhưng mà dựa vào vóc người mượt mà đó cũng có thể nhìn thấy được, họ chính mô hình thu nhỏ của bá chủ một phương trong tương lai.
Vương Hạo nghi ngờ bản thân đã vào nhầm bữa liên hoan của các đại ca xã hội đen rồi.
“Phong… Anh Phong, nhà các anh gia truyền là Sumo à?” Vương Hạo khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
“Gia truyền là đầu bếp.” Giang Phong dắt Vương Hạo ngồi vào bàn gia quyến, trưởng bối (người lớn tuổi) một bàn, hậu bối (người trẻ tuổi) một bàn, bố trí đều rất hợp lý.
Thức ăn đã lên đủ hết, còn đang bốc ra hơi nóng.
Vương Hạo mới vừa ngồi xuống, không biết là Giang Tuyển Liên hay là Giang Tuyển Thanh quay đầu lại cười với cậu ta, hai đứa em sinh đôi này của Giang Phong mập y chang như nhau, khiến cho một Giang Phong không thường tiếp xúc với bọn họ cũng không phân biệt được là ai với ai.
“Thịt viên Tứ Hỉ, thịt viên Đầu Sư Tử, giò heo Đông Pha, các chép chua ngọt, Địa Tam Tiên, gà Cung Bảo, ruột già chín khúc, khoai từ ngào đường, canh đậu hũ đầu cá.” Giang Phong chỉ vào thức ăn, giới thiệu sơ qua từng món cho Vương Hạo, lướt qua một vòng rồi nhắc nhở, là lời nhắc nhở giữa bạn bè với nhau: “Tôi khuyên cậu đừng húp canh đậu hũ đầu cá, bố tôi không giỏi món này đâu.”
【Một bát canh đậu hũ đầu cá ít muối và đầy dầu, có độ lửa không đúng】
Lúc mà đồng chí Giang Kiến Khang nấu canh có lẽ là đã không tập trung rồi.
Ban đầu lúc mà Vương Hạo lên lầu cùng với Giang Phong vẫn luôn nhìn đông ngó tây nên không chú ý, bây giờ đã ngồi xuống bàn, rồi nghe anh giới thiệu như vậy liền cảm thấy nước miếng trong mồm mình đã chảy ra khắp nơi rồi.
Một mùi thịt thoang thoảng không khống chế được mà chui vào trong lỗ mũi cậu ta, Giang Kiến Khang làm món ăn cũng không quá chú ý vào vẻ ngoài nhưng mà nhìn thì cũng không cảm thấy quá tệ. Tuy nhiên chỉ cần ngửi một phát thì liền biết được đó là món ngon.
Vương Hạo thích đồ ngọt nên đũa đầu tiên gắp lên là một miếng khoai từ ngào đường.
Nước đường đều đặn, khoai từ được chiên qua không có nhiều bột như khi luộc, cắn một miếng còn thấy hơi dai dai. Vỏ ngoài trơn mềm giòn xốp, bên trong thì mềm dẻo ngon ngọt.
Ánh mắt của Vương Hạo nhất thời liền ướt át.
“Anh Phong, có một người bố như vậy anh thật sự là quá hạnh phúc rồi.” Vương Hạo vô cùng hâm mộ.
Giang Phong yên lặng gắp cho cậu ta một miếng gà Cung Bảo: “Đây là món ăn sở trường của bố tôi đó.”
Vương Hạo không biết thưởng thức, khoai từ trong miệng còn chưa nuốt xuống đã nhét thêm gà Cung Bảo vào trong, ngậm một đống rồi nói không rõ: “Ngon quá, ngon quá đi!”
Gà Cung Bảo mà Giang Kiến Khang làm ra không cay mà trái lại còn hơi ngọt, cũng không biết Vương Hạo ăn đồng thời hai món ăn ngọt mà sao có thể khen được hai chữ ngon quá nữa.
Món sở trường của Giang Kiến Khang là gà Cung Bảo nhưng mà trên bàn cơm món ngon nhất là món chân giò Đông Pha.
Giang Kiến Khang thì thích ăn chân giò nhưng mà Giang Vệ Quốc lại không thích, món giò heo Đông Pha này là do ông ấy đi tìm các đầu bếp lớn của tiệm cơm trong nước có sở trường về chân giò để học hỏi. Sau này trải qua sự cải tiến cẩn thận tìm tòi thêm trong mấy năm, nên được gọi là giò heo Đông Pha nhưng mà không có quan hệ gì với giò heo Đông Pha chân chính cả.
Ít nhất phải ninh chân giò trong khoảng bốn tiếng, mùi nước tương đậm đà, dùng đũa đâm nhẹ qua một cái thì da heo liền tách ra rồi.
Mềm nhừ thơm ngọt, béo mà không ngán.
Món chính siêu ngon nguyên một bàn này của Giang Kiến Khang, cũng coi như là hơi bù đắp lại cho nỗi tiếc nuối của mấy vị chú bác vẫn chưa ăn được món ăn của ông cụ đi.
Người nhà họ Giang bị tay nghề của ông cụ làm cho kén chọn, ăn được một bàn thức ăn như này chỉ có thể xem là vừa ý thôi, chứ không có cảm thấy quá ngon.
Tài nghệ của Giang Kiến Khang được phát huy, cũng không sánh được với món xào ngày thường của ông cụ.
Nhưng Vương Hạo lại không như thế, bởi vì không phải mỗi năm khi ăn Tết đều có thể thưởng thức được tay nghề căn bản của ông cụ, cũng không có nhiều tiền của như vậy để mỗi ngày đều có thể ăn được ở quán cơm cao cấp. Sau khi ăn no uống đủ, Vương Hạo cảm thấy dường như mình đã đi một chuyến đến tiên cảnh rồi, xém tí nữa còn muốn nhận đồng chí Giang Kiến Khang làm cha nuôi ngay tại chỗ luôn.
“Anh Phong, anh thật sự là anh ruột của em mà, tại sao bác trai lại không tới đại học A của chúng ta mở tiệm sớm một chút cơ chứ! Không có tiền thì chúng ta đặt cọc trước cũng được mà!” Vương Hạo nhìn mâm cơm sạch bon ở trên bàn, nước mắt thiếu chút nữa là rớt xuống.
Ăn được một bữa cơm như vậy, sau này làm sao mà cậu ta còn có thể đối mặt được với món cám heo nhà làm chứ.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo không khỏi cảm thấy vô cùng bi thương, lấy điện thoại ra điên cuồng mà gõ chữ.
“Cậu đang làm gì thế?” Giang Phong thấy Vương Hạo soạn ra một đống tin tức vô cùng dài, hỏi cậu ta.
“Viết quảng cáo, để cho tất cả mọi người đều tới đây nếm thử tay nghề của bác trai.”
Giong Phong không kìm nổi mà liếc mắt qua.
“Ting, nhận được 1 điểm nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (1/100).”