TÂY SƠN BỐ CỤC
Xứ Đàng trong
Màn đêm thâm trầm, duy có vầng trăng cong cong treo lơ lửng trên không trung, phủ lên miền sông nước mênh mông một màu bạc nhàn nhạt, đại chiến giữa Tây Sơn và Nguyễn Anh đã kéo dài gần 9 tháng, số người chết của cả hai bên đã là con số thiên văn, đến lúc này, Lưu Huệ lại có ý cầu hòa, thường xuyên sai sứ giả, mang theo vàng bạc châu báu đến dâng lên Chiêu Tăng và Chiêu Sương, thậm chí còn tự mình mời rượu hai người, đồng thời thỉnh thoảng còn cho hai người đi thăm quan thủy quân của mình.
Trong đại trướng của Chiêu Tăng, các nhân vật chủ chốt của liên quân Xiêm Nguyễn Anh đang ngồi đó, Nguyễn Anh nói trước nhất:
- Chiêu Tăng, ngài quá coi thường, Lưu Văn Huệ, theo ta biết hắn không thể nào lại muốn cầu hòa được, chắc chắn là trong này có điều uẩn khúc gì, ?
Chiêu Tăng không nhanh không chậm nói
“Tôi phục mệnh vua nước tôi đem quân vượt biển sang giúp quốc vương, nay chưa phân thắng bại mà tôi tham của cải thì có khác gì loài thú cắn lại chủ nhà. Nếu vì lợi mà phải thất trận, làm nhục quốc thể, thì tôi trốn sao khỏi tội trời diệt. Xin quốc vương chớ nghi ngờ”
Quân Xiêm mặc dù nhân số đông hơn hẳn quân tây Sơn, nhưng hành quân đường xa, lại có khó khăn về hậu cần nhất định, cho nên đối mặt với tây sơn vẫn là hơi yếu thế về thiên thời địa lợi một chút
Chiêu Tăng biết rõ điểm này, cho nên từ khi quân Lưu Huệ mang thủy quân tiến vào vùng đất Mỹ Tho, Chiêu Tăng liền cố tránh cùng quân Tây Sơn đánh nhau ở phía chính diện, bọn họ luôn luôn rình rập bên ngoài mấy trăm dặm, chờ đợi sơ hở quân Tây Sơn.
Nhưng hành động của quân Tây Sơn lại ra ngoài dự đoán của bọn họ, quân chủ lực sau khi hành quân đến Mỹ tho, sau khi Đánh vài trận nhỏ thì, bỗng nhiên lại quay đầu trở về doanh trại, đồng thời lại cho người mang vàng bạc sang cầu hòa . Chiêu Tăng hắn cũng biết đấy nhất định là cái bẫy, nhưng ai chết trước ai thì còn chưa biết được, hắn nhếch mép cười nói với Nguyễn Anh
“ Những gì Quốc Vương nói, tôi biết rõ, xin quốc vương yên tâm, Giặc rất tin tôi, rất không phòng bị, ta nên thừa thế mà đánh phá giặc ngay. Xin hẹn đến đêm mùng 9 tháng này,quốc vương đem ngự binh đi trước xông vào thuyền giặc. Tôi cùng các tướng bản bộ đem tất cả chìến thuyền lớn nhỏ tiến lên phá các thuyền chắn ngang sông của giặc thì thế nào cũng toàn thắng”
Nguyễn Anh nhìn bản đồ, rồi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đừng dẫn đi hết, hãy để lại một cánh quân, đóng ở Sa Đéc, để kiểm soát các vùng đất đã chiếm được
Chiêu Tăng gật đầu:
- Cứ như vậy, hôm đó chính là ngày Tây Sơn diệt vong, Quốc vương, bản soái chúc mừng trước
- ha ha ha
…………..
Cách đó đại doanh của Tây Sơn vài chục dặm, bên cạnh một con sông lớn những căn lều trại da trâu nằm san sát nhau, ngựa được cột bên cạnh lều trại, để đảm bảo cho bọn họ có thể đi lại như gió, xuất phát bất kỳ lúc nào.
Phía dưới sông, chiến thuyền tấp nập.
Căn lều hơi lớn nằm ở giữa chính là căn lều lớn trong quân, hôm nay trời vừa sáng, căn lều lớn trong quân đột nhiên phát ra một đạo thủ lệnh, Lưu Huệ vừa sáng đã cho gọi hết, các tướng lĩnh cao cấp tới nghị sự
“Truyền mệnh lệnh của ta, các vị tướng quân mau đến bàn chuyện!”
Một lát sau, toàn bộ tướng lĩnh đã đến,
Một tên lính, tiến lên một bước nửa quỳ thi lễ nói: “. Đại soái Thuộc hạ nhận được tin tình báo, quân xiêm đã rục rịch dị động, rất có thể sẽ nhanh chóng tiến đánh nơi này, đồng thời. có một cách quân xiêm và chân Lạp đang trên đường đi sa đéc. , thuộc hạ đã sai người tiếp tục truy xét.”
Lưu Huệ nhìn qua bản báo cáo, gật đầu nói: “ngươi vất vả rồi, không biết quân đội bọn chúng đi sa đéc bao nhiêu người?”
“Hồi bẩm đại soái, chí ít cũng là hơn hai vạn người, do Sa Uyển chỉ huy ,.”
Lưu Huệ lại gật đầu nói
“tốt lắm, tiếp tục theo dõi.”
“ Tuân lệnh”
Đợi tên lính kia đi khuất, Lưu Huệ lại nói
“Một dải đất rộng lớn của Tây Sơn ta, đã rơi vào tay Nguyễn Anh, con dân tây sơn ta,,đang ngày đên bị Xiêm la ô nhục, giết sạch bọn chúng là một đại sự của lúc này, các ngươi cũng vừa nghe rồi, bọn chúng đã không nhịn được nữa, muốn tấn công Mỹ Tho không biết các tướng quân nghĩ thế nào?”
Sau một lúc lâu, Trương Văn Đa đứng dậy nói
- Đại soái, binh lực ta quá ít so với chúng, cứ cho là hơn hai vạn quân ở lại Sa Đéc đi nữa, bọn chúng vẫn còn hơn năm vạn,
Lưu Huệ nói “ đúng vậy, hơn nữa, sức chiến đấu của bọn chúng không hề kém”
Đặng Văn Trân bên cạnh cũng nói: “Đại Soái nói rất đúng, việc này nhất định phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.”
Lưu Huệ lại nói: nghiên cứu thì cũng phải nhanh lên, nhất định phải bố trí xong càng sớm càng tốt.
Nói xong hắn đứng dậy đi đến sa bàn, đám tướng lĩnh cũng lục tục đi đến. Lưu Huệ chỉ vào một chỗ rồi nói:
- Nơi này, chính là nơi bố trận,
Đám tướng lĩnh nhìn vào nơi hắn chỉ, một tên lẩm nhẩm trong mồm:
- Rạch gầm, Xoài mút
Một số tên tưỡng lĩnh các cũng gật gù:
- Đại soái quả nhiên nhìn sa trông rộng
Lưu Huệ mặt không đổi sắc nói:
- Đây mới chỉ là địa điểm, còn bày trận thế nào, xin mọi người cho ý kiến
……….
…….
Trên Sa bàn. Chi tiết từng nhành cây, ngon cỏ Hai bên bờ sông Mỹ Tho ở quãng này có một số thôn xóm, nhưng lúc bấy giờ còn thưa thớt, cây cỏ còn rậm rạp. Hai loại cỏ mọc nhiều ở vùng này là cỏ lác và cỏ tranh. Ven sông gần mặt nước là một dải rừng cây bần khá um tùm.. Thân cây bần cong queo nên thường dùng làm tay cầm bánh lái thuyền. Vì vậy, cây bần không những mọc tự nhiên mà còn được người ta trồng nhiều. Những bãi cỏ lác, cỏ tranh và rừng bần ven sông là những chỗ giấu quân và mai phục thuận lợi của bộ binh
Phía bắc sông Mỹ Tho ở quãng này có hai nhánh sông đổ vào là Rạch Gầm và Xoài Mút. Rạch Gầm bắt nguồn từ Giồng Trôm (hay đồi Lữ) chảy về phía nam, hợp với sông Trà Liễu (hay sông Lâu Lâm) đổ ra sông Mỹ Tho Sông Xoài Mút còn có tên là sông An Đức vì dòng sông này đổ ra sông Mỹ Tho ở thôn An Đức thuộc tổng Kiến Thuận. Nhân dân địa phương thường gọi là sông Xoài Mút hay Xoài Hột vì trước đây hai bên bờ sông, nhất là bên hữu ngạn có một rừng xoài. Đây là loại xoài hoang, mọc tự nhiên nên quả nhỏ, hột to, mu mỏng, người ta quen gọi là “xoài hột” (vì hột to) hay xoài mút” (vì mu mỏng nên khi ăn phải mút) và nhân đó đặt tên dòng sông chảy qua là sông Xoài Mút hay Xoài Hột.
Trương Văn Đa nói:
- Đại soái Bộ binh với hỏa lực đại bác mạnh, nên bố trí mai phục trên bờ sông và trên cù lao Thới Sơn.\
Đăng Văn Trân cũng chỉ vào một điểm rồi nói:
-Thủy binh tinh nhuệ giấu quân trọng Rạch Gầm - Xoài Mút hình thành hai mũi tiến công chặn đầu, khóa đuôi vây chặt quân địch trong trận địa quyết chiến
Mỗi khi một vị tướng lĩnh nói ra một ý, Lưu Huệ lại lấy một cây cờ nhỏ cắm xuống vị trí trên bản đồ, chỉ một lát sau đã có hơn chục cái cờ được hạ xuống
- Một bộ phận thủy binh mai phục trong các nhánh sông, lạch sông, ẩn nấp sau các cù lao, sẽ bất ngờ đánh tạt ngang vào đoàn chiến thuyền địch
- Một bộ phận thủy binh Tây Sơn vẫn đóng ở Mỹ Tho, bày thuyền chiến trên sông để nghi binh đánh lừa quân địch….
…..
Một lát sau, Lưu Huệ nhìn sa bàn đã chi chít những lá cờ nhỏ rồi nói, Trương Văn Đa, giao cho ngươi bố cục, nếu có gì sai sót, mang đầu đến gặp
“ Tuân Lệnh”
……………
Sau cuộc họp này vài canh giờ. Trong một căn lều lớn một bóng đen từ trong đó chạy vụt ra, hướng về phía đông lao vun vút, kẻ này không những khinh công vô cùng cao cường, hơn nữa kỹ năng dạ hành cũng không hề kém cạnh bất cứ cao thủ nhất lưu nào của giang hồ, trong doanh của Tây Sơn, lính gác tầng tầng lớp lớp. thế nhưng hắn lại có thể tránh qua tất cả, cứ như là hắn đã thuộc nằm lòng bài binh bố trận ở đây vậy.
Chẳng mất bao lâu hắn đã im hơi lặng tiếng chạy ra khỏi đại doanh, nhằm hướng đông trực chỉ, Nhưng cũng đúng lúc hắn vừa đi khuất thì từ trong bóng tối, từ đâu xuất hiện mười bốn bóng đen, mười bốn kẻ này đều toàn thân mặc hắc y, tay cầm đao, thắt lưng mỗi kẻ còn giắt theo đủ loại ám khí.
Cả bọn mười bốn người này, rất nhanh cũng đã bám theo bóng đen kia không bỏ, cùng lúc hai toán người đang theo dõi lẫn nhau, thì trong đại doanh tây sơn, một chi quân đội đã bí mật bao vây lấy một doanh trước, một tên quan quân Tây Sơn bước vào nói:
“Quách tướng quân, Đại soái muốn gặp người”
“Lưu Soái tìm ta vào giờ này làm gì”
Quách Văn Thái trong bụng đã nổi lên nghi ngờ, mặc dù hắn là tướng quân của Tây Sơn, nhưng trong hơn mười năm qua, cũng không có thành tích gì nổi bật, đêm hôm khuya khoắt Lưu Huệ cho gọi, ắt hẳn có huyền cơ gì, Hắn lại đưa mắt nhìn tên tham tướng vào báo tin. Tên này rõ ràng không phải người của hắn, trong lòng hắn nhảy lên một cái nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hắn nói với tên tham tướng,
“Người về nói với Đại soái đợi một lát, bản tướng sẽ tới ngay”
Thế nhưng tên quan quân kia vẫn không rời đi mà lại nói:
“Quách tướng quân, đại soái lệnh cho thuộc hạ hộ tống ngài đến đó”
Quách Văn Thái bật cười:
“Hộ tống ư, trong đại doanh lại còn cần phải hộ tống hay sao”
Quách Văn Thái không tin, hắn đang mải suy nghĩ xem tại sao mình bị lộ, trong lúc hắn còn đứng đó thì bên ngoài cửa một tiếng nói trầm ổn vang lên:
“Quách tướng quân nói đúng, trong đại doanh này đúng là có mật thám của quân địch”
Đi theo giọng nói Lưu Huệ được sự bao bọc của thân binh tiến vào lều, Quách Văn Thái nhìn Lưu Huệ mấy giây rồi điềm tĩnh nói:
“Đại soái, quân ta quân kỷ nghiêm minh, quyết không thể nào có mật thám được”
Trước câu chém đinh chặt sắt của Quách Văn Thái, Lưu Huệ chỉ nói hai từ:
“Tại sao”
Rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Quách Văn Thái, đúng lúc mắt hai người chạm nhau, bất chợt cả hai cùng nhớ về quá khứ, Năm đó Quách Văn Thái chỉ là một giáo úy nhỏ, mớ vào quân ngũ, thế nhưng không những võ nghệ cao cường mà lại tinh thông binh pháp,. Trong quân cũng có một chút tên tuổi. Trong trận đánh ở Long Xuyên, Quân Tây Sơn thua to, Lưu Huệ bị truy sát, chính nhờ có Quách Văn Thái quên mình bảo vệ mới có thể thoát chết, cũng nhờ đó mà Quách Văn Thái trong quân ngày một thăng tiến, trong vòng chưa đến mười năm đã làm tướng cầm quân, Quách Văn Thái im lặng hồi lâu rồi nói:
“Lưu đại soái, Mạt tướng cảm ơn tri ngộ của ngài, nguyên kiếp sau báo đáp”
Lời vừa dứt, hai tay hắn đã duỗi thẳng ra, từ trong ống tay áo của hắn xuất hiện hai thanh đoản kiếm, đây là loại binh sĩ mà tử sĩ hay sử dụng. cầm song kiếm trong tay, Quách Văn Thái tiến đến một tên quan quân gần nhất. thế nhưng hắn chưa kịp làm gì thì trong bóng tối có hai thanh đoản kiếm khác, đâm suốt từ lưng ra đằng trước ngực của hắn, hắn nấc lên một tiếng rồi đổ gục sang một bên.
Lúc này từ trong bóng tối đi ra một tử sĩ, kẻ này toàn thân mặc đồ đen, trên vào áo thêu một tiêu ký màu xanh lục. Vừa nhìn Quách Văn Thái đã nhận ra, đây là sát thủ Kỳ Nam vệ, một trong những vệ bí ẩn nhất của Tây Sơn, tuy chưa bằng được Chu Tước Doanh của Trịnh Cán ngoài bắc nhưng cũng không thể xem thường.
Quách Văn Thái lại đưa mắt nhìn Lưu Huệ, hắn khó nhọc nói:
“Muộn mất rồi”
Chưa nói hết câu, đầu hắn đã ngẹo sang một bên , thở hắt ra hơi thở cuối cùng, Lưu Huệ tiến tới một chút, nhìn chăm chú vào người đã vào sinh ra tử mười mấy năm qua, hắn thở dài thườn thượt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của Lưu Huệ lại trở nên lạnh lùng, hắn nói với kẻ áo đen khi nãy:
“Việc còn lại giao cho ngươi, nhất định không thể để lọt ra ngoài tin tức.”
“Thuộc hạ tuân lệnh”