* ĐẠI CHIẾN THÀNH TĨNH TÂY*
Nguyễn Khắc Tuân ngẩng đầu nhìn trời rồi hắn quay đầu lại hỏi:
“Canh mấy rồi?”
“Hồi bẩm đại soái, đã canh ba.”
“Canh ba rồi sao, người đâu, truyền lệnh Triệu Vân Hương và Nông Viễn Sơn , đúng giờ phát động công kích!”
Hắn khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Quốc Thư, có thể chặn được viện quân Mãn Thanh hay không, hết thảy phải dựa vào ngươi rồi.”
Hướng về Vân Nam qua hướng Kiềm Tây Nam, một đoàn đại quân Mãn Thanh kéo dài có đến gần hai mươi dặm rầm rộ tiến quân, trong đội ngũ đó, Theo sau Tổng Đốc Vân Quý Lý Thị Nghiêu, Ô Đại Kinh ngồi trên lưng ngựa, không ngừng đăm chiêu suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng không ổn ở nơi nào, hắn nhất thời vẫn nghĩ không ra được.
Đến tận bây giờ hắn vẫn cho rằng mục tiêu chiến lược của Đại Việt hẳn là thành Tĩnh Tây, ít nhất đó là mục tiêu của giai đoạn thứ nhất, nếu hắn là Nguyễn Khắc Tuân, hắn nhất định sẽ đoạt lấy thành trước, sau đó mới thận trọng từng bước một, tấn công Vân Nam, Quý Châu, nếu chưa đoạt được thành Tĩnh Tây, đã tấn công Vân Nam, bất luận như thế nào đó cũng không phải là một việc đáng làm. Nên biết Đại Thanh rộng lớn gấp nhiều lần Đại Việt, nếu như không thận trọng tiến từng bước một, cho dù có chiếm được cả hai tỉnh Vân Quý thậm chí là cả Lưỡng Quảng, Đại Việt cũng giữ không nổi.
Ô Đại Kinh thở dài, Lý Tổng Đốc cho rằng Kiềm Tây Nam quan trọng hơn. Tổng đốc đại nhân cũng đã nghĩ rằng, quân Việt Nhất định bỏ qua Tĩnh Tây mà một mạch đánh chiếm Vân Quý trước. thế nhưng nếu muốn đánh chiếm Vân Quý, mặc dù hội quân ở đây cũng có thể đánh được, nhưng có điều gì đó hơi vô lý, hoàn mỹ mà nói, nếu muốn đánh Vân Nam, cho dù có là nghi binh thì cũng Việt quân cũng phải hội quân ở Tây Trù hoặc Ma Lật Pha mới đúng. Nhiều năm chính chiến với Đại Việt Ô Đại Kinh, nhận ra rằng, người việt rất giỏi về chiến tranh du kích, chớp nhoáng bất ngờ.
Một tia chớp nháng lên trong não Ô Đại Kinh, hắn ghìm hẳn ngựa lại, hắn bỗng nhiên hiểu được, hai cánh quân này chỉ là Đại Việt nghi binh. chắc hẳn còn một chi kỳ binh ở đâu đó từ phía sau Tuyết Sơn, đi xuyên qua vùng Thanh binh đóng quân bất ngờ tập kích Tĩnh Tây, mà quân Thanh ở tuyến đó tất cả đã bị chia ra, tiếp viện Đức Bảo, Kiềm Tây Nam, Mặt giáp sông không nói, nhưng mặt giáp núi cao, Phú Sát Phó Ninh chỉ có chưa đến bảy ngàn binh mã
“Tổng Đốc đại nhân
Lý Thị Nghiêu dừng ngựa lại hỏi
“Ô tướng quân, Chuyện gì mà kích động đến thế?”
Ô Đại Kinh chưa kịp trả lời, đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một gã thám báo chạy như bay đến, hắn chạy vội tới trước mặt Lý Thị Nghiêu lớn tiếng bẩm báo nói: “Đại soái, không xong rồi, quân Việt đột nhiên đại quân rút về, quay ngược trở về phía Tĩnh Tây
“Ôi!”
Lý Thị Nghiêu làm rơi roi ngựa, hắn ý thức được rằng lúc trước Ô Đại Kinh đoán đúng tuyến này chẳng qua chỉ là mồi nhử, mục tiêu chính của chúng vẫn là đánh chiếm Tĩnh Tây, hắn hét lớn một tiếng:
“Toàn quân quay đầu viện trợ Tĩnh Tây”
Đã gần sáng, dưới ánh tráng lúc tỏ lúc mờ. gần ngàn tên quân Việt, do một tên tham tướng tên là Lưu Lương Phụ thống lĩnh đang hết sức cẩn thận nhìn về cách đó vài chục bước chân, ngay ở phía dưới, chính là lều trại của quân Mãn Thanh, bọn họ, tay đều cầm thuốc nổ, hoặc trường cung lắp tên có tẩm hỏa dược, sẵn sàng đợi lệnh,
Một nhánh quân khác do Lý Hóa Nguyên thống lĩnh, bọn họ mang hoành đao và mộc chắn, hai ngàn người này, ngậm cỏ khô vào miệng, ẩn nấp kỹ càng cánh đó bốn trăm thước
Chủ soái của bọn họ Nông Quốc Thư ngước đầu ngóng nhìn về hướng Tĩnh Tây khá là lo lắng, Nguyễn Khắc Tuân liệu có thể trong một buổi sáng đoạt được thành hay không. Nếu không áp lực mà mình nhận được vô cùng lớn, hướng bách sắc chỉ sợ Hứa Giang sẽ mặc xác quân Thanh mà không hề ngăn cản.
“Tướng quân, mau nhìn!”
Bỗng nhiên có binh lính chỉ vào thành kích động hô to, Nông Quốc Thư ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên thành, một ngọn lửa của đài phong hỏa cháy lên, ngọn lửa đỏ rực xông thẳng lên trời, đây là một hồi chuông mở màn cho sự khai mạc của đại chiến. mạch máu toàn thân căng phồng, Nông Quốc Thư, khẽ nói
“Truyền mệnh lệnh của ta, anh em tiến lên!”
Được lệnh của chủ soái, Lưu Lương Phụ, lập tức châm lửa dây dẫn của gói thuốc nổ, kẻ lắp tên cài cung, đem những gói thuốc nổ phóng xuống khe núi,
Đại doanh của thanh quân phía dưới đã nhận thấy phong hỏa đài bị cháy, nhưng bọn chúng mới chỉ kịp thổi tù và báo động thì Ngay lúc đó, từng tiếng nổ kinh thiên động địa cơ hồ làm sập cả sơn cốc vang lên, lực đánh cực mạnh làm cho vô số lều trại bị ném đi, bi sắt, và mảnh sắt trộn lẫn trong thuốc nổ, được tiếp thêm động lực, bay ra như mãn thiên hoa vũ. quân Thanh trong cơn hỗn loạn bị thương và chết rất nhiều, cái xác nào cũng thiếu một vài bộ phận, máu thịt rơi đầy đất, vắt lên cành cây, óc dính trên khối đá, nhưng vẫn chưa hết., tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc liên tục vang lên, Lưu Lương Phụ lại ra lệnh một tiếng, đám binh sĩ lập tức mang ra từng bọc dầu hỏa ném xuống., lửa mượn thế gió lan tỏa ra, trong khe núi trở thành một biến lửa, vô số binh sĩ toàn thân bốc cháy, mùi thịt cháy, mùi máu tanh khiến kẻ yếu bóng vía phải nôn mửa ngay tức khắc. Lúc này, sắc trời đã qua canh năm, trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện tia sáng ban ngày, tiếng kêu, tiếng chém giết bên kia khe núi dần dần nhỏ đi, nhiệm vụ phục kích của bọn họ cũng sắp hoàn thảnh. Bảy ngàn quân của Phú Sát Phó Ninh sắp sửa không còn một mống. Nông Quốc Thư quay đầu nhìn, tĩnh tây thành vẫn đang ác chiến.
Lưu Lương Phụ chạy tới thấp giọng nói: “Tướng quân, bọn chúng đã bị giết không sai biệt lắm, chúng ta có cần thừa cơ đánh mặt sau Tĩnh Tây hay không.”
Nông Quốc Thư cười.
“ Ta cho ngươi đi, ngươi dám đánh không”
Bị thắng lợi làm hưng phấn, nhưng lúc này nghe Nông Quốc Thư hỏi, Lưu Lương Phụ không biết trả lời thế nào. ở đây chém giết như thế, trong thành sao không biết còn có cái gì đánh lén đáng nói nữa, bốn ngàn binh lực, đi lên đó chỉ có chết . Tĩnh Tây đi dễ khó về
Nông Quốc Thư vỗ vai Lưu Lương Phụ,
“tiếp tục án binh bất….”
chữ “ Động” còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên có một tên thám báo, trên vai có tiêu ký của Bắc Đại Việt, toàn thân đầy ,máu chạy như bay tới .
“ Tướng quân không xong. Quân Thanh đã trở lại, nhân số lên đến hàng vạn người. Chưa đầy một khắc nữa sẽ tới, “
Nông Quốc Thư trợn mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy, có một đoàn quân như một đường chỉ, kéo dài hàng dặm, đang dần dần tiến đến, mẹ kiếp, hắn nắm chặt cây đao của tổ tiên, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng hắn còn được chiến đấu bên nó rồi. hắn lập tức quát lớn:
- Toàn quân đi lên cao nữa,
………….
Trước trận đánh này, Nguyễn Khắc Tuân có thể nói là đã nghiên cứu rất kỹ . Tĩnh Tây thành ba mặt giáp núi, có thể chứa được hai ngàn quân, đây là một hiểm địa tự nhiên ngăn cách hai vùng.
Những điều đó Nguyễn Khắc Tuân đều đã nghĩ đến, nếu lão tấn công Tĩnh Tây, quân Thanh sẽ không chống nổi chỉ cần Nông Quốc Thư có thể chặn được viện quân của chúng đến từ phía sau, , lão tin tưởng hoàn toàn có thể đoạt được thành trong vòng một buổi sáng,
Thế nhưng mặc dù đã tính rất cẩn thận, nhưng dù sao, trước giờ chỉ có Trung Quốc chiếm Việt Nam, chứ chưa bao giờ ngược lại cả, kinh nghiệm tác chiến ở bên này gần như không có, Lão đã xem nhẹ hoặc hoàn toàn quên mất một vấn đề mấu chốt, vấn đề này đích thực ở Cảnh nội không có, đó là băng giá, Lão quên rằng hiện tại ở Nơi này toàn bộ đều đóng băng, quân Thanh đổ nước lên sạn đạo và mặt thành trên đó cũng đóng một lớp băng dày, không chỗ nào có thể bấu víu. Leo lên dị thường gian nan ,liên tục có binh sĩ Đại Việt gào thét rơi xuống.
Trên hộ thành, cự thạch và gỗ như vũ bão không ngừng lăn xuống, Năm ngàn quân Đại Việt đầu tiên đi gần đến cửa thành, nhưng trước đá và gỗ lăn cuồn cuộn, liền bị dập cho tan tác máu thịt. tiếng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Trên sơn đạo nhỏ không một chỗ để trốn tránh, Chỉ một lát sau, Năm ngàn quân tiên phong chết thảm đến hai phần ba
Một gã binh lính chạy vội đến trước mặt Triệu Vân Hương
“ Tướng quân, sơn đạo quá trơn không thể leo lên, chúng ta tử thương nhiều quá”
“ Con mẹ nó”
Triệu Vân Hương nhăn mặt nhìn chằm chằm mặt đất thất thần, vừa mới bắt đầu liền tổn thất hết hơn hai ngàn người, còn dựa vào gì mà tiếp tục đánh?
Nguyễn Khắc tuân sắc mặt đã thâm trầm tới rồi cực điểm, trận đầu ngay cả một sợi lông của quân Thanh còn chưa đụng tới. nhưng lúc này không phải lúc bất hòa, cố nén giận Nguyễn Khắc Tuân nói,
“ta cho ngươi thêm bảy ngàn quân, nếu còn không đoạt được thành , thì ta cam đoan với ngươi, đầu ngươi chắc chắn sẽ treo ở Minh Đức Môn thị chúng”
Triệu Vân Hương vội quỳ xuống: “Đại soái, khẩn cầu đại soái cho thêm nửa ngày, thuộc hạ nhất định chiếm được…….. “
“Không được!” Nguyễn Khắc Tuân gào lên, “ Nông Quốc Thư chỉ có bốn ngàn ngươi, , làm sao chống đỡ đến lúc trời tối?”
Thân tín của Nguyễn Khắc Tuân, Nông Viễn Sơn chỉ huy cánh quân người tày ở Cao Bình khuyên nhủ: “Đại soái, Nông tướng quân mặt bên kia nhân số tuy ít, nhưng quân chủ lực của Mãn Thanh bị Hứa tướng quân và Quan tướng quân giữ chân, cho nên bọn họ viện quân cũng sẽ không nhiều lắm, có lẽ Nông tướng quân thực sự trụ được”
Nguyễn Khắc Tuân suy nghĩ một lát rồi nói
“Cút, cút ngay ! Cho đến tối hôm nay, nếu ngươi và Hỏa Đình Phương, Dương Chính Trường còn không đoạt được thành, hãy mang thủ cấp đến đây gặp bản soái”
Nguyễn Khắc Tuân ném mạnh cây roi ngựa xuống đất. Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành. Hứa Giang, Quan Thiên Tường, liệu có thực sự ngăn chặn quân Thanh.