BẮT ĐẦU CHIẾN DỊCH
Trong Soái trướng đại doanh quân đội Mãn Thanh. mấy mươi tên chiến tướng đang ngồi xếp thành hai hàng, Đề Đốc Quảng Tây Hứa Thế Hanh đang đứng tường thuật lại tình hình chiến trận cho Lý Thị Nghiêu.
Sau khi thảm bại tại Sùng Tả, Lý Thị Nghiêu đặc biệt quan tâm đến tình hình các huyện giáp Đại Việt . Khi Hứa Thế Hanh nói đến đoạn, hiện nay quân Việt đã nhân cơ hội mặt sông đóng băng mà tiến thêm hàng chục dặm. Mày lão chau lại, sao lại có thể như thế? . quân Việt trở nên dũng mãnh thế từ khi nào, .
Hứa Thế Hanh nói: “Thuộc hạ cho là, không phải bọn chúng mạnh,mà do quân ta đã an nhàn quá lâu rồi, khiến cho sức chiến đấu bị giảm đi rõ rệt.
Lý Thị Nghiêu suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Quả thực như lời Hứa Thế Hanh nói
Sau khi chiếm lĩnh được Trung Nguyên, Triều đình liền bố trí Bát Kỳ Mãn Châu làm quân đồn trú tại các địa phương để ngăn chặn sự nổi dậy của dân chúng. Lý Thị Nghiêu cho rằng, chính điều này đã đẩy nhanh quá trình đồng hóa Bát Kỳ như người Hán./ sau mấy chục năm hòa bình và hiếm khi thao luyện trên chiến trường, Bát Kỳ Mãn Châu dần mất đi khả năng chiến đấu.
Hơn nữa truyền thống Quân Bát Kỳ thực hiện chế độ cha truyền con nối, cả nhà đời đời nối nhau tham gia quân ngũ. Qua mấy thế hệ không gặp chiến tranh, tinh thần thượng võ trong các gia tộc quân nhân dần giảm sút, con cháu phải lo mưu sinh nên trình độ huấn luyện, tinh thần chiến đấu cũng ngày càng kém đi so với cha ông. nhân khẩu của Bát Kỳ ngày càng tăng, bộ máy ngày càng cồng kềnh, chi phí lương bổng ngày càng nhiều lên khiến chi phí cho huấn luyện, mua sắm vũ khí ngày càng ít đi.
Mặt khác, lương bổng quá thấp khiến việc tuyển mộ khó khăn và tạo ra hiện tượng lính ma, lính kiểng, việc chạy chức, chạy quyền các chức vụ chỉ huy trong Lục Doanh đã xảy ra. Vì vậy phẩm chất tướng lãnh xuống thấp và nạn lính ma tăng cao. Các binh sĩ và chỉ huy đều không quan tâm tới việc huấn luyện mà chỉ chăm chú vào việc kiếm tiền.
Chiến dịch đánh Đài Loan, chống loạn Tam phiênvà bình Khiết Nhĩ đan Mông Cổ về cơ bản đều do quân Lục Doanh người Hán gánh vác. Việc này bây giờ phải giải quyết thế nào???
Đêm đã rất khuya, toàn bộ Tuyết Sơn đều chìm vào giấc ngủ. Bất chợt, từ khe núi của xuất hiện tám bóng người, bọn họ động tác nhanh chóng, thân thù mạnh mẽ, đây là những tên thám báo tinh nhuệ nhất của Trịnh Tông
Hai tên này đều là Xích Hầu quân, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bọn họ cực giỏi về việc tự bảo vệ mình, tuyệt không để tuần tra Mãn Thanh phát hiện.
lúc này tám người đang ở giữa sườn núi, lúc chiều họ đã phát hiện thấy Trịnh sát Mãn Thanh, nên họ nghĩ chắc chắn có trú đóng của quân Thanh đâu đó
“Đại ca, mau nhìn!” Một gã thám báo bỗng nhiên phát hiện một dấu vết dị thường sâu trong khe núi
“Chúng ta đi xem thử.”
Tên đại ca làm động tác tay ra hiệu, tám tên lập tức chuẩn bị lại y phục khi giới, chia làm bốn đội, mỗi đội hai người, nhanh chóng leo lên theo hướng núi, Đám người chậm rãi leo tới khe núi phía trên, từ trên nhìn xuống phía dưới chí ít cũng có hàng trăm chiếc lều, phủ kín thung lũng rộng lớn. Một tên thám báo dù là kém cỏi nhất cũng biết, mỗi lều trại có khoảng ba mươi người, và một ít lều trại dùng để trữ lương thực, khí giới chừng này chính là tám ngàn quân đội,. một tên nhanh chóng móc bản đồ ra xem, rồi lấy mực đánh dấu vào một điểm, nhưng rồi hắn chợt há mồm, theo bản đồ thì phía sau đội quân này chính là con đường duy nhất tiến tới Thanh Tĩnh Tây
“Chết tiệt”
Mau trở về bẩm báo
Vài ngày sau khi quân đội của Hứa Giang và Quan Thiên Tường xuất phát, Nông Quốc Thư chính thức dẫn theo quân bản bộ vượt núi tiến băng rừng, ra phía sau Tĩnh Tây, vì nhiệm vụ đặc biệt này, hắn chỉ có thể mang theo bốn ngàn quân, còn lại đành phải giao cho phó tướng, Hỏa Đình Phương, nắm giữ, tấn công chính diện cùng Nguyễn Khắc Tuân và Triệu Vân Hương.
Trên mặt sông, bốn nghìn quân Tuyên Quang đã chờ xuất phát, cuối mỗi đội là một trăm con chiến mã chở theo những ngày ăn cơ bản, cùng vật tư quân sự Gió lạnh thấu xương, nhưng bọn chúng vẫn vững bước chân lẳng lặng đứng đó. Nông Quốc Thư leo lên ngựa rồi ra lệnh
“Xuất phát!”
Trong quân doanh của Bộ chỉ huy quân Thanh , Lý Thị Nghiêu nhận được được tình báo khẩn cấp từ Hướng Đức Bảo và Côn Minh đưa tới, . Mỗi hướng chí ít có tới bốn vạn quân đều ngày đên tiến đến, chẳng mấy chốc sẽ chặn đứng hai con đường tiếp viện Tĩnh Tây. Tình thế đã trở nên vô cùng khẩn cấp. nhưng bản năng mách bảo hắn, quân Việt rầm rộ hành quân như vậy, chả lẽ không lo sợ thám báo của ta phát hiện, bọn chúng một đường đi tới không thèm che dấu hành tung, tất có mánh khóe gì đây.
Lý Thị Nghiêu chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều trại. mắt hắn trợn trừng nhìn lên bản đồ: muốn đánh chiếm bờ bắc thứ nhất cần phải hạ được Tĩnh Tây, muốn đánh Tĩnh tây chỉ có hai cách. một là đánh thông con đường Đức Bảo, Côn Minh rồi mới từ từ ép về Tĩnh Tây; một loại sách lược khác đó là nghi binh, nhằm kéo dãn quân Thanh, sau đó thừa cơ vòng qua Tuyết Sơn đánh Tĩnh Tây
Hai loại sách lược này đều có có thể xảy ra, nếu hắn là chủ tướng quân Việt, hắn sẽ chọn cách nào.
…….
“Thế theo các vị Đại tướng quân khả năng nào có thể xảy ra nhiều hơn?”
Trong soái trướng Lý Thị Nghiêu cao giọng hỏi
Đám cấp dưới nhăn tít đôi mày. Trên thực tế hai khả năng đều có thể xảy ra, , mấu chốt là bọn hắn không biết sự bố trí chiến lược của quân Đại Việt
Ô Đại Kinh đứng lên nói:
- Thuộc hạ cho là, bọn chung sẽ đánh nghi binh các hướng rồi mới bất ngờ tập kích Tĩnh Tây
“Ta lại cho rằng quân Việt tập trung trọng binh ở nơi này, , sẽ không phải chỉ là cướp lấy Tĩnh Tây thành đơn giản như vậy, đánh hạ con đường phú Ninh, điền Dương, chiếm lĩnh toàn bộ Vân Nam mới là ý định của chúng
Hứa Thế Hanh chậm rãi đi lên trước, “Đại Soái, Đại Việt định nghĩa chiến dịch lần này là Chiến dịch Vân Quý, như thế nghĩa là bọn họ không chỉ chú ý cướp lấy từng cửa ải một. Bởi vì bọn họ giành được thắng lợi trong chiến dịch lần trước, tuyến tây đã chiếm được các điểm quan trọng, ở mặt đó, họ không sợ quân đội chúng ta tấn công, như vậy thì bọn họ có thể đem toàn bộ tinh lực tập trung ở tuyến này. Theo ngu ý của thuộc hạ, bọn chúng nhất định không thỏa mãn với một cái thành nho nhỏ. Từ nhiều năm trước đối với vấn đề biên giới, bọn chúng đã liên tục từ cử sứ thần cho đến đích thân đo đất cắm mốc. ra sức đòi lại các vùng đất cũ. Hiện giờ, bọn chúng triệu tập tận mười tám vạn đại quân dốc hết toàn lực của quốc gia đến đánh trận đại chiến này, hắn thật sự chỉ muốn cướp lấy Tĩnh Tây hay sao, Nếu thần đoán không lầm, còn một toán trọng binh khác, nhân cơ hội quân ta tập kết phần lớn tại đây đã bí mật lên đường đi tới Kiềm Tây Nam
Hứa Thế Hanh vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng bước chân dồn dập, một tên binh truyền tin ở ngoài lều trại lớn tiếng nói: “Bẩm báo tướng quân, một đoàn quân Việt chừng bốn vạn người, đã đánh chiếm Phú Lâm”
“Cái gì”
Nhận được tin này, Lý Thị Nghiêu lập tức hạ lệnh, điều động ba vạn trọng binh đang đóng quân ở Tuyết Sơn, tiến đến Đức Bảo, lại điều động hai vạn quân nữa tiến quân sang hướng Côn Minh, ý đồ hợp với quân Kiềm Tây Nam, đánh chặn cánh quân Đại Việt, đồng thời cho năm vạn quân bảo vệ Tĩnh Tây. Còn hắn thì đích thân dẫn Năm vạn quân còn lại, xuất phát chuẩn bị nghênh chiến chủ lực quân Việt.
Sau một loạt các bố trí chiến lược, mặt sau Tĩnh Tây chỉ còn lại gần bảy ngàn người do đại tướng Phú Sát Phó Ninh thống lĩnh.
Bốn nghìn quân của Nông Quốc Thư sau khi vượt qua Lệ Giang, nhanh chóng ẩn mình tránh thám báo quân Thanh, tiến sâu vào trong núi, ngày nghỉ đêm đi, hết sức dè dặt.
Ngày hai mươi ba tháng mười một, bốn ngìn quân Việt đi tới chỗ đóng quân của quân Thanh ở phía sau Tĩnh Tây chưa đến mười dặm.
Suốt trên đường đi, bọn họ đi qua mấy chỗ quan trọng mà quân Thanh ẩn giấu đóng quân, vốn trước đó đều có mấy ngàn quân thậm chí mấy vạn, nhưng hiện tại người trong đó đều đã đi hết, doanh trại trống không. chừng tỏ rằng kế điều binh của Nguyễn Khắc Tuân đã thành công, quân địch đều dồn cả về hai sườn của Tuyết Sơn,
……
Một tên Binh sỹ quê ở Lạng Sơn vừa xoa tay vừa thóa mạ:
- Con mẹ nó, quê ông đây cũng không ấm áp gì, nhưng ở đây đúng là cái thời tiết quái quỷ gì vậy.
Một tên khác cũng nói
_ Ha ha ta còn nhớ cũng thời gian này vào năm ngoái, ta đang nằm trong chăn, vừa ôm các cô nương vừa tính toán xem sẽ có thú vui gì, nhưng hiện tại thì... ài! lại chạy đến nơi đây đánh giặc?”
Một tên lão binh liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Hứa Bảo, sao lúc ngươi đếm tiền lại không hối hận đi? Đoan nam Vương điện hạ từ ngày lên ngôi, đã cho chúng ta không ít chỗ tốt, nếu không lão tử cũng không bán mạng
- Ha Ha Ha
“Câm mồm!” Xa xa có quan quân thấp giọng quát.
Một cái lều nhỏ nhanh chóng được dựng lên, Hai tên thám báo nhanh chóng đốt nến trải tấm bản đồ ra mặt đất, một tên nói:
- Nông tướng quân, phía trước có bảy ngàn quân Thanh cắm trại, án ngữ con đường duy nhất mà chúng ta phải đi qua.