Chương 66: CHƯƠNG 66 NƯỚC DÂNG

* NƯỚC DÂNG*

- Thảo dân Nguyễn Bổi , tham kiến vương thượng, vương thượng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Trịnh Cán ngồi trên ngai vàng gật đầu:

- Ta miễn lên, bình thân

- Tạ vương thượng

Nguyễn Bổi, là một thương nhân nhỏ, thế nhưng từ khi chính sách mới của Trịnh Cán ban hành, hắn đã nhanh chóng vươn lên, thành một thương gia cỡ lớn, đội thuyền của hắn có buôn bán cả với người Bồ Đào Nha, và Hà lan, tuy nhiên hôm nay Vương thượng đột ngột cho cẩm y vệ triệu hắn vào cung kiến giá, chắc hẳn không phải vì chuyện đó.

Trịnh Cán, nhìn ngắm tên thương nhân béo như con chuột cống trước mặt rồi nói.

- Ngươi có biết tại sao hôm nay quả nhân lại cho triệu ngươi không

Nguyễn Bổi nghe thấy Trịnh Cán hỏi lại vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu:

- Hồi bẩm Vương Thượng, thảo dân không rõ ạ,

- Không phải sợ hãi, Là như thế này, quả nhân đang cần gấp quân lương, quả nhân cũng có thể trưng thu ở ngoài bách tính, nhưng lòng người vừa yên, nếu quả nhân ra mặt sợ đám quý tộc không chịu giúp, quả nhân cần một thương nhân đứng ra thay quả nhân thu mua lúa gạo, không biết ý nhà ngươi thế nào

- Chuyện này, chuyện này,……

Nguyễn Bổi lắp bắp cả nửa ngày không nói xong được một câu, Trịnh Cán trừng mắt nhìn hắn:

- Có vấn đề gì sao?

Thấy long nhan nổi giận, Nguyễn Bổi vội vã lạy như tế sao, lắp bắp nói;

- Không có không có, hồi bẩm Vương thượng, tại đột ngột quá, khiến cho thảo dân bất ngờ, bất ngờ..

Lúc này vẻ mặt Trịnh Cán mới hòa hoãn lại:

- Tốt lắm, ngươi làm việc cho quả nhân, ưu đãi mà ngươi nhận được, có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ đến.

Nguyễn Bổi chỉ biết gật đầu vâng dạ một cách máy móc.

Trịnh Cán vui vẻ nói:

- Quả nhân đã đặc biệt cử cho khanh mấy phụ tá đắc lực, Người đâu

Phía sau liền xuất hiện ba tên tráng hán cao to lực lưỡng, cả ba cùng tiến lên thi lễ

- Tham kiến vương thượng

- Tốt tốt, các ngươi hãy giúp vị thương gia đây mua đủ lúa gạo cho quả nhân, còn ngươi

Trịnh Cán chỉ vào Nguyễn Bổi:

- Cần gì cứ nói với họ

Nguyễn Bội gật đầu vâng dạ, hắn tuy không tham gia chính trị, nhưng cũng biết rõ, đây là Đại vương cho người giám sát, chứ ba tên đầu heo này biết gì về buôn bán mà giúp đỡ. Thôi thôi, chỉ cần làm tốt việc hoàng gia giao cho là được, nếu không có nhiều tiền đi nữa, chỉ sợ cũng không có cái mạng mà hưởng. Chỉ dựa vào một mình họ Nguyễn nhà hắn có lẽ không làm được, nhưng chỉ cần hắn chia xẻ lợi ích cùng một số thương gia khác, có lẽ là được. hắn vừa bò lùi ra ngoài cửa điện, vừa suy nghĩ.

……….

Ngoài huyện Thọ Xuân, quân Chiêu nan đã trải qua hai ngày chiến đấu. Việc quân đội Viêng Chăn không thể tốc chiến tốc thắng, lại thêm quân Việt luôn chửi bới nhục mạ, quả nhiên đã khiến Chiêu Nan bắt đầu nôn nóng. Hắn liên tục thúc giục, cũng không hề khá hơn, chủ tướng các doanh, đã không còn phối hợp với nhau mà mạnh ai nấy đánh

Phía trận địa quân Đại Việt. Vũ Tá Kiên từ tiền tuyến chạy về, lau vết máu trên mặt hét lớn

- Đại Soái, quân địch đã rối loạn, trận hình chúng đại loạn rồi.

- Hửm

Hoàng Đình Thể, vẫn chưa vội hạ lệnh, lão đã trải qua hàng trăm trận đánh lớn nhỏ, có điều gì còn có thể làm cho lão mất bình tĩnh. Sau môt hồi quan sát trận chiến, lão cắn răng hạ lệnh

- Mau , truyền lệnh toàn quân lui về phía sau!

Lệnh lão vừa ra, tên thân binh bên cạnh đã đưa tù và bằng sừng trâu lên miệng thổi, đồng thời trống trận thay đổi tiết tấu, quân Việt đang kết trận tử thủ, xoay người đi về phía sau, nhanh chóng rút lui, hai cánh kỵ binh cũng ghìm ngựa xoay người, nhanh chóng thoái lui về phía sau. Võ tốt trọng giáp tầng lớp vây lấy hai ngàn tay súng nhanh chóng lùi về, đây là lá bài tẩy của Quân Việt, chưa đến thời cơ không thể để lộ

Trong đám hỗn loạn, nghe thấy báo hiệu thu quân

Hoàng Đình Duệ, lớn tiếng quát:

- Chiêu Mân, ông đây tha cho cái mạng chó của ngươi

Chiêu Mân, bị đẩy lùi giận tím mặt

- Con bà ngươi, còn dám to mồm. mau để mạng lại đây!

Thế nhưng Hoàng Đình Duệ đã nhanh chóng thúc ngựa lui lại

Chiêu Mân định đuổi theo thì một tốp bộ binh vác thuẫn đã tiến tới chặn hắn lại. khiến cho hắn vô cùng tức giận vung binh khí lên đánh nhau với đám võ tốt . đến lúc thoát ra được, thì Hoàng Đình Duệ đã ẩn sâu vào bên trong vạn quân không thấy đâu nữa.

- Hú

Chiêu Mân, đã thực sự nổi điên, gã lớn tiếng gào thét

- Đuổi, mau đuổi theo! Giết chết hắn cho bản tướng,

Trung quân Viêng Chăn.

Chiêu Nan gật đầu, Hoàng Đình Thể không hổ là lão tướng, không hề ham chiến thay vì lệnh cho toàn quân tập kích thì lại nhân cơ hội này lui về phía sau , tuy nhiên muốn đánh chắc thắng chắc với ta ư, sợ là chỉ bằng mấy vạn quân của lão chưa đủ, hôm nay đây chính là mồ chôn của các ngươi, và cũng là nơi tái hiện vinh quang của đế quốc Triệu Voi

Chiêu Nan rút thanh kiếm nạm ngà voi, chỉ về phía trước, nói:

- Truyền lệnh của Trẫm, các doanh nhanh chóng truy kích, , tuyệt đối không để cho bọn chúng trốn thoát. Kẻ nào giết được tướng địch, thưởng vàng ngàn lượng.

Cách đó vài dặm

Đoàn quân Việt dưới sự chỉ huy của Giáo Úy, Trịnh Viết Ba đang ngâm mình trong dòng nước, Trịnh Viết Ba đang không ngừng chỉ huy dân phu cùng binh sỹ đào sâu vào chân đê, chỉ chờ hiệu lệnh là sẽ lập tức, châm ngòi thiên lôi, ngay lập tức, nước sông Thu Bồn sẽ biến hạ du thành biển nước.

- Nhanh tay, nhanh tay,. Đào sâu một chút nữa

- đúng rồi, thế mới có thể nhấn chìm người Viên Chăn

Trịnh Viết Ba đang đi trên đê thì có tiếng vó ngựa dồn dập, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con khoái mã đã nhanh như bay chạy tới gần, một tên bình sỹ chưa đợi ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống bẩm báo.

- Giáo úy đại nhân, quân Chiêu Nan đã mắc mưu quân ta rồi

- Tốt

Trịnh Viết Ba lại hỏi:

- Tình hình chiến đấu như thế nào?

Tên binh sỹ, thở lấy hơi rồi lại nói:

- Tuy rằng thương vong khá nhiều, nhưng quân ta vẫn cầm cự được.

Trịnh Viết ba gật gật đầu, quay lại quát lớn:

- Nhanh tay nữa lên, chôn nốt số thuốc nổ xuống.

Trên chiến trường

Tuy rằng quân Việt không ngừng lui về phía sau, tuy nhiên toàn bộ trận hình không hề rối loạn.

Bộ binh trọng giáp cản trở phía sau, , kỵ binh hai cánh chạy qua chạy lại nhanh như bay lợi dụng cung tên gắt gao bảo vệ cánh, tuy rằng quân chiêu nan vây kín, nhưng cũng chưa thể tìm được đột phá khẩu. mặc kệ Chiêu Nan kêu gào thế nào, đại quân của hắn, vẫn không thể ngăn cản quân Việt lui lại,

Bỗng nhiên, viên quản tượng (1), đang điều khiển con voi, quay đầu lại hét lớn

- Hoàng Thượng, nơi này địa thế càng lúc càng thấp, lại có bùn nhão, chỉ sợ chiến xa sẽ bị sa lầy,

- Vớ vẩn

Mắt Chiêu Nan đỏ ngầu không cần nghĩ ngợi, quát lớn

- Tiếp tục tiến lên, bãi đất rộng lớn thế này, cho dù nước sông có tràn vào cũng chưa thể ngập ngay được, mau tiến lên cho trẫm,

Chiêu Nam nghĩ rất đơn giản rằng, mình và quân Việt đều ở đây, nếu chẳng may sa lầy, thì bọn chúng chết trước mới đúng, chả lẽ Hoàng Đình Thể lại có thể hy sinh mấy vạn người chỉ để thắng trận này hay sao.

Chiêu Nan lại quát lớn:-

- Truyền lệnh trẫm, mau tiến lên,

……………….

- Đại soái, tiến vào đầm lầy rồi

Hoàng Đình Thể gật đầu, chậm rãi rút bội kiếm đưa lên phía trước:

- Đại Việt Trung Hưng, Chết Không Hối Tiếc

- Đốt pháo hiệu

- Rõ!

Một tên thân binh tuân lệnh hô lớn, sau đó quay đầu chạy đi như bay

- Đại soái có lệnh, đốt pháo hiệu

Chỉ trong chốc lát, trên nền chời từng vệt sáng phóng lên, sau đó nổ tung tạo thành muôn ngàn ánh sáng hắt xuống mặt đất.

Trên đê Tiên Lãnh, Trịnh Viết Ba vẻ mặt nôn nóng, , sắc trời càng lúc càng tối, hắn đã đợi hơn hai ngày rồi, tại sao không có tin tức gì . nếu lỡ quân ta thất bại thì chỉ sợ Quảng Nam vất vả lắm mới giành được sẽ lại mất trong nháy mắt

Trong khi Bộ Binh đang lo lắng, bỗng nhiên những tiếng nổ rung trời. một tên tiểu tốt hét lớn

- Giáo úy, người xem, pháo hiệu nổi lên rồi , pháo hiệu nổi lên rồi,

Trịnh Viết Ba ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy từng quả pháo hoa đang nổ, hắn vui sướng hét lớn

- Mau!

Trịnh Viết Ba lập tức hạ lệnh:

- Châm ngòi thiên lôi

- Rõ!

Tên tiểu giáo tuân lệnh vừa chạy vừa hô lớn:

- Đại Nhân có lệnh, châm ngòi thiên lôi…..

Tại chiến trường, hai quân vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt.

Trông thấy trời đã sẩm tối, nhưng vẫn không thể triệt để cắt đường lui quân Đại Việt, Chiêu Nan đã thực sự tức giận, hắn đang định truyền thêm mọt mệnh lệnh, thì còn một trong hai con voi kéo chiến xa, đột nhiên cắm đầu xuống đất, con voi còn lại, không giữ được thăng bằng cũng ngã theo, chiến xa lập tức vị hai con voi kéo về hai phía, đổ sập xuống đất. Chiêu Nan, khó khăn lắm mới đứng dậy dược, hắn quát lên:

- Có chuyện gì,

Nhưng chưa ai kịp trả lời, hắn đã hiểu ra vấn đề, nước đã ngập tới mắt cá chân, của hắn, hai con voi kia vì bị sa lầy nên mới ngã xuống như vậy. hắn ngẩng đầu lên nhìn, cả cánh đồng đã toàn là nước.

- Hoàng Thượng, nước đang dâng lên

Chiêu Nan, giật mình kinh hãi, từ khi nào mà nơi đây lại biến thành biển nước như vậy !. nước ở nơi nào, Chiêu Nan vô cùng hốt hoảng, rồi đột nhiên hắn nhớ ra gì đó

- Đê tiên lãnh

Chết tiệt, trúng kế rồi,. Hoàng Đình Thể này thật là độc ác, vì tiêu diệt đại quân của ta, không ngờ , không ngờ dám phá đê Tiên Lãnh, nhấn chìm toàn bộ dân chúng và binh sĩ nơi này, tướng sĩ viêng chăn cũng đã phát hiện,ra ai nấy đều hốt hoảng thậm chí có kẻ tháo chạy

- Tất cả bình tĩnh

Chiêu Nan, lớn tiếng thét:

- Chúng ta còn thời gian, mau tiến ra khỏi đây, maau truyền lệnh

…………….

- Ha Ha Ha

Hoàng Đình Thể cười lớn, hiện tại muốn chạy trốn, cũng là đã muộn rồi!

Lập tức lão nhảy xuống khỏi chiến mã, giật lấy dùi trống của tên binh sĩ rồi quát lớn

- Truyền Lệnh, hỏa thương binh chuẩn bị, kỵ binh đánh vào hai cánh, số còn lại bằng mọi giá phải cuốn lấy chúng,

- Rõ!

Truyền lệnh xong, Hoàng Đình Thể tự mình thúc trống

Lê Thập Thí, vung cao đại đao, lớn tiếng

- Đại Soái có lệnh, Hỏa thương binh xạ kích. kỵ binh vu hồi hai bên, còn lại bằng mọi giá phải cản chúng lại.

Cách đó vài trăm bước, huyện lệnh Thọ Nguyên đang mướt mồ hôi, chạy xuôi chạy ngược, trong trận đánh này, Hoàng Đình Thể giao cho lão, trong hai ngày chuẩn bị hai ngàn cái mảng bằng tre, gỗ, để dùng cứu quân Việt bị ngập nước

Lúc này lão đang lớn tiếng đốc thúc đám nha dịch và phu phen:

- Mau lên, đẩy ra

- con bà ngươi có nghe thấy không, mau lấy chèo,

- hai người một bè, mau tiến ra

……………….

Chiến trường, nước đã ngập đến quá đầu gối, Chiêu Nan, dẫn quân chạy lên phía bắc Nhưng quânViệt liều chết ngăn chặn, khiến chúng chỉ còn cách ở trong nước chiến đấu kịch liệt, thế nhưng chi kỳ binh của Đại Việt đã xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên, súng được mang ra làm vũ khí chính

xếp thành đội..."

một tên giáo úy hô lớn

- Súng ư,

Thời này không phải là không có súng, nhưng phần lớn, chỉ để dùng trang trí mà thôi, vua các nước đều có một đội gọi là Thần cơ doanh, nhằm mục đích cho đẹp hơn là chiến đấu, vì vậy khi nhìn thấy, hai ngàn tay súng xếp thành mấy hàng, Chiêu Nan, cũng cảm thấy tên Hoàng Đình Thể có phải điên rồi không, , nước ngập đến đùi, di chuyển còn khó khăn, vậy mà lại còn có thời gian cho đội súng xếp hàng, đầu hắn bị vào nước chắn, nhưng đây cũng là cơ hội , vượt qua hai ngàn tay súng này chính có thể thoát được rồi, không chút do dự, Chiêu Nan hô lớn

- đột phá, mau đột phá.

Toàn quân Viêng Chăn, chen nhau lao đến hỏa thương binh, một tên giáo úy bắt đầu nhầm tính

60 bước

50 bước

40 bước

30 bước

Hàng thứ nhất chú ý: Bắn

"Bùm! Bùm!"

Sau tiếng vang thứ nhất, tiếng vang thứ hai. thứ ba bắt đầu vang lên theo, từng hàng, từng hàng thay nhau xạ kích tiếng súng trên chiến trường vang lên như pháo nổ. binh sĩ ở phía trước khai hỏa, từng làn khói trắng từ nòng súng bốc ra, rất nhanh lan khắp cả chiến trường, người ở bên trong bị tiếng vang này khiến cho tai không nghe thấy gì cả.

Kỵ binh quân Viêng Chăn đồng loạt xông lên. nhưng bất kể trên người mặc giáp trụ gì thì đều trên ngựa ngã xuống, ngựa cũng bị tiếng súng đột ngột vang lên dọa cho ngã nhào, tậm chí còn có con ngựa bị súng bắn trúng, toàn chiến trường vang lên tiếng hô thảm của người và tiếng hí vang của ngựa, máu nhuộm đỏ mặt nước, biến cố đột ngột này, khiến quân Viêng Chăn, kinh hoảng, khắp nơi là tiếng gào thét, thảm thiết

Còn có kẻ không bị hỏa súng bắn bị thương, nhưng lại bị ngựa đã phát điên dẵm đạp, hoặc kéo lê cho tới chết.

Viên giáo úy đội súng lại hô lớn

“Nạp đạn”

Lần xạ kích đầu tiên này. hơn chín trăm người đã trực tiếp nằm lại trên chiến trường rồi., chưa kể số bị thương, quân Chiêu Nan, có thể nói chưa bao giờ gặp cảnh như vậy.

", tiến lên trước!" Nạp đạn

Lại thêm một đợn bắn nữa, bất kể là quan quân mặc giáp gì trong tầm ngắm đều bị thủng vài lỗ, ngã quỵ xuống mặt nước. có tên thậm chí còn là cả người lẫn ngựa bị bắn xuyên qua, máu nhuộm đỏ mặt nước

Trong lòng Chiêu Nan vô cùng lo lắng đại sự không ổn rồi , thực sự xong rồi.

Bỗng nhiên, một tên lính Viêng Chăn vô cùng hoảng sợ kêu lớn:

- Mau nhìn, quân Địch có mảng tre, chúng ta xong rồi.

Chiêu Nan, vội vàng quay đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt nước mênh mông, mấy nghìn bè gỗ, tre dào dạt tiến đến. Trên những bè gỗ, đám dân phu đang kéo lính Việt lên, lên được mảng tên nào tên nấy đều nắm chắc binh khí, nhìn đám lính Viêng Chăn đầy phấn khích, thấy cảnh này lập tức đám quân của Chiêu Nan rối loạn như tơ vò, chạy ra bốn phía. Nhanh chóng bằng mọi cách ly khai chiến trường, quân Viêng Chăn đại bại.