Chương 65: CHƯƠNG 65 NỖI KHỔ CẠN LƯƠNG

* NỖI KHỔ CẠN LƯƠNG*

Lưu Nhạc cùng đám người Lưu Huệ đang thảo luận cuộc chiến tại Đồ Bàn. Trong lúc đang nói chuyện thì có tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng đến. Vũ Văn Dũng, chắp tay nói

- Hoàng Thượng, tình báo truyền tin, Hoàng Đình Thể chủ động xuất kích rồi!

- Hả?

Lưu Nhạc ngẩn người,

Vũ Văn Dũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, thám báo vừa hồi báo, quân Đại Việt đã tới huyện Thọ Nguyên rồi!

Lưu Nhạc nhìn lên bản đồ, rồi nói

- Hoàng Đình Thể điên hay sao? Không chịu ngồi yên thủ thành lại còn mang theo đại quân chạy tới Thọ Nguyên đánh nhau làm gì?

Dừng lại một chút, Lưu Nhạc chợt nói:

- Quân Việt chủ động xuất kích, rất có thể có âm mưa gì đó, như vậy,. bằng mọi giá, chúng ta phải cầm chân hắn cho đến khi dẹp xong Nguyễn Anh, nếu không rất có thế thế nước lâm nguy.

Lưu Huệ noi

- Quân Việt chắc chắn có mưu đồ khác.

- Có là rõ rồi

Lưu Nhạc ngắt lời

- Quan trọng là mưu đồ gì

Lưu Huệ không nói gì nữa, nhưng ánh mắt ông ta ánh lên một vẻ không phục,

Vũ Văn Dũng lại tiếp lời:

- Hoàng Thượng bất kể thế nào Thực lực chân chính ngay trước mặt, tất cả âm mưu quỷ kế đều chẳng là gì. Nếu như quân Việt chính diện tiến công quân Chiêu Nan, cũng chưa chắc đã dành phần thắng.

Lưu Lữ tiếp

- Nói chung, theo thần đệ quân ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó, bất luận là xuất binh ra Nguyến Anh hay là Trịnh Cán, đều là mối họa tâm phúc. Đương nhiên nếu quân Chiêu Nan có thể đánh với quân Việt đến lưỡng bại câu thương thì càng tốt. còn không cầm chân được chừng nào hay chừng đấy vậy

Lưu Nhạc gật đầu, xem ra cũng chỉ còn cách đó,

Ngoại thành huyện Thọ Nguyên, trận chiến đang diễn ra kịch liệt

Trên cao, mưa tên đan xen vào nhau, xuyên qua, tầng tầng lớp lớp, mưa tên rơi xuống. Trong trận hai quân máu hoa nở rộ, xác chết đầy mặt đất, võ tốt trọng giáp tuy có áo giáp đại thuẫn bảo vệ người nhưng cũng không chống đỡ được đao thương kiếm kích cự ly gần, thêm nữa trọng lượng của bộ giáp hạn chế họ hoạt động rất nhiều. Cung tiễn thủ mặc bố giáp, bì giáp lại càng không thể chống đỡ được mưa tên liên tiếp tập kích, dưới ba làn mưa tên tập kích, hàng loạt người ngựa thi nhau ngã xuống trong vũng máu.

- Ta giết ngươi!.

Vũ Tá Kiên gào rít lên, Trường mâu trong tay đâm ngược xuống.

- Hự

Một tiếng hự khô khan vang lên, hai tên võ tốt trước mặt Vũ Tá Kiên lập tức bị xiên thành một đường như que kẹo hồ lô, máu phun ra tung tóe trên mặt đất.

Cách đó không xa, Chiêu Mân nhìn thấy, quân mình bỏ mạng lập tức đỏ mắt rít gào,

- Thằng nhãi kia! Để mạng lại.

Vũ Tá Kiên cười ha hả:

- Nằm mơ

Chiêu Mân nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên hai bước chắn trước mặt Vũ Tá Kiên, đồng thời trường đao trên tay chém xuống tức thì một âm thanh vang lên, trường mâu của Vũ Tá Kiên đánh vào đại đao của Chiêu Mân, trong chốc lát, cả hai người cùng lảo đảo lui lại, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân,

- Hử

Chiêu Mân vô cùng ngạc nhiên, thằng nhãi này lại có thể dỡ được một đao của hắn. hai người lại tiếp tục lao vào nhau. kình khí mạnh mẽ lập tức từ nơi đao thương giao nhau đột nhiên phóng ra, trong bụi đất, tiếng va chạm của binh khí vang lên chát chúa.

_ Không hổ là người vương quốc Vạn Tượng,

Chiêu Mân cũng gật đầu:

- Ngươi cũng rất mạnh

Trong lúc đó

Hai quân ở hai cánh cũng đang liều chết đánh giáp lá cà chém giết nhau, chỉ trong chớp mắt đã có hàng trăm tướng sĩ chết trận sa trường. Còn tại ngay giữa chiến trường, tướng sĩ hai quân còn đang ở thế giằng co, bất luận là Chiêu Mân hay là Vũ Tá Kiên đều phát hiện trong khoảng thời gian ngắn khó mà tiêu diệt được đối thủ.

Bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh, Khamtai đưa thiết kích tới trước ngực, trầm giọng nói:

- Hoàng Đình Thể, trong vòng mười hiệp bản tướng quân sẽ lấy mạng chó của ngươi!

- Vớ vẩn. ngươi thắng ta rồi hãy nói

Con trai thứ ba của Hoàng Đình Thể , Hoàng Đình Đức rút hoành đao ra, phòng ngựa lao lên phía trước

- Hừ, thằng nhãi cuồng vọng, bản tướng quân há sợ ngươi sao?

Khamtai giận giữ cười , khi đang nói chuyện thiết kích giương lên, cơ bắp trên tay Khamtai nổi lên cơ bắp cuồn cuộn, hắn hét lớn,

- chết đi!

Hai người hầu như cùng bổ nhào về phía trước, bụi đất tung bay, binh khí va vào nhau vang lên từng âm thanh chát chúa .

Cách đó vài dặm, Trong trung quân của Viêng Chăn

Chiêu Nan nói:

- Quân Việt cũng không có gì mạnh, tại sao Khamtai mãi không tiến lên được

Mấy tên đô úy, tham tướng bất mãn với Khamtai lập tức cười lạnh nói:

- Xem ra Khamtai tướng quân đã đánh mất nhuệ khí rồi, nhiều năm như vậy ,,……

Một viên tướng khác lớn tiếng phản bác lại:

- Vớ vẩn, mặc dù quân Việt hành quân xa xôi gấp gáp đến đây, thế nhưng vẫn nghiêm chỉnh hàng lối tử chiến không ngừng, Khamtai tướng quân cũng đang cố hết sức

Sau đó hắn quay sang Chiêu Nan nói

- Hoàng thượng minh giám, quân ta không yếu, mà sự phòng ngự của quân Việt thật sự là quá kiên cố!. trận Xiêng Khoảng năm xưa…

Gã này vừa mới nói đến đây thì vẻ mặt của Chiêu Nan đã đen lại, đám bạn bè của gã kia lắc đầu dậm chân, hắn đã động đến vảy ngược của Hoàng thượng, để mất Xiêng Khoảng là một nỗi nhục của Chiêu Nan, hắn rất ghét ai nhắc tới. quả nhiên hắn gõ mạnh lên thành xe, quát lớn

- PhanVanh, ngươi còn dám nói bậy?

Chiêu nan quát lớn, lại hung hăng trừng mắt với PhanVanh. Lúc này PhanVanh mới không dám hé răng nữa.

Chiêu Nan lại nói:

- Sức chiến đấu của quân Việt cũng không phải là kém, nhưng Khamtai trong thời gian dài như vậy mà chưa đánh tan được bọn chúng thực sự là làm mất nhuệ khí chúng ta

- Truyền lệnh ta, toàn quân tiến lên.

Bản trận quân Việt

Một tên thám báo, người đầy bùn đất, chạy đến chỗ Hoàng Đình Thể

- Đại soái, đại soái, quân Chiêu Nan muốn liều mạng rồi,. hắn đã hạ lệnh toàn quân tiến lên.

Hoàng Đình Thể gật đầu không nói gì

Giáo úy Nguyễn Đình Hoàng bên cạnh nói

- Đại Soái, Quân Viêng Chăn đã mắc câu rồi, chúng ta có cần ….

- Không, bây giờ chưa đến lúc.

Hoàng Đình Thể lắc đầu

- Nếu như hiện tại rút lui, bọn chúng sẽ lập tức xông lên, đến lúc đó không chừng còn biến thành tan tác. Cho nên, truyền lệnh bản soái. kiên trì nửa canh giờ nữa, trái lệnh chém.

- Tuân lệnh

Hoàng Định Duệ không nói thêm gì nữa, quay đầu lại quát to:

- Truyền lệnh, Kỵ binh tiến lên, hỏa thương binh chuẩn bị, bảo vệ hai cánh quân tại đại trận. cố gắng cầm cự.

…………….

Ngồi trong thư phòng, Trịnh Cán vừa dùng xong bát thuốc do Lê Hữu Trác bốc cho, hiện nay bộ Hải Thượng Y Tông Tâm Lĩnh của lão đã xuất bản sang quyển thứ 14, đối với lão trịnh cán giống như cha mẹ tái sinh vậy, ước mơ của lão cho đến cuối đời lại thực hiện được trong tay một đứa trẻ 5 tuổi, cho nên đối với bệnh tình của Trịnh Cán lão đặc biết quan tâm, Trịnh Cán đặt bát thuốc xuống, nói:

- Cuộc chiến này, rốt cục phải phái bao nhiêu quân mới được.

Chiến sự ở Quảng Nam, tuy nói quân ta đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, vả lại còn có Hoàng Đình Thể trấn thủ, nhưng nếu quả thực Quân Tây SƠn ở phương nam không án binh bất động mà thực sự phát động mấy vạn đại quân cùng đại quân Viêng Chăn của Chiêu Nan hai mặt giáp công, quân Việt có thể thủ được hay không cũng thật là chuyện khó nói, một khi để mất Quảng Nam, Thuận Hóa lại báo nguy, đương nhiên Trịnh Cán không thể không để ý

Nguyễn Hữu Chỉnh thi lễ với Trịnh Cán, nói:

- Vương Thượng, chiêu mộ không không phải là vấn đề chỉ cần ban chiếu lệnh, trong vòng nửa tháng có thể triệu tập năm mươi ngàn người, thế nhưng cho họ ăn gì mới là quan trọng/

Thiếu lương thực quả thực đã trở thành một trong những vấn đề phức tạp đối với Đại Việt

Lưu Nhạc, vừa mới đàn áp người hoa, lại đánh nhau với hắn ở Quảng Nam vậy mà giờ lại có thể triệu tập mấy chục vạn đại quân chuẩn bị tấn công Liên quân xiêm Nguyễn Ánh, nhìn lại Đại Việt của hắn, mới trải qua vài trận đã cảm thấy khó xoay sở.

Trịnh Cán lắc đầu

- Năm vạn người ư, hiện tại nhà kho lớn còn lại bao nhiêu lương thực, lại còn phải phát lương, phải để cứu tế. Lúc này chiêu mộ các tướng ăn bằng cái gì?

Hoàng Đình Bảo nói

- Không lấy lương thực từ quốc khố, vậy lấy đâu ra lương thực? Từ khi thi luật đất đai, luật cứ trú, đám quý tộc tuy rằng thuận theo nhưng quan hệ rất cứng nhắc với triều đình, nếu muốn mượn lương thực nơi bọn họ e là không có khả năng, cưỡng ép hay thu mua chỉ có một kết quả duy nhất là phản loạn.

Trịnh Cán yên lặng gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, hiện tại pháp luật vừa mới có chút thành quả, dân chúng cũng đã từ từ thích nghi tân pháp, lúc này không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, haiz thật khó quá

Trước kia xem phim hắn thấy các vị đế vương chủ yếu là ăn chơi hưởng lạc, vậy mà đến hắn thì lại vất vả như vậy, làm vua cũng không phải sung sướng gì

Trưng thu không được, cưỡng ép không được, mượn lương không được, Nếu chỉ mua sắm lương thực tại Thăng Long chắc chắn không được, cứ cố mua dẫn đến lượng lương thực bị hụt hẫng, giá lương thực tăng cao, chuyện này nhất định không được.

Nhưng, nếu thu mua lương thực tại toàn quốc có lẽ là được, hắn đưa tay gãi gãi đầu. lương thực chí ít mỗi nhà đều thừa nhưng bọn họ có nguyện ý bán cho Trịnh Cán hắn hay không lại là chuyện khác.