ÂM MƯU DƯƠNG MƯU
Trên bè tre trông thấy bại binh quân quân địch bỏ chạy tứ phía, trên khóe miệng của Hoàng Đình Thể nổi lên một tia cười lạnh. Lão nhẹ nhàng nói với tên thân binh bên cạnh,
- Truyền lệnh bản soái. Tìm mọi cách dồn quân Chiêu Nan xuống chỗ nước sâu, giết được bao nhiêu thì giết, không chấp nhận đầu hàng.
- Rõ!
- Đại soái có lệnh, không chấp nhận đầu hàng.
Hơn hai ngàn chiếc bè nhanh chóng chia ra, vừa cứu vớt quân Đại Việt, lại cứ gặp quân lính Viêng Chăn là giết. trên mặt nước mênh mông khí giới, tạp vật đủ loại trôi nổi trên mặt nước. hàng chục ngàn người giãy dụa, rên rỉ, kêu cứu, có kẻ từ từ chìm xuống. quân Đại Việt căn bản không cần làm gì, chỉ cần cầm thương chọc cho kẻ địch một cái là được.
Con trai lớn của Hoàng Đình Thể, nói:
- Phụ soái, hay ta chấp nhận tù binh. Giết nhiều như vậy…
Hoàng Đình Thể lạnh lùng lắc đầu, Đứa con này của lão vẫn là lòng dạ đàn bà, tù binh lúc này không thể bắt, chính quân ta còn đang thiếu lương thực, giữ lại đám này nữa liệu có thể chèo chống mấy ngày, chẳng may quân Tây Sơn tiến công, bọn chúng lại làm phản thì quân Đại Việt liệu có kết cục tốt đẹp hay không.
Hoàng Đình Thể là lão tướng, lão hiểu được việc gì quan trọng, giờ không phải là lúc mềm lòng, lúc cần giết vẫn cứ phải giết.
Lau bùn đất trên mặt, Hoàng Đình Thể nói:
- Không được mềm lòng, cứ y lệnh ta mà làm.
Rồi lão quay sang nói với huyện lệnh Thọ Xuân:
- Trương huyện lệnh, lần này thắng trận, công của ngươi không nhỏ.
Vị huyện lệnh này vội vã cung kính vái chào, nói:
- Tất cả là nhờ Đại Soái quyết đoán anh minh thần võ, há lại có thể thua hay sao. Hạ quan quả thật không dám nhận công lao gì cả.
Hoàng Đình Thể, cười, Anh minh thần võ sao, nhiều danh tướng vì cái danh anh minh thần võ mà chết yểu. làm trọng thần triều đình, Hoàng Đình Thể hiểu rõ, cây cao đón gió, có tài chết yểu, không bị hoàng gia nghi kỵ thì cũng bị đám trong triều đặt điều vu khống. từ xưa đến nay đời nào mà chả có, lão hiểu rõ tối kỵ của việc làm quan là công cao lấn chủ, hiện nay lão đã là trọng thần một phương phong cương đại lại, quyền cao chức trọng, nếu vẫn tiếp tục lập công thì chỉ có một con đường chết, đừng nghĩ vị vương thượng trẻ con kia không biết gì, lão hiểu rõ hoàng quyền đã bị Trịnh Cán nắm chắc trong tay, nếu Vương thượng muốn lão chết chỉ sợ lão không sống nổi , cho nên lần này lão quyết không thể có công cao gì, biết tiến thoái mới là phải đạo.
…………………………….
Liên quân Xiêm- Nguyễn Anh, đã tiến vào cảnh nội của Tây Sơn,
Ba anh em, Lưu Nhạc, Lưu Lữ, Lưu Huệ đang cùng đám bá quan văn võ, bàn về trận đánh. Ngồi trên chủ vị Lưu Nhạc cau mày, việc Hoàng Đình Thể không tử thủ ở Điển thành mà lại chủ động xuất kích, khiến cho mọi tính toán của Lưu Nhạc bị chệch hướng, - Hôm kia hai quân đại chiến một hồi, tại Thọ Nguyên nhưng không biết đã phân thắng bại hay chưa? Nếu Chiêu Nan bại , có lẽ kế hoạch phải thay đổi,
Quần thần đang bàn về cách đánh quân Xiêm thì bỗng nhiên phía ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, một tên thám báo, người đầy bùn đất, chạy vào đại sảnh , chắp tay thi lễ trước Lưu Nhạc,
-Báo, Hoàng Thượng, bảy vạn quân Viêng chăn đã có quá nửa bị Hoàng Đình Thể nhấn chìm tại Thọ Nguyên, Toàn quân đại bại,
- Hả?
- Người nói sao
Văn võ bá quan trong điện đều rùng mình, , tin tức này thật sự rất kinh người, bảy mươi nghìn đại quân không ngờ bị tiêu diệt toàn bộ? Sao có thể có khả năng này?
Lưu Nhạc lấy lại bình tĩnh hỏi tiếp
- Còn gì nữa
- Hoàng Thượng, Chiêu Nan, cùng tàn quân chạy về phía Tây, cố thủ ở Nam Giang, có lẽ cũng không trụ được lâu nữa
Lưu Nhạc vô cùng kinh hãi, kế hoạch tỉ mỉ như vậy, lẽ ra đã có thể cầm chân Hoàng Đình Thể, vậy mà không ngờ lão lại có thể biến bị động thành chủ động như vậy, Lưu Nhạc sai người dọn cho tên thám báo một chỗ ngồi, đồng thời mang nước và thức ăn lên cho hắn rồi nói
- Ngươi ăn uống, rồi hãy kể lại tình hình tỉ mỉ cho trẫm nghe.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, Cánh đồng đó trước kia vốn chính là hạ du của sông Thu Bồn, chỉ có điều sau khi có đê Tiên Lãnh, Thu Bồn thay đổi đường chảy mới thành một mảnh hoanh dã, Hoàng Đình Thể lấy mấy vạn đại quân của hắn làm mồi nhử sau đó ra lệnh phá đê, khiến cả vùng chìm trong nước.
Lưu Nhạc nhìn lên bản đồ rồi nói
- Ngập lụt lớn như vậy, sợ là đã cắt hoàn toàn đường tiến công từ phía tây , cho dù có chỗ đi được cũng quá lầy lội, không thích hợp chiến đấu, thời cơ đánh úp từ phía đó đã mất.
Lưu Nhạc không vui nói
- Không có cách nào sao.
Mọi người đều im lặng, đốt nhiên Lưu Huệ nói:
- Hoàng thượng, tuy rằng không thể chiếm lại Quảng Nam, nhưng cũng có thể khiến quân thần bọn chúng nghi kỵ nhau.
- Kế gì vậy?
Lưu Nhạc vui mừng hỏi, Lưu Huệ điềm nhiên nói:
- Hoàng Đình Thể, đã giành được Hải Vân Quan, được phong trấn thủ hai trấn, quyền cao chức trọng, lần này lại có thể đánh bại bảy mươi ngàn quân của Chiêu Nan, có thể nói là công cao lấn chủ uy vọng trong quân nhất định tăng vọt, thậm chí có khả năng uy hiếp địa vị của Trịnh Cán và vô số vương công trong triều, không bằng Hoàng thượng hãy khua chiêng gióng trống chiêu hàng hắn, phong cho hắn chức quan to, đồng thời, cho gián điệp trà trộn vào Quảng Nam, phao tin Hoàng Đình Thể sắp mở cửa thành đầu hàng, để xem thằng nhãi trịnh cán đối phó thế nào.
- Diệu kế
Mắt Lưu Nhạc sáng ngời, diệu kế, đích thực khó có kế nào hay hơn như vậy, nếu như kế này hiệu quả, một là Trịnh Cán sẽ tìm cách điều Hoàng Đình Thể về Kinh, hai là giết hắn, còn về phía Hoàng Đình Thể, ít nhất lão cũng sẽ như chim sợ cành cong, nhẹ thì cởi giáp về quê mà nặng chưa biết chừng lão sẽ ngả theo quân ta thật.
Lập tức Lưu Nhạc hỏi chúng thần
- Các ái khanh thấy như thế nào
- Hoàng Thượng, kế này của Long Nhương tướng quân thực sự có thể dùng được.
- Tốt,
Lưu Nhạc cười nói
- Tam đệ, trẫm cho khanh toàn quyền lần hành động này, cho thằng nhãi Trịnh Cán đau đầu một chút.
Ánh mắt của Lưu Huệ hơi ánh lên rồi lại trở về bình thường, đứng lên nghiêm nghị:
- Thần tuân chỉ
Lúc này Lưu Nhạc nhớ lại chuyện cũ, các vị chúa Trịnh khi xưa đều là ép Vua Lê phong tước cho mình, ví như Trịnh Tùng buộc nhà vua phải phong cho mình tước Bình An Vương, Trịnh Tráng ép vua Lê phong cho mình là Đại nguyên soái thống quốc chính sư phụ Thanh vương; Trịnh Tráng giật dây cho bầy tôi liên danh cầu xin nhà vua, rồi phong cho Trịnh Tạc làm Nguyên soái chưởng quốc chính Tây Định vương. Vua Lê không phong không được, nhưng phong vương, uy quyền của Vua Lê chả còn gì.
Lưu Nhạc thực sự có chút mong đợi, hắn muốn biết Trịnh Cán sẽ đối phó như thế nào? Vẫn tin dùng hay giết chết Hoàng Đình Thể
Dừng lại một chút, Lưu Nhạc nói tiếp.
- Việc đó phải làm, nhưng việc tiếp theo đâycũng không được xem nhẹ: Vũ Văn Dũng, ngươi đi nói với sứ giả của Chawmpasak (1) trẫm sẽ giúp vua của hắn chiếm Viêng Chăn, đổi lại trẫm muốn đất đai của ba tỉnh, giáp với chúng ta.
- Tuân lệnh
Huyện Thọ Nguyên, Chiêu Nan đang cùng tàn quân rút chạy,. lúc này hắn chỉ còn có chưa đến 1 vạn người, hắn vô cùng đau lòng, quân đội tinh nhuệ của hắn mang sang đại Việt, vậy mà giờ chỉ còn từng này, thực sự là thế nước lâm nguy, trong lòng hắn vô cùng hối hận, thế nhưng dù hối hận cỡ nào thì cũng không thay đổi được sự thực toàn quân bị diệt
Khamtai bên cạnh hắn nói:
- Hoàng thượng, thắng bại là chuyện thường, trước hết chúng ta cứ nhanh chóng về kinh đã, chuyện này vẫn có thể giải quyết
- Ừ,
Chiêu Nan máy móc gật đầu, làm gì còn cách nào khác, bảy mươi ngàn quân, giờ còn lại chưa đến mười ngàn người, về nước còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông.
………………….
Chỉ sau Lưu Nhạc vài canh giờ, tại Thăng Long Trịnh Cán cũng nhận được tin tức từ huyện Thọ Nguyên, ngay lập tức Trịnh Cán hú lên, nhảy xuống đất quay cuồng, trước sự kinh hãi của đám cung nữa thái giám, Tiểu Thuận Tử vôi chạy ra:
- Vương thượng, vương thượng, chú ý lễ nghi.
Lúc này Trịnh Cán mới ý thức được mình thất thố, hắn lấm lét nhìn vào góc điện, nói nhỏ,
- Cái này đừng ghi vào sử đấy nhé,
Ngồi trên ngôi cao vô thượng, những thứ chế ước được hắn không còn nhiều, sử sách là một trong số đó, hắn không muốn sau này người ta đọc về hắn sẽ có đoạn như vậy:
“ Chúa Trịnh Cán, trong đêm nhận được tin tức từ Thọ Nguyên, vui mừng quá đỗi, hú lên như khỉ, nhảy nhót ăn mừng, tuy rằng việc lớn, đáng ăn mừng, nhưng cũng không thể bỏ đi lễ tiết…”
Viên quan phụ trách viết sử đứng dậy khom mình,
- Vương thượng, sử sách phải trung thực, nhất là điều người làm hàng ngày, còn phải báo lên Đức Thái Phi,
- Ôi
Trịnh Cán thở dài
- Kệ đi
Hắn quay ra nói với Tiểu Thuận Tử
- Mau triệu tập các vị trọng thần, quả nhân mời bọn ăn dự tiệc
- Vượng Thượng, nhưng đã khuya
- Đi mau
…………..
Cầm cốc nước lọc trên tay Trịnh Cán nói
- Hoàng Đình Thể thật không cô phụ sự kỳ vọng của quả nhân
- Chính phải
Lê Quý Đôn phụ họa nói:
- Quân đội Viêng Chăn không hề yếu, lại có tận bảy mươi ngàn người, vậy mà lại bị nước ngập chết tại Thọ Nguyên, Hoàng Trấn Thủ thật không hổ là văn võ song toàn
Đoàn Thục cũng nói
- Thất bại lần này, Viêng Chăn triệt để nguy rồi
- Đó là chuyện khỏi cần phải nói.
Hoàng Đình Bảo tiếp lới
- Đó là do chúng tự chuốc lấy, , cho dù Chiêu Nan có thể trốn về được, đất nước của hắn cũng là xu thế suy tàn khó cứu vãn, Chawmpasak và Luongphabang nhất định không bỏ qua cơ hội tốt này, Viêng Chăn thực sự xong rồi
Nguyễn Hữu Du vội vang nói:
- Vương thượng, chúng ta có nên,,,,
Trịnh Cán cười nói:
- Ngươi có thể uống hết bình rượu kia một lúc không
Nguyễn Hữu Du nhăn mặt:
- Thần không thể
Trịnh Cán phẩy tay áo, nói:
- Tương tự như vậy, chúng ta không nên nghĩ đến Viêng Chăn làm gì, ăn nhiều tất bị bội thực, cốt phải đợi thời cơ thích hợp. hiện tại nên nghĩ cách bảo vệ Quảng Nam sau đó từ từ chỉnh đốn, về phần kia mặc cho bọn chúng tranh đoạt, phía Đàng trong, chúng ta cũng thôi, để cho Nguyễn Anh và Lưu Nhạc cấu xé lẫn nhau, nên nhớ Trịnh Tông và Vua Lê vẫn còn án ngữ phía bắc, tham nhiều mà không giữ được, thậm chí còn mất cả gốc rễ.
- Vương thượng anh minh!!!
…………
(1): Champasak ban đầu là một vương quốc tách ra từ Lan Xang. Song từ năm 1904, Champasak trở thành một công quốc nằm trong Vương quốc Lào, và tồn tại đến tận năm 1946. Khi trở thành công quốc, những người đứng đầu Champasak chỉ còn là hoàng thân. Cùng với Viêng Chăn và Luongphabang hợp lại thành nước lào sau này.