Chương 9: Bôn Ba Thành

Trong hư không đen kịt có hai bóng người một vàng một đen, lao vào nhau rồi tách ra, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần va chạm là không gian nơi đó tan hoang, nứt toác ra tại thành những hố đen vũ trụ, khổng lồ, phát ra lực hấp khủng khiếp. (Bây giờ mới biết hố đen vũ trụ vì sao mà xuất hiện a ^^!).

...

Chợt một thanh âm hùng hồn, nghiêm trang từ trong hư không vọng đến:

-Hai vị, xin dừng tay!

...

Một tia chớp bảy màu chui ra từ hố đen, kim quang lóe lên, một bóng người cực lớn, thân khoát pháp y cà sa hoàng kim xuất hiện ngăn ở giữa hai thân ảnh đang đối chiến.

...

-Như Lai???

...

Thần Kim cùng Ma Hắc đồng thanh kêu lên, sau đó vội thu “hàng nóng” lại, lùi ra thật xa, giữ khoảng cách nhất định với Phật Tổ.

...

.

.

.

...

-Ơ kìa! Ta có ăn thịt hai vị đâu, chẳng qua là ta có ý tốt, phật gia vốn có lòng từ bi, phổ độ chúng sanh, hóa kiếp...

...

Không đợi Phật Tổ nói hết, hai tên kia đã vội ngắt lời.

-Dừng, dừng lại! Đi vào vấn đề chính đi, còn không thì tránh qua một bên, không thấy bọn ta đang chém gió...à nhầm, không thấy bọn ta đang chém giết lẫn nhau hay sao?

...

Phật Tổ vốn mang một bộ dáng vui vẻ với ý định giảng hòa, nghe hai con rùa nói xong liền bạo nộ, quê quá hóa thẹn! Khuôn mặt hiền từ của vị thế tôn nhanh chóng biến đổi, thay vào đó là một nửa mặt bên trái trở nên dữ tợn, mắt nhọn hóa thành màu tím, xếch ngược lên, một bên miệng mọc ra hai cái răng nanh dài, thô ráp. Chưa hết, theo đó từ trên người Phật Tổ tuôn ra một đoàn hắc quang, hòa lẫn với kim quang quanh thân, lúc này ngài nào có còn là đấng chí tôn Như Lai Phật Tổ hài hòa nữa, đây rõ ràng là một hỗn thế ma thần, cái thế hung ma!

...

Thần Kim và Ma Hắc cũng liền nhận ra sự không ổn.

-Hình như chúng ta đã quá lời rồi a, nhìn bộ dáng của hắn xem, đây chẳng phải là đem một nữa thân thể ma hóa ư? Hai ta nên cầu nguyện đi là vừa rồi!

Thần Kim Quy nhìn Phật Tổ, sau đó dùng chân trước khẽ khều khều Ma Hắc Quy, bắt đầu đánh bài “Chuồn Mã Tẩu”!

...

.

.

.

...

-Hừ không biết sống chết, các ngươi có biết đã gây ra họa rồi không hả, ta vốn nể tình đều là tồn tại cùng thời, mang tư tưởng hòa bình, chống chiến tranh bạo lực để cảm hóa các ngươi, thật không ngờ hai con rùa già tụi bây được nước lấn tới, chắc sống lâu quá nên mập thịt, ngứa mai a!

Phật Tổ giận dữ vô cùng, quát tháo hai thú một trận, chợt Đạt Ma vốn nằm yên trong tay áo nãy giờ bỗng cựa quậy, truyền âm cho Phật Tổ:

//Đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn luôn a thế tôn//.

...

Ánh mắt Phật Tổ liền lóe lên lệ mang, như có một ý tưởng hay ho vừa hình thành trong đầu.

...

-Không phải các ngươi muốn phân cao thấp sao, nào, nhào vô đây!

Phật Tổ hai tay ngoắc ngoắc, nắm lại thành quyền, một bộ dáng khiêu khích đối thủ liền bộc lộ ra!

...

.

.

.

...

-Hê hê, Như Lai ngài cứ thích nói đùa, chúng ta dù sao cũng là...

...

-Bốp! Chát! Chát!

...

-Ối, đồ chơi dơ, đánh lén,...

Thần Kim và Ma Hắc ráng nặn ra một nụ cười, mở lời “hoãn binh” nhưng vừa nói được một đoạn đã bị đánh bay, Thuận Thiên Kiếm cùng Nghịch Thiên Đao nhanh chóng rời tay, bị Đạt Ma núp sẵn ở một bên bắt lấy.

...

-Khà khà, nãy tụi bây chơi quê ta?

Phật Tổ như cười nà không phải cười, nét mặt đầy tiếu ý, thân hình to lớn lao nhanh trong hư không, chụp lấy hai thú, ngay sau đó một trận hành hạ, ngược đãi động vật quý hiếm được diễn ra trong tinh không.

...

-Bốp...bốp!

...

-Cờ hó này, này thì khinh người, này thì ba gai, thích đánh nhau hả!

...

-Này thì đi qua một bên, này thì không thấy đường,...

...

-Bốp bốp...ui da...ây!

...

.

.

.

...

Đạt Ma đứng ở một bên coi phim mà cũng xanh mặt, ánh mắt kinh hoàng, không thể tin được...

-Đây...là Phật Tổ ư?

...

...

...

-Chừa chưa!

...

-Chừa, chúng ta chừa rồi!!!

...

Hai chân Phật Tổ đang giẫm lên hai con rùa lớn, bộ dáng Như Lai lúc này uy vũ, bá đạo vô cùng.

-Hừm! Mạnh miệng, các ngươi biết sự tình của Thiên Ngân Hà chứ hả? Và cả Song Song nữa?

...

.

.

.

...

-Biết, chúng ta biết hết, còn biết rất rõ nữa a!

...

Hai con rùa đồng thanh đáp lại, lúc này không hiểu sao chúng ngoan ngoãn hết sức, chắc lò do vừa được huấn luyện xong!

...

-À há, biết rất rõ cơ à! Thế hai ngươi đầu óc có vấn đề hay sao hả, ngu ơi là ngu, con với chả cái,...

Nói đến là tức, chửi cũng mỏi miệng, Phật Tổ liền khom xuống, tán mấy cái thiệt mạnh vào đầu hai tên ngáo phía dưới, cảm giác đã tay vô cùng, được ngược đãi tồn tại ngang hàng rất ư là sướng a!

...

-Hừ, biết rồi còn phá, hai ngươi đánh nát U Minh Tử Giới ở Song Song vị diện rồi có nghĩ đến Thiên Ngân Hà sẽ như thế nào, trong lúc “nó” đang bị trọng thương, các ngươi còn góp sức hủy hoại bên trong của “nó”, hồ đồ, hồ đồ hết sức, đúng là ngu mà lì ăn củ mì vẫn còn ngu!

...

.

.

.

...

Trải qua một khoảng thời gian khô họng rát lưỡi, Phật Tổ cùng với Đạt Ma cũng tìm ra được biện pháp giúp cho hai tên đứng đầu Yêu tộc này cải thiện cách đấu đá, Thần Kim và Ma Hắc vốn là một thể, nhưng không biết vì lí do nào đó mà tách ra, hình thành hai tồn tại đối lập nhau, một tên theo chủ trương nghịch thiên còn một tên lại theo chủ trương thuận thiên, chúng đã đối đầu với nhau không biết qua bao nhiêu thời đại nhưng vẫn không phân thắng bại, cho dù có đánh đến hôn thiên ám địa thì cũng chỉ thoi thóp rồi giảng hòa, sau đó lại đấu tiếp...

...

Thế nên bây giờ Phật Tổ và Đạt Ma mới đề ra một chủ ý, nhằm giảm bớt tổn hại cho hai vị diện, mặt khác nhằm vào kiếp nạn sắp tới mà hóa giải ân oán giang hồ của chúng, đó chính là cho hai tên này đi xuống phàm giới, tùy ý tìm hai tên tiểu thiên tài rồi ra sức dạy dỗ, đào tạo thành tồn tại hùng bá một phương để có thể giúp sức cho vị diện, cũng có thể cho bọn chúng thay hai con rùa này ganh đấu với nhau. Đây quả là một kế hay.

...

.

.

.

...

Hai tên này vốn đã không ưa gì nhau, ban đầu còn nói là cách này lâu lắc quá nhưng sau khi bị Phật Tổ và Đạt Ma châm chọt đâm thọc một phen thì liền đồng ý, còn làm ra dáng vẻ của một sư phụ tương lai,...đúng thật là trí thông minh của yêu thú thì thường rất thấp, non quá cũng ngu mà già quá cũng ngu, nhất là hai con rùa già này!

...

Mọi chuyện vừa êm đẹp, mọi người định bắt tay vào kế hoach thì bị một giọng nói chặn lại!

-Phật Tổ xin dừng bước!

...

Phật Tổ, Đạt Ma, Thần Kim và Ma Hắc hết quay qua rồi quay lại, vẫn không thấy một bóng dáng nào, chợt Phật Tổ như nhớ ra điều gì!

-Người chưa đến mà tiếng đã đến, là thằng Diêm Vương! Sao nó lại tìm ta nhể?

...

.

.

.

...

-Xin Phật Tổ chớ đi vội, ta muốn hỏi đôi chút, không biết là thằng mắc dịch nào đánh vỡ U Minh Tử Giới, làm sập hàng rào nhà ta, sẩy mất mấy con thú nuôi,...thật là bọn khốn nạn, ngu học,...

...

Một bóng đen từ xa xa bay tới, thắng cái éc trước mặt đám người Phật Tổ, vừa thở dốc vừa hỏi gấp...

Bóng người này không hề để ý, hắn nào biết sau lưng Phật Tổ lúc này có bốn con mắt đỏ ngòm đang nhìn về phía hắn, bộ dáng sẵn sàng, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống...

...

Thần Kim và Ma Hắc sở dĩ ăn một bụng thiệt thòi từ Phật Tổ, đang muốn rời đi tìm chỗ trút xuống không ngờ trùng hợp Diêm Vương vừa chạy tới, hai con rùa lúc này cầu còn không được a, đúng thật là đang buồn ngủ lại gặp ngay chiếu manh, chúng e ngại Như Lai chứ không hề e ngại Diêm Vương a, cái tên chỉ có thể tạo uy hiếp với linh hồn, người chết thì sao có thể làm cho vật sống sợ được!

...

Một màn chào đón thật nồng hậu, nhiệt tình tức thì được diễn ra, còn sôi động hơn lần “chào hỏi” của Phật Tổ lúc trước.

...

.

.

.

...

Vùng đất Bắc Trung Bộ của Xích Quỷ.

...

-Oa, thật là đẹp a!

Thanh ngồi trên lưng của một con ngựa đen cao ráo, hai tay ôm cổ nó, mắt thì dáo dác nhìn gấp nơi, cái miệng bô bô không thôi, dường như hắn đã quên bản thân là một người đã hai mươi mấy tuổi rồi a!

...

Hải ngồi ngay phía sau lưng hắn, nhìn thằng cháu ngây thơ hồn nhiên, chợt Hải lại nhớ về mẹ của thằng bé, không biết giờ này nàng ở đâu, có khỏe hay không,...chợt hai tay y xiết chặt lại, khuôn mặt khẽ nhăn, xót xa,...

...

.

.

.

...

Hai chú cháu bọn họ đã đi được mấy ngày liền rồi, hắn muốn đưa Thanh đến một nơi...nơi mà năm xưa hắn từng ở...rừng Trường Sơn.

...

Còn một đoạn đường ngắn nữa là hai người bọn họ sẽ đi tới Bôn Ba thành, một tòa thành nằm ở phụ cận Bắc Trung Bộ. Không bao lâu nữa sẽ tới Trường Sơn Lâm.

...

.

.

.

...

-Kẹo hồ lô đây!

...

-Kẹo kéo đây!

...

-Bánh bao nóng đây!

...

Trong thành lúc nào cũng tấp nập, nhộn nhịp...

...

-Chu choa, thiệt là đông người quá đi!

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, một tay nắm dây cương ngựa, tay còn lại dắt một thằng nhóc tiến về cửa thành.

...

//Bôn Ba thành//

Hai chữ Bôn Ba thật lớn được đề tự trên một cái cổng cao lớn, có binh lính canh gác, sâm nghiêm, binh khí chỉnh tề...

...

.

.

.

...

“Chà chà, cũng đâu có khác gì trong quân đội a, rất giống với kiếp trước của ta,...”. Thanh nhìn bao quát một lượt, thầm nghĩ.

...

-Đứng lại, các hạ xin vui lòng xuất trình giấy phép, bằng lái xe, giấy tờ tùy thân,...

Một tên lính thân hình vạm vỡ chặn Hải lại, quát lớn!

...

-Huynh đệ à, chúng ta cưỡi ngựa mà! Hải từ tốn đáp trả, bộ dáng bình tĩnh, lãnh đạm!

...

...

...

Tên lính kia nghe vậy liền ngơ ngác, đánh một ánh mắt cầu cứu sang thằng kế bên, là một thằng mập mạp, béo ú.

...

-Bốp, thằng ngu, tránh sang một bên, để tao!

...

Tên mập tiến đến quan sát Hải và Thanh, sau đó ánh mắt quét sang túi hành lý sau lưng Hải, bộ dáng rõ ràng là bắt bẽ, chuẩn bị kiếm cớ moi tiền đây mà.

...

-Cưỡi ngựa à? Đm thế thì mau xuất trình bằng lái ngựa và CMND (Chứng Minh Nhân Dân). Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau mau lấy ra để bọn ta kiểm tra!

Thằng mập quát lên, tay đặt vào thanh đao bên hông, chuẩn bị rút ra.

...

“Đệt, mấy con chó này sao giống mấy anh Pikachu vàng ở kiếp trước thế nhỉ, không ngờ ngoài địa cầu ra còn có nơi tồn tại thể loại này!”.

Thanh hai mắt trợn tròn nhìn thằng lính mập, thầm suy nghĩ,...tên này làm hắn liên tưởng đến “biệt đội Pikachu” cưỡi bồ câu ở Việt Nam.