Quay lại phàm giới nơi Thanh đang tập luyện.
...
Sau khi thành công với màn khống chế lực, Thanh không hề vì vậy mà đắc ý, vẫn tiếp tục vung quyền đánh vào không khí, lực tay càng lúc càng điêu luyện, mềm dẻo. Bây giờ hắn mới nhận ra một điều, hắn khao khát lực lượng, mong muốn mạnh, mạnh hơn nữa nhưng tất cả chỉ là cảm giác mơ hồ, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có ham muốn như vậy.
...
.
.
.
Hải lúc này đã khôi phục lại bình thường, một bộ dáng bình tĩnh từ trong căn nhà nhỏ bước ra, đi lại chỗ Thanh. Trong mắt Hải thấp thoáng sự vui mừng.
...
Mừng vì tâm tính của Thanh, thằng bé không vì thành tựu trước mắt mà nhất thời đắc chí, lơ là, ngược lại nó còn cố gắng để bản thân trở nên quen thuộc hơn, khống chế lực tốt hơn.
...
-Haha, rất vui có phải không? Chúc mừng cháu đã ngộ được Cương Quyền, nhưng đây chỉ là một phần của quyền thuật mà thôi, lực cương tuy tốt, thế nhưng vẫn chưa đủ, còn cần phải có Nhu Quyền phối hợp nữa thì mới hoàn hảo.
...
Ngưng lại một lát.
...
-Có thể tay phải dương, tay trái âm hoặc là hữu cương tả nhu và ngược lại, hay là song quyền hòa hợp, âm – dương -cương – nhu lẫn lộn, hình thành thái cực, trong dương có âm, trong âm có dương,...lấy “dương” nhập “vật”, lấy “âm” nhập “đạo”, thành tựu âm đạo, vĩnh viễn bất diệt,...
...
.
.
.
Bài ca “con cá sấu” được Hải hát lên, giảng dạy lí giải say mê không quan tâm đến Thanh đã ngủ gật từ lúc nào, nước miếng Hải văng tứ tung, miệng thì cứ bô bô, thật không hiểu hắn có rành về quyền và lực hay không mà lại có thể lí giải phân tích như một bậc võ học đại tông sư!
...
Không gian rừng trúc yên tĩnh chỉ còn lại giọng ồn ồn của hắn cùng tiếng ngáy “o” “o” của Thanh.
...
.
.
.
Ngoài tinh không vô tận, xa lắm, không biết là xuyên qua bao lâu, mãi đến khi hiện ra một màn chắn hắc ám đen kịt.
Một bóng người trôi nổi, một thân bạch y phấp phới, đặc biệt trên cơ thể hắn tất cả đều là màu trắng, tóc, chân mày, lông mi,...đến y phục tất cả đều bạch khiết, trắng tinh. Hắn chính là Hắc Ám Tu La - Bạch Dạ Hành.
...
Hiện tại Bạch Dạ Hành đang si ngốc nhìn bóng dáng kiều diễm nằm trong chiếc quan tài được làm từ hàn băng, trong suốt. Xuyên thấu qua lớp băng có thể thấy được một nữ nhân tóc búi cao, dáng người thon gầy, nàng nằm ở đó, như ngủ mà không phải ngủ, lòng ngực còn phập phòng nhè nhẹ.
...
-Tại sao? Vì cớ gì nàng lại trao thân cho một tên phàm nhân, để rồi đau khổ, bi lụy, dẫn đến quá trình thức tỉnh huyết mạch bị rối loạn, rơi vào trạng thái cuồng bạo...nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn một chút, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, vĩnh viễn sẽ không có khả năng xảy ra!
...
-Aaaaa!
...
Hắc khí cuồn cuộn theo tiếng thét của hắn mà tuôn ra, ngăn cách với thế giới bên ngoài...
...
.
.
.
-Tiểu tử, chớ nên bi ai! Nàng vẫn còn cơ hội tỉnh lại!
Một giọng nói ấm áp, trầm ổn từ vô tận tinh không truyền đến, thẩm thấu qua hắc ám, lọt vào tai Bạch Dạ Hành.
...
-Như Lai?
...
-Đúng, là ta! Ngươi không nên quá đau buồn a, nàng vẫn còn một hơi thở mà!
...
.
.
.
-Nói cho ta cách để đánh thức nàng, giá nào ta cũng trả!
...
-Ta không nói được a, thiên cơ một khi tiết lộ, ít nhiều sẽ có sự thay đổi, đôi khi sẽ làm sai lệch tương lai! Ngươi hãy lo chấn chỉnh lại tinh thần đi, không bao lâu nữa sẽ có kiếp nạn ập đến vị diện này, “nó” cần sự giúp đỡ!
...
.
.
.
-Chết tiệt, ngươi đến đây chỉ để nói với ta mấy thứ này! Đây không phải là điều ta quan tâm, chuyện đó...có liên quan gì đến ta!
...
Phật Tổ cũng không có đáp lại nữa, chợt bức màn hắc ám bị tách ra, một bông sen chín màu từ từ bay vào, hạ xuống ngay nắp quan tài.
...
-Cửu Thải Bổ Hồn Liên!
...
.
.
.
...
Một lúc sau.
-Như Lai...đa tạ ngươi!
Khóe miệng Bạch Dạ Hành nhẹ kéo lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hắn phất tay một cái, bông sen chín màu lập tức chìm xuống, xuyên qua lớp băng rơi ngay vào ngực nữ nhân nằm ở bên trong.
...
...
...
Trên đài cao, Phật Tổ đang ngồi bỗng mỉm cười
...
-Thật không ngờ Hắc Ám Tu La cũng biết cảm ơn! Ta tưởng ngươi cao ngạo lắm chứ! Khà, tất cả quan tâm của ngươi đối với hai vị diện kia ta biết rõ hết nhé...chỉ là ta không vạch ra thôi! Hà hà!
...
.
.
.
Sắc trời dần ngã sang chiều...ánh hoàng hôn tà tà chiếu vàng khắp một vòm trời rộng.
...
-Bủm...bủm...bủm!
Từng tiếng động như ai đó vỗ xuống mặt nước vang lên.
...
Nắm đấm nho nhỏ của Thanh liên tiếp nện xuống mặt nước, vừa ngập đến cổ tay liền rút lên, sau đó lại nện xuống tiếp, càng lúc càng nhanh, Thanh dần trở nên mất bình tĩnh, nóng nảy hơn...
...
-Khốn nạn thật!
Hóa ra là hắn đang cố đập vỡ hạt đào đang nổi trên mặt nước, nhưng lại cố công vô ích, hắn càng vận dụng lực mạnh bao nhiêu thì hạt đào càng lún sâu xuống bấy nhiêu, chỉ có nước tràn ra lên láng, mà hạt đào thì lại chẳng chút sứt mẻ nào!
...
.
.
.
Lửa lúc nào cũng nhiệt tình, nóng bỏng...còn nước thì ngược lại, vô tình nhưng nhu mì.
...
Từng cơn gió nhẹ thổi qua thân thể nhỏ bé của Thanh, vô số hạt mồ hôi li ti từ trên trán hắn lăn xuống mặt, rồi xuống cổ,...xuống...
...
Gió chiều khiến cho thân thể lạnh buốt,
“Thể” sẽ lạnh nhưng “Chất” thì không.
Tâm hồn thả lỏng, bình tâm tĩnh ý mới là điều quan trọng!
...
Giọng nói nhẹ nhàng theo cơn gió chiều trôi dạt vào lỗ tai của Thanh, hắn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng đến lời giảng của chú Hải...
...
“Nhu mì như nước, nhiệt tình như lửa, âm dương hòa hợp, cực cương là nhu mà cực nhu lại là cương,....
Hai tay Thanh thả lỏng, buông thẳng, sau đó chọc mạnh vào thùng nước, tay phải xoay tròn rồi đắp qua tay trái, tay trái xoay tròn rồi đắp lại tay phải. Nhịp nhàng mà uyển chuyển. Cách chuyển động lạ lùng của Thanh làm cho nước trong thùng hóa thành một vòng xoáy, là một cái xoáy nước. Bỗng mặt nước bốc hơi, từng hạt tinh thể li ti như sương mù bay lên trên đầu Thanh, tụ thành một đồ án thái cực mờ nhạt...
...
.
.
.
Vòng xoáy nước quay nhanh hơn, trung tâm cái xoáy nước là một hạt đào màu nâu sậm do thấm nước, đang quay tròn.
...
-Hây...đúp! Nát cho ta!!!
...
Phốc một tiếng, nắm đấm chưa tới mặt nước thì hạt đào đã tự động vỡ thành năm, sáu mảnh nhỏ, sau đó bị dòng xoáy cuốn mất, chắc là do hạt đã bị ngấm nước, lớp vỏ nở ra và dai hơn nên không thể vỡ nát hoàn toàn, cơ mà như thế này cũng đã thành công rồi!
...
-Hộc...hộc...hộc!
Tiếng thở dốc của Thanh vang lên, ồ ồ như chó chạy đường xa, ngắt quãng,...
-Cuối cùng...ta cũng đã hiểu ra thế nào là cương, thế nào là nhu! Thật là ảo diệu, thế giới này có quá nhiều thứ thần kì đến lạ lùng!
...
.
.
.
-Ca...rắc...rắc...ào...ào!
Chiếc thùng bằng gỗ bung ra, vỡ thành những mảnh nhỏ, để dòng nước bên trong đổ ra, tràn lan khắp mặt đất.
...
Một bàn tay thô ráp nhưng rất ấm áp đặt lên vai nhỏ của Thanh.
-Tốt lắm! Ta công nhận sự nổ lực của cháu. Nào, vào nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai dậy sớm, chú sẽ dẫn cháu đến một nơi...haha, đảm bảo cháu sẽ thích!
...
.
.
.
...
U Minh Tử Giới.
...
-Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn phát ra, trời đất rung chuyển dữ dội, cũng may đây là một giới chết, nếu là giới sống thì không biết có bao nhiêu sinh linh sẽ bị chôn vùi!
Nơi này hiện đang nổ ra một trận chiến khốc liệt giữa hai tồn tại Vô Thượng và Tối Cường.
...
Thần Kim Quy và Ma Hắc Quy.
...
Hai con rùa một vàng một đen đang lao vào nhau, cắn xé khốc liệt, cứ chiếu theo đà này thì chẳng bao lâu nữa U Minh Tử Giới sẽ bị hủy diệt.
...
-Đồ rùa già chết tiệt!
Thần Kim Quy bực tức, dùng hàm răng sắc bén táp một cái thật mạnh vào đầu Ma Hắc Quy, gặm xuống một mảng lớn vảy đen.
...
Ma Hắc Quy cũng không phải dạng vừa, bàn chân trước xòe ra, đạp mạnh vô đầu Thần Kim Quy làm cho đầu nó thụt luôn vào trong cái mai, sau đó hai bên mới tách ra, hóa thành hai lão nhân đứng đối mặt với nhau.
...
-Haha, đồ rùa già rụt cổ, chết nhát,...hahaha!!!
Lão nhân mặc hắc y bộ dáng sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn tỏ ra đắc ý, hướng đối thủ cười nhạo một phen.
...
.
.
.
...
-Con bà nó, con ma thú kia, ngươi muốn chết có phải không? Ể, mà khoan đã, có muốn biết tại sao ta được gọi là thần thú mà ngươi thì lại là ma thú không?
Thần Kim Quy làm bộ nổi giận, sau đó phun ra một vấn đề hết sức cuốn hút...
...
-A! Ngươi nói thử coi...tại sao lại có sự phân biệt chủng tộc, phân biệt màu da đến vậy ra, ta phải báo công an,...
...
.
.
.
...
-Hé hé hé!
Vẻ mặt Thần Kim Quy từ tức giận chuyển sang hèn mọn, kèm với nụ cười gian xảo...
...
-Tại vì...ngươi ngu á! Trong các loại cà, ta thích nhất là cà khịa a!
...
//Chọc Chó Cực Mạnh//
...
Trong lúc Ma Hắc Quy còn đang thất thần thì Thần Kim Quy hét lớn một tiếng, từ trong cơ thể phát ra một đạo kim quang sáng chói mang theo khí tức khủng bố...
//Thuận Thiên Kiếm//
Trên tay ông lão áo vàng lúc này xuất hiện một thanh kiếm dài nửa mét, nằm yên trong vỏ, từ vỏ kiếm đến chuôi kiếm có kim long quấn quanh, tinh xảo vô cùng.
...
Kiếm còn trong vỏ mà khí thế sắc bén đã tỏa ra, không gian xung quanh đó liền vặn vẹo, sụp đổ...
...
-Đệt! Sao lần này lại lấy ra đồ chơi sớm vậy? Ngươi tính chơi ăn gian hả thằng già kia!
...
-Hehe, lấy thần khí của ngươi ra đi Ma Hắc, ta vừa sáng chế ra được chiêu kiếm mới, lấy chuối của ngươi thử,...à nhầm, lấy ngươi làm chuối để thử uy lực một phen a!
Lão nhân áo vàng lên tiếng.
...
.
.
.
...
Lão nhân áo đen không nói gì, chỉ im lặng rồi nhắm hai mắt lại.
...
-Ta – nhân danh Tối Cường Ma Hắc Quy, là tồn tại thời sơ khai,...gao ồ, biến hình...à nhầm nhầm nữa, gao ồ, triệu hồi thần binh!
//Nghịch Thiên Đao//
Một thanh đao đen tuyền, bóng loáng, không vỏ xuất hiện trên tay lão nhân áo đen, đao vừa hiện sát khí liền trùng thiên, hắc ám hiện thế, bầu trời của U Minh Giới vốn đã âm u giờ lại càng âm u hơn. Không như Thuận Thiên Kiếm làm cho không gian sụp đổ, Nghịch Thiên Đao còn bá đạo hơn, đao khí lượn lờ cát không gian thành những mãnh nhỏ, để lộ ra hư không đen kịt, từng luồng khí tức cổ xưa từ trong hư không bay ra...
...
.
.
.
...
-Hahaha, cảm giác này...đã lâu lắm rồi mới trở lại a...Chiến!!!
Cả hai cùng đồng thanh hô lớn, thân hình ngay chớp mắt biến mất.
...
-Keng!!!
Tia lửa xanh đỏ bắn ra bốn phương tám hướng, không gian sụp đổ, tràn ngập vết nứt, U Minh Giới vỡ nát, hóa thành những mảnh vụn vặt trôi nổi trong hư không...
...
-Keng!!!
...
-Ầm...ầm...ầm!
...
Đại chiến vẫn tiếp tục diễn ra, càng lúc càng kịch tính...
...
.
.
.
...
-Hả, nguy rồi!
Phật Tổ đang hiu hiu ngủ bỗng bật dậy từ trên đài cao, cuốn lấy Đạt Ma vào tay áo, xé rách không gian chui vào đó rồi biến mất.
...
Âm Ti Giới.
...
-Bẩm Diêm Vương, không biết xảy ra chuyện gì, U Minh Tử Giới bỗng nhiên vỡ nát, uy lực của vụ nổ đã chấn vỡ kết giới của âm ti, tạo ra một lỗ hổng trong cấm địa!
...
-Báo, Thập Đại Ma Đầu bị phong ấn trong cấm địa Vô Hạn Địa Ngục, nay đã theo vết nứt trốn thoát, hiện không biết tung tích của bọn chúng...
...
-Báo....
...
-Báo...
Vô số thông tin nóng hổi được bẩm báo khiến Diêm Vương vừa thổi vừa nghe.
...
.
.
.
...
Diêm Vương ngồi trên ghế lớn, mặt mày hết tím rồi lại xanh, nghe xong hết thảy tin tức trên lão tức muốn hộc máu.
...
-Chết tiệt! Là thứ khốn nạn nào đã gây nên chuyện này,...Đầu Buồi Mặt Lol, đm lại nhầm, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Phán Quan, ta lệnh cho tụi bây đi làm nhà báo, do thám tin tức vì sao U Minh Tử Giới lại vỡ nát, làm không xong cuối tháng cắt lương, cho bây nghỉ hưu sớm luôn!
...
Bốn tên sứ giả chỉ biết vâng vâng dạ dạ, sau đó chạy mất, thầm oán trách lão Diêm Vương giận chó đánh mèo,...
...
-Aiiiii, Thập Đại Ma Đầu...ta vốn định chừa chúng lại để giữ nhà a! Tiền của ta, công sức của ta,...không được, ta phải đi tìm Như Lai!