Chương 7: Luyện Quyền - Đốn Ngộ (2)

Tại Tây Phương Cực Lạc giới.

...

-Ai da! Con chim khốn nạn...

Phật Tổ hiện đang tọa vị trên đài cao do vô số rễ của cây Bồ Đề kết thành, cây Bồ Đề này là một trong những thánh thụ của vùng đất thiêng tây phương. Bộ dáng uy nghiêm của vị “đấng tổ” bị vứt đi đâu mất, lúc này ngài đang hậm hực quát mắng một con chim to lớn...

...

Kim Cang Đại Bàng.

...

Đây là một trong những con thú cưng được Phật Tổ nuôi để giữ nhà, chỉ có điều con chim này quá tham ăn, Phật Tổ luyện ra vô số thần đan thánh dược thì có hơn phân nửa bị nó ăn, mà dòng giống cái thứ này nó ăn đan dược như là gà ăn gạo, hạt này chưa nhai kĩ đã vội nuốt tiếp hạt khác, khiến Phật Tổ cũng tán gia bại sản để nuôi nó.

...

.

.

.

Nếu nó ăn đan dược nhiều cũng không nói gì, những thứ đó đều là do Phật Tổ dùng pháp tắc của thiên địa cùng linh thảo ngưng luyện ra, có thể luyện chế vô số...như vậy cũng không có gì đáng nói. Đằng này nó lại đi ăn thánh vật...

...

Bồ Đề thánh thụ là thánh thụ của một giới, do thiên địa thai nghén ra, dùng tinh hoa để bồi đắp, chỉ có duy nhất một cây độc nhất, mười vạn năm mới ra hoa, mười vạn năm kết trái và một vạn năm để chín. Mỗi lần như vậy chỉ cho có ba quả, sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng mới dưỡng dục ra ba quả, vốn Phật Tổ đã nhịn từ lâu, chờ ngày nó chín muồi mới hái, dùng để luyện chế tuyệt phẩm thần đan, ngày hôm nay đúng là ngày thánh quả chín tới, hương thơm ngào ngạt khiến chư phật cùng các bồ tát say mê, ngửi hương thơm của nó thì linh hồn như tiến nhập vào một không gian khác, tâm cảnh càng thêm vững chắc (ây da, giống như phê cần đây mà ^^).

...

.

.

.

Ấy thế mà con chim lưu manh này lại “đớp” mịa nó mất hai quả, nhai nuốt ngon lành trước mặt Phật Tổ, làm cho ngài tức muốn hộc máu, nếu ngài không nhanh tay hái quả còn lại thì chỉ sợ nó nhai ráo luôn.

...

-Đồ hư đốn, đồ tham ăn cố uống, đồ chết đói chết khát,...

.

.

.

-Phật Tổ à, sao ngài lại chửi ta thậm tệ đến vậy, người ta dù gì cũng chỉ ăn có hai quả, ăn thì cũng đã ăn rồi, có chửi cũng vô ích a!

Đậu trên cây Bồ Đề là một con chim to lớn, lông vàng óng ánh, hai mắt nó đảo loạn, làm ra dáng vẻ tội nghiệp, van xin.

...

-Á à, còn dám phản biện, té cho ta, ngươi thanh cao lắm hả, đồ vô dụng, ăn no lại trả treo,...Đạt Ma đâu, nhanh nhanh bắt một nồi nước sôi thiệt bự, chuẩn bị vặt lông con gà này!

Một bàn tay màu vàng từ trên ngọn cây giáng xuống mình con chim, đè nó dính dưới gốc cây.

...

.

.

.

-Hahaha!

Bỗng có tiếng cười nhẹ vang lên, một vị đi chân trần, trên cơ thể khoát pháp y màu đỏ đen bước ra, hướng Phật Tổ vái một cái, sau đó quay sang nhìn con chim tội nghiệp đang nằm dưới đất mà đá lông nheo.

...

-Thưa đức thế tôn, con chim này ăn cũng đã ăn rồi, bây giờ chửi nó thì cũng mệt cho ngài, sẵn tiện ở đây ta có hai biện pháp muốn đề ra.

...

Phật Tổ “ừm” một tiếng, ý bảo y nói tiếp.

...

-Biện pháp thứ nhất: Ta sẽ đi nấu một nồi nước sôi thiệt bự, sau đó sai người chọc tiết nó, vặt lông,...mần sạch sẽ để chế biến vài món ngon.

//cách này vừa hay lại vừa hợp lí//

...

-Biện pháp thứ hai là...

Đạt Ma bỗng im lặng, ánh mắt trở nên ngưng trọng nhìn về phía Phật Tổ, dáng vẻ chờ đợi...

...

Phật Tổ cũng im lặng, mắt đối mắt với Đạt Ma, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng!

...

.

.

.

Chợt một âm thanh cuồng tiếu vang lên, xé rách sự yên tĩnh kia.

-Hahaha, ta thấy biện pháp thứ nhất có vẻ không tệ a, đúng không Đạt Ma?

Phật Tổ nhìn Đạt Ma cười hỏi và Đạt Ma cũng cười đáp lại, chỉ có điều ánh mắt hai người bọn họ đều đổ dồn lên thân hình to lớn của con chim, dần dần trở nên nóng bỏng.

...

-Ây ây! Ta phi phi, hai vị bây giờ nào còn bộ dáng thanh cao, bạch khiết của đức phật nữa chứ, rõ ràng là muốn dồn ta vào đường chết a, uổng công ta cống hiến hèn mọn,...à nhầm, thân hèn sức mọn cho phật giới bao nhiêu năm qua, làm trâu làm ngựa, sẵn sàng hi sinh vì Tổ Quốc,...bla bla...hu hu hu hu!

Nói đoạn nó đập cánh rầm rầm, hai mắt trợn trắng, co giật liên hồi,...

...

-Haizz, chúng ta chịu thua ngươi luôn a! Ngươi làm ơn giữ gìn một chút sỉ diện còn sót lại cho họ nhà chim dùm cái - Đạt Ma tiến lại vuốt ve lớp lông vũ trên đầu nó, hiện tại nó đã được thả tự do, đang khép nép nằm dưới gốc cây Bồ Đề.

...

-Thôi được rồi, con chim kia, thôi cà khịa đi a! Đạt Ma, ngươi nói tiếp đi.

...

Hai người một chim nhanh chóng trở lại trạng thái nghiêm túc.

...

Đạt Ma ngồi xuống cạnh con chim, bắt đầu ngày xửa ngày xưa, có mẹ bán dưa...

-Hiện tại tất cả mọi nơi trong vị diện song song đang tràn ngập một sự tình gì đó, ta và Phật Tổ đã cảm thấy được sự đe dọa đến chư tiên vạn giới, có lẽ sẽ không còn yên ổn nữa...

...

Một số Bất Hủ cấm địa đã có sự rục rịch, các chủng tộc thần bí dần dần nối tiếp nhau hiện thế,...đây không phải là hiện tượng chào đón một thời đại mới mà là chuẩn bị tinh thần để đón nhận một điều gì đó sắp xảy ra...ta tin rằng ngoài ta và Phật Tổ ra còn có rất nhiều đại nhân vật cảm nhận được sự biến đổi này...

...

...

...

-Bởi vậy, biện pháp thứ hai là xin Phật Tổ hãy để cho Kim Cang Đại Bàng lấy công chuộc tội, cho nó một chuyến du lịch xuống phàm giới, hóa thân thành Tam Hoàng Kê (cái tên nghe rất bá a, thật ra là gà tam hoàng ở ngoài chợ đó mà,kkkk!). Sẵn tiện dò thám tình hình chuyển động của Tam Giới, tìm những “tiểu long” sắp xuất thế để chỉ dạy, sau này hẳn sẽ có ích cho Song Song vị diện và cả Thiên Ngân Hà vị diện nữa! Ta chỉ tin tưởng ngài và hiển nhiên chắc ngài cũng sẽ tin tưởng ta, chuyện này...chúng ta không thể làm lơ được.

...

Ánh mắt thâm thúy của Phật Tổ cùng Đạt Ma giao nhau, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau sự khó hiểu cùng lo lắng.

...

Lúc này con đại bàng vốn đang nằm yên bỗng la làng lên, còn hơn là heo bị người ta chọc tiết!

...

-Hổng “chiệu” đâu, hổng “chiệu” đâu a! (Hổng chịu nha mấy huynh đệ, là ta cố tình viết sai chính tả a). Ta vốn dĩ là thần thú cao cao tại thượng, là tồn tại cao ngạo, sao có thể hóa thân thành một con gà trụi được chứ, lại còn sai ta đi tìm “lính mới”, đúng là bốc lột sức lao động trẻ em, còn gì là mặt mũi của ta nữa!

...

-Rầm!

Phật Tổ tức giận giậm chân một cái, mắng cho nó một trận.

-Đồ ăn hại, ta nuôi ngươi bao nhiêu năm không than, sai ngươi đi làm chút việc vặt ngươi lại giãy chết, tính ăn vạ hả? Đạt Ma, không nói nhiều với nó nữa, ngươi đi nấu nước sôi, ta đi mài dao a!

...

-Ấy...xin hai vị đừng đi, cho ta suy nghĩ một lát có được không?

Con chim khổ sở nói.

...

.

.

.

-Không có suy nghĩ gì hết, một là sống hai là chết, có đồng ý không thì bảo, ta điếm đến ba:

...

-Một, ba!

...

-Đi, chúng ta đi nhóm lửa! Phật Tổ kéo tay Đạt Ma, như muốn đi thật.

...

-Hụ hụ...ta...đồng ý!

Nói được câu ấy xong Kim Cang Đại Bàng như thoát lực, hệt như bóng bóng xì hơi, yểu xìu xuống, bộ dáng không còn chút sức sống.

...

-Khà khà, như vậy có phải là tốt hơn không! Nào, ngoan đó, ráng mà hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, khi trở về sẽ thưởng cho ngươi thánh quả còn lại, rất hấp dẫn phải không?

...

.

.

.

Trên tay Phật Tổ xuất hiện một trái cây bảy màu, to như cái thùng phi, bề mặt lớp vỏ tràn ngập thất thải hoa văn, chuyển động như vật sống, giống như một đám tiểu xà đang bò loạn. Một đám thất thải vụ hải từ trái cây toát ra, bay đến trước lỗ mũi của con chim, lập tức nó trở nên sung sức, nhanh chóng hít lấy hít để.

...

Ngay cả Đạt Ma đứng kế bên nước miếng cũng chảy ròng ròng, nuốt ừng ực, mong muốn có thể cắn một miếng. Bồ Đề thánh quả thiệt là rất cuốn hút a, có thể làm đỏ mắt vô số người, đây chính là thứ dùng để ngưng tụ ra pháp tắc cho bản thân của người tu luyện, cũng may là nó được sinh ra ở phật giới, chứ nếu là ở giới khác chắc chắn giới đó sẽ xảy ra một trận đại chiến thảm khốc.

...

-Xì, Phật Tổ nói là phải giữ lời a, nhưng mà ta đã ăn hai quả rồi, mầm non của quy tắc cũng đã nắm được chút ích...vả lại hương vị của nó cũng không được ngon cho lắm...

...

-Ồ, ngươi không muốn chứ gì?

...

Thấy Phật Tổ định chuyển trái cây sang hướng Đạt ma, đại bàng liền cuống lên.

-Ấy ấy, muốn, muốn chứ, ý của ta là ngài có thể...đưa nó cho ta bảo quản trước hay không! Hehehe!

...

.

.

.

-Hahahaha, Phật Tổ cùng Đạt Ma bật cười, không biết là do xúc động quá hay là tức quá mà nước mắt cũng chảy ra!

...

-Khửa khửa, khôn như mày dưới phàm giới người ta nuôi đầy ấy, mỗi nhà xích một con, bản lĩnh không kém gì mày đâu!

...

-Nào Đạt Ma, ngươi dẫn nó đi a, đi ngay trong đêm cho nó ấm! Khoan đã, phạt nó cái tội nói nhiều, cãi láo, không chỉ bị hóa thân thành Tam Hoàng Kê mà còn bị phong ấn, không thể biến thành bản thể và sử dụng thần thông. Trừ trường hợp khẩn cấp, tính mạng bị đe dọa...có thể nhân nhượng, cho phép tùy ý biến thân, sử dụng thần thông trong vòng một canh giờ! Cấm đòi hỏi, phản biện! Khâm xử!!!

Kim Cang Đại Bàng chỉ còn biết câm lặng, ngậm đắng nuốt cay! //hic//