Chương 6: Luyện Quyền - Đốn Ngộ (1)

Sáng hôm sau.

-Hơi....

Một bóng người cà nhắc từ trong căn nhà tre bước ra, trên đầu còn băng bó vải trắng, bộ dáng như bệnh nhân sắp từ trần...

...

-Hê hê, hôm qua ta lỡ quá tay a! Cơ mà như thế này thì cũng tốt cho ngươi lắm nhóc à, chừa cái tật láo!

Hải không biết từ đâu chui ra, xuất hiện ngay trước mặt thằng bé, cười nhạo nó. Nhưng Nguyễn Thế Thanh vẫn như “mắt điếc tai ngơ”, không thèm đếm xỉa tới lời hắn, vẻ mặt hầm hầm...rõ ràng là chưa nuốt trôi cục tức này.

...

.

.

.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Hải liền dỗ ngọt nó:

-Thôi a! Là lỗi của chú, cháu cứ yên tâm, lần sau chú sẽ nhẹ tay...tin chú đi nhóc, chú nói không bao giờ đúng cả!

...

Nguyễn Thế Thanh bộ mặt đơ ra, thầm nghĩ:

“Đệt, còn có lần sau nữa cơ à, lại còn bảo yên tâm...có quỷ mới tin ông!”

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ mà thôi, một khi nói ra ai biết cái thằng cha điên điên trước mắt này có chọc tiết hắn hay không!

...

.

.

.

Hải dẫn thằng nhóc lại trước thùng nước, nhìn mặt nước tĩnh lặng mà lòng hắn trầm ngâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Để mặc cho Nguyễn Thế Thanh ngáo ngơ, hết ngó đông tới ngó tây...

...

-Thế Thanh à! Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì con phải luôn giữ cho mình thật bình tĩnh, lòng phải “tĩnh” như là mặt nước này, gió thổi không gợn sóng, rung động mà chẳng “động”!

...

Hải một hơi tuôn ra như đọc sớ cầu mưa, lời nói theo gió bay đến lỗ tai của Nguyễn Thế Thanh, từ lỗ tai bên trái đi qua lỗ tai bên phải rồi bay hết ra ngoài, không lưu giữ tí nào nhưng hắn lại làm ra một bộ mặt kiểu như ta đây đang tiếp thu, dáng vẻ chăm chú vô cùng.

...

Thật ra hắn cũng đang thắc mắc, không hiểu sao hôm nay ông chú mình có vẻ gì đó rất khác lạ, khác hẳn mọi hôm. Dường như ông ta có tâm sự gì khó nói. Hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng đây là chuyện riêng của chú mà thôi.

...

Sau một hồi “trút hết bầu tâm sự” Hải mới ngồi xuống, đối diện với Nguyễn Thế Thanh, hắn móc từ trong túi quần ra sáu hạt nhỏ sần sùi, màu nâu đỏ, cỡ như cái chén uống trà, để xuống trước mặt thằng bé. Tiếp đó hắn gạt năm hạt qua một bên, chỉ chừa lại một hạt chính giữa cái bàn.

-Thanh à, đây là hạt của trái đào già, đã được phơi qua một mùa nắng, lại còn được rang trên chảo nóng, bây giờ cháu hãy dùng nắm đấm đập nát nó đi!

Hải trầm giọng, bước đầu chỉ dẫn cho thằng bé.

...

Nguyễn Thế Thanh khẽ nhìn Hải, sau đó lại quay sang nhìn hạt đào trên bàn, vẻ mặt nhăn lại rồi giãn ra...hít sâu một hơi, nắm tay nhỏ của hắn xiết chặt lại, vung lên:

-Rốp...rắc...rắc!

Một nắm tay nhỏ nện xuống chuẩn xác ngay cái hạt nằm trên bàn, lực đấm mạnh đến mức chấn gãy mặt bàn được làm từ nhiều thanh tre ghép lại.

...

Hắn nhấc tay lên, phía dưới chỗ mặt bàn gãy là những mảnh vụn của tre, của lớp vỏ hạt màu nâu và cả lớp trắng trắng của nhân hạt, tất cả đều nát bấy.

...

-Chà chà, lực tay rất mạnh a, nhưng mà...cháu dùng lực sai cách rồi! Nếu cứ dùng lực như thế thì khi chiến đấu với kẻ khác, cháu sẽ rất khó để có thể chiến thắng...có thể thắng, nhưng sẽ lao lực. Đó là chưa nói đến khi gặp người luyện võ lâu năm, tinh thông quyền thuật thì cháu...sẽ thua thảm hại!

...

-Hả! Có chuyện này sao, đây rõ ràng là vô lí,...

Nguyễn Thế Thanh nghe vậy liền nhảy dựng lên, với bản tính trầm ổn của hắn thế mà giờ lại bị cảm xúc chi phối. Kiếp trước hắn ở địa cầu, đánh nhau dùng quyền là tung hết lực, chính xác vào mục tiêu, một quyền tung ra là có kẻ chết, cũng chính vì thế mà hắn mới đẩy uy danh của mình lên hết mức, trong nhà tù không ai mà không biết đến cách đánh nhau cuồng bạo của hắn,...bây giờ nghe Hải phân tích hắn dùng lực sai, hắn liền không cho là đúng.

...

Hải nghe thằng bé nói mà không nhịn được, bật cười ha hả.

-Haha, không phục chứ gì? Cháu còn non và xanh lắm! Cách cháu dùng quyền chỉ có tác dụng với phàm nhân mà thôi.

Không đợi hắn trả lời, Hải nói tiếp:

-Có phải khi cháu chiến đấu ban đầu thì rất hăng, lực, tốc độ, độ chính xác rất cao,...nhưng chỉ có thể duy trì trong vòng mười phút, sau đó liền rơi vào trạng thái thoát lực, thở dốc? Có phải như thế không?

Hải dừng lại, dùng ánh mắt thâm sâu khó dò, nhìn hắn.

...

-Vâng...đúng là như thế a!

Bị nói trúng phốc, Nguyễn Thế Thanh không còn gì để phản bác nữa, đành lí nhí đáp trả...

...

.

.

.

-Hahahaha, thế chú mới nói là cháu dùng lực sai cách, cháu hoàn toàn không biết khống chế lực a! Nào, bây giờ thì im lặng mà nhìn đây!

...

Hải lấy một hạt đào khác, bỏ lên cái bàn đã bị Thanh đánh gãy đi một góc.

-Nhìn cho kĩ nè!

...

-Vút....bụp!!!

Tiếng xé gió vang lên, sau đó mảnh vỡ vụn bay khắp nơi khiến cho Nguyễn Thế Thanh phải nhắm chặt hai mắt lại. Tuy nhiên trong một sát na đó hắn nhìn thấy nắm tay chú Hải dừng lại trước hạt đào, rõ ràng là chưa chạm vào bề mặt hạt.

...

-Đù! Không thể nào, làm sao có thể chứ...

Hắn mở mắt ra, trước mắt hắn không còn là hạt đào với lớp vỏ nâu đỏ nữa, mà là một hạt màu trắng ngà ngà, Hải vẫn giữ y nguyên nắm tay, rõ ràng chỉ cách hạt đào đúng một li, từ xa nhìn thì hệt như là dán sát vào cái hạt.

...

-Khà khà, thấy chưa, đây mới gọi là dùng lực đúng cách, nhưng mà đây chưa phải là cú đấm hoàn mỹ a! Nói đoạn Hải bắt lấy nhân của hạt đào, bỏ vào miệng nhai rộp rộp, giòn rụm!

...

.

.

.

Sau đó Hải ném cho thằng bé hai hạt đào, hạn cho nó trong vòng một buổi chiều phải tập được cách điều tiết lực. Còn hắn thì ngáp dài một tiếng, đi vào trong nhà nghỉ...à nhầm, nhà ngủ mới đúng!

...

-Hây....

...

...

...

-Hây a! Chóa...chóa...chóa!!!

...

Từng tiếng vun vút vang lên, nắm đấm nhỏ bé của Thanh đua nhau xé gió nện xuống...nhưng hạt đào vẫn nguyên vẹn, thậm chí không rung chuyển hay xê dịch một chút nào!

...

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

...

-Hây a....bụp!

...

-Hahaha, ta đã làm...hả!

Vui mừng vì đã có thể cách không phá vỡ vỏ bọc bên ngoài, nào ngờ sự thật phũ phàng, hạt đào chỉ tróc ra một ít vỏ rồi vỡ đôi làm hai nửa, ngả nghiêng trên chiếc bàn tre...

...

-Sắp thành công rồi a, ta phải cố gắng thêm nữa...thật không thể ngờ, cái gọi là “lực” ở thế giới này lại huyền diệu đến vậy, phải chăng đây là Cương Quyền mà lúc trước mấy tên đàn em của ta kể qua?

... 

Không nản lòng, Thanh đã thấy được thành công trước mắt, bản thân lại hồi tưởng về lúc ở trong tù, vô tình hắn nghe được bọn đàn em bàn luận về tinh hoa của võ học cổ truyền, người sở hữu nội công thâm hậu có thể dùng tay không đánh nát đá, chặt gãy sắt,...

...

-Hít hà...

Thanh liền hít sâu một hơi, hất “sản phẩm thất bại” qua một bên, thay vào đó là một hạt đào mới, cũng là hạt cuối cùng. Hai mắt hắn nhắm lại, cả người thả lỏng, suy ngẫm lại những lần luyện tập trước từ đó phân tích ra cái tinh hoa và thiếu sót trong việc khống chế lực.

...

.

.

.

Thanh nào có để ý, phía vách căn nhà tranh có một lỗ hổng nhỏ, lộ ra một con mắt quan sát hắn từ nãy tới giờ...

-Khà khà, không ngờ thằng nhóc này lại giỏi đến vậy, chỉ trong vòng một canh giờ mà đã nắm giữ được sơ bộ, sắp thành công rồi a! Đây chắc chắn là do ta dạy tốt...hahaha! Nhớ ngày đó ta...à mà thôi!

//ngại ngùng vl, nhớ ngày đó thằng Hải này học ngu như bò a!  tác giả nói//

...

...

...

-Hấp!

Gió nổi lên, trên cánh tay phải của Thanh không biết từ lúc nào xuất hiện một vòng xoáy màu tím đen, lượn lờ quanh nắm đấm, hắn vẫn còn trong trạng thái minh tưởng, vô thức không hay biết gì. Theo bản năng cánh tay hắn co lại, vung một đấm xuống hạt đào đặt trên bàn tre.

...

-Vút...tách...tách...phốc!

Từng mảnh vỏ vụn li ti bay tứ tung, phút chốc lộ ra một cái nhân hạt trắng tinh, hình thoi, nhỏ bằng đầu ngón tay cái nằm trên bàn, dán sát vào nó là một nắm tay trắng nõn, hơi có chút hồng đi vì xiết chặt.

...

.

.

.

-Hô! Ta thành...công rồi ư! Hahahaha, đm thiên tài, ta là thiên tài a! Chưa tới hai canh giờ đã làm được...

...

Trong lúc Thanh đang vui mừng vì thành công bất ngờ thì trong căn nhà tranh lúc này Hải đang mồ hôi đầy đầu, hai mắt trợn trừng vì kinh ngạc, trong ánh mắt kinh ngạc còn có cả sợ hãi!

...

-Đó...vòng xoáy tím đen ban nãy là...thứ gì a? Thật đáng sợ!

...

Ngay lúc vòng xoáy kì lạ kia hiện ra trên tay Thanh thì Hải liền cảm thấy hô hấp của bản thân trở nên chậm chạp, dòng linh lực nhỏ bé trong người như dừng lại, không thể vận hành làm cho hắn hoảng hốt, cố kìm nén cảm xúc, hắn cố gắng ngồi im coi thằng cháu sẽ làm cái gì, thật không ngờ...cái thứ kia quá khủng khiếp, khí thế mà nó phả ra khiến tim Hải đập loạn xạ. Hắn cũng không biết thằng cháu mình làm sao có được thứ đó nữa! Mơ hồ, thật là mơ hồ!

...

-Rộp...bụp!

Chiếc bàn tre vốn đã gãy nát đến nỗi không thể gãy được nữa, bỗng nhiên sụp đổ thành một đống vụn vặt trên mặt đất, nếu quan sát kĩ sẽ thấy có bốn dấu chân bàn in xuống dưới đất thật đậm, còn có một vết lõm tròn nhàn nhạt như nắm tay ấn ở chính giữa.