Chương 5: Sổ Ghi Nợ

Trong màn đêm u tối, một bóng người gầy gò đang chạy như điên, thân thể hắn ma sát với không khí phát ra từng tiếng xèo xèo...

...

-Tại sao...ta cảm thấy như bị lửa đốt trong ngực...chẳng lẽ...nàng đã xảy ra chuyện...

...

-A...bộp...bộp!

Đang chạy nhanh, lại phân tâm suy nghĩ, không chú ý liền vấp phải một cái rễ cây, bóng người kia ngã sấp mặt, thân hình lăn vài vòng rồi dừng lại trước một gốc cây gãy, từ vết nhựa ứa ra thì hẳn là bị gãy không lâu.

-Hự...

Lòm khòm bò dậy, chợt hắn chết trân tại chổ, bất động...câm lặng!

Dưới chân hắn là một cái ông tre vỡ nát, còn thấm lại ít nước...

-Đây...đây là ống nước lúc sáng ta đưa cho nàng ấy...tại sao...

Người nọ nhặt ống tre, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, nơi có một cái hang, không, là một cái hố thì đúng hơn. Bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng, chạy nhanh đến cái hang động bị vỡ nát kia, hai tay điên cuồng đào bới lớp đất, đá vụn...

...

-Hộc...khụ khụ!

Tiếng xào xạc ngưng lại, trong đám bụi đất mịt mù hiện xa bóng lưng người nọ và đôi tay đầy máu me của y đang ẵm một hài tử vừa chào đời, đầy bụi bặm, lấm lem, trên da nó còn có mấy cái bóng nước lớn, y như là bị phỏng lửa.

...

Người nọ nhẹ ôm đứa bé vào lòng, y cởi chiếc áo vải thô trên người ra, dùng nó quấn thân thể đứa trẻ lại.

-Tại sao nó lại bị thương nặng như vậy, cũng may là còn thở nhè nhẹ, chắc sẽ cứu được, nhưng...còn nàng, nàng đâu? Vì sao nơi này chỉ còn lại đứa trẻ cùng một đống tan hoang...

...

Ánh mắt hắn đảo qua đống hỗn, quét tới quét lui, sợ sẽ bỏ sót thứ gì. Nhẹ đặt thằng bé xuống, hắn lại lao xuống hố, dùng đôi tay máu thịt đã be bét đào bới một lần nữa, moi thật kỹ trong từng ngóc ngách...

-Trần Thùy Ngọc Linh! Nàng ở đâu! Có nghe ta gọi không,...mau lên tiếng đi,...

Tìm tòi một cách bất lực, đau khổ, hắn khóc rống lên, gọi tên người con gái mà hắn thầm thương trộm nhớ...khi còn thiếu niên, hắn yêu nàng, chỉ tiếc là hắn chậm một bước, để nàng bị một tên khốn cướp mất. Mà tên khốn đó lại là tướng quân của một quân đoàn, hùng bá một phương, huyết chiến, lập công vô số,...được triều đình xem trọng, còn hắn chỉ là một tên dân quèn, cô độc, cả hai chênh lệch rất lớn.

...

Ngày đó tên kia mang nàng đi trong vinh hoa, phú quý, lúc ấy hắn còn đứng ở sau góc tường, nhìn nàng vui vẻ bước lên kiệu hoa...

...

Nào ngờ hơn ba năm sau nàng trở lại, bộ dáng còn thua xa một người hầu, phải đi ăn xin khắp nơi,...vô tình hắn gặp được nàng, nhưng hắn chỉ dám đứng từ xa nhìn, mỗi ngày còn thuê người mua thật nhiều thức ăn ngon cho nàng...

...

Tên cẩu tướng kia hại người con gái mà hắn thương tàn tạ như vậy...hắn cảm thấy bị sỉ nhục, hắn hận chính bản thân mình, năm xưa không chịu ngỏ lời sớm một chút...rồi hắn nuôi thù hận, quyết đầu nhập vào quân doanh của tên tướng quân kia, ôm ấp hận, chờ một ngày có thể tự tay chém chết cẩu tướng, rửa mối nhục này.

...

Tuyệt vọng, bất lực, Nguyễn Phương Hải chậm rãi từ dưới hố bò lên, phủi sạch bụi đất trên người rồi bế đứa bé, chạy thẳng về thành An Nam.

...

.

.

.

Một tháng qua đi kể từ ngày Nguyễn Phương Hải nhặt đứa trẻ về, y gom góp tài sản dành dụm trong mấy năm qua, chạy khắp thành tìm đại phu để trị liệu cho đứa trẻ, đáng tiếc họ chỉ kê ra một vài thang thuốc hạ sốt, giảm đau, sau đó lắc đầu không thôi. Vết bỏng trên người thằng nhóc này rất kì lạ, các loại dược dịch giúp kéo da non vừa bôi lên chỗ bỏng lập tức khô đi, không có một chút tác dụng gì, đến ngay các y sư tự nhận mình y thuật cao minh, tình nguyện đến xem, chữa,...kết quả cũng đành bó tay!

...

Bọn họ đâu biết, thứ làm bỏng thằng bé không phải là phàm hỏa của phàm nhân, mà nó chính là cổ hỏa, được thai nghén ra từ lõi của tinh cầu, thuộc cái nơi nóng nhất, chí dương chí cương.

...

Không một ai có thể chữa, thằng bé thì vẫn còn đang hôn mê...điều này khiến cho Nguyễn Phương Hải lo lắng không thôi...

-Ta không giữ được nàng...nếu giờ ngay cả con của nàng ta cũng không giữ được...thì ta còn sống trên đời này làm chi nữa, thứ vô dụng như ta nên chết quách đi cho xong!

Sức khỏe đứa trẻ ngày càng yếu, vết thương chuyển biến xấu hơn, Nguyễn Phương Hải hầu như đã tuyệt vọng, hắn không biết y thuật, cũng không biết tìm ai để cứu đứa trẻ nữa, trong lúc nhất thời y lại trách bản thân mình.

...

Y đâu biết, lúc này trong cơ thể nhỏ bé mà y bế trên tay đang phát sinh dị biến, một linh hồn nhỏ bé, mong manh đang trôi nổi cạnh một linh hồn khác, có kích cỡ gấp hai lần nó, nhìn như là một hài tử và một thanh niên, cả hai đều tay ôm gối, hai mắt nhắm nghiền, tư thế hệt trẻ con ngủ say. Bất chợt khoảng cách giữ hai linh hồn càng lúc càng kéo gần lại rồi dính sát vào nhau, rõ ràng đây là đang hòa hợp, dung hợp lại với nhau, hai trong một.

...

Hồn và Xác vốn là một thể, do đó hồn phát sinh dị biến thì xác cũng vậy. Lúc này vết bỏng bên ngoài cơ thể của đứa trẻ đã có chuyển biến tốt, bóng nước sưng bự kia đã xẹp xuống phân nữa, hơi thở cũng đều hơn, không còn ngắt quãng nữa.

...

Vào một ngày như mọi ngày, Nguyễn Phương Hải bế đứa trẻ ra bãi đất trống thoáng mát để tắm nắng sáng, hít thở không khí sáng sớm. Hắn cũng không đi tìm đại phu nữa, mà dùng cách dân gian hay làm nhất để trị cho đứa trẻ, chính là dùng ánh nắng mặt trời lúc ban mai, vào lúc sáng sớm vừa có sương mù đang tiêu tan, vừa có ánh nắng dịu ấm, đem thằng bé ra tắm nắng, mong là sẽ có chuyển biến tốt. Thật không ngờ đây lại là một cách rất tốt.

...

Ở phàm giới thì ít ai biết sương mù là thứ gì, có tác dụng gì, thật ra sương mù chính linh khí trong tự nhiên, thứ mà các tu luyện giả dùng để hấp thu, tu luyện. Vào ban đêm nhiệt độ hạ thấp xuống, linh khí trong thiên địa cô động lại, hình thành những tinh thể lỏng, nhỏ, long lanh lấp lánh như giọt nước, gọi là “sương”, đến sáng sớm thì hóa thành dạng khí, màu đục, gọi là “mù”. Đây cũng là một quá trình để thiên địa tạo ra các loại linh dược, linh quả, những giọt “sương” đó sau khi cô động lại sẽ rơi xuống đất, đá, cây cối, thực vật, động vật,...rồi được chúng hấp thu, sau đó phát triển một cách thần kì, hóa thông linh, tu luyện,...bla bla các kiểu.

...

.

.

.

Thân thể nhỏ bé từ trong cái áo vải rộng thùng thình lộ ra, từng tia nắng ban mai rọi xuống, chiếu lên làn da non mươn mướt của nó.

...

-Ủa, vết thương của thằng bé....

....

-Hahaha, đã chuyển biến tốt rồi, sau bao ngày rốt cuộc cũng có tác dụng...những bóng nước đã xẹp bớt, cơn sốt cũng hạ đi a,...

Hôm nay tâm trạng của Nguyễn Phương Hải rất tốt, thấy thằng bé bình phục là lòng hắn như nở hoa, hắn còn mong nó sớm ngày tỉnh lại để được chính tay hắn dạy dỗ, chăm sóc,...

...

Thế là từ hôm đó trở đi, sáng nào hắn cũng dậy thật sớm, dùng chiếc khăn mỏng vắt ở ngoài sân lau mình cho thằng bé. Đừng tưởng hắn bị điên, thằng bé vốn bị sốt rất cao, liên tục trong nhiều ngày, nếu không nhờ cách này của hắn thì nó đã sớm ngỏm rồi. Cái khăn kia được treo ở ngoài sân một đêm dài, thấm đẫm những giọt “sương” mát lạnh, chính là thứ tốt để hạ nhiệt cho thằng bé. Sau khi tắm “sương” tiếp tới là tắm nắng sớm,...

...

Một tuần sau cơ thể thằng bé đã khỏi hẳn, không còn sốt nữa, tuy nhiên vì vết thương quá nặng nên một phần mặt trái và vai, bụng của nó còn để lại sẹo, rất đáng sợ, nhất là vết sẹo ở mặt trái, hầu như đã phá hủy đi khuôn mặt khả ái của nó.

...

Có thể không bao lâu nữa nó sẽ tỉnh lại.

...

-Mẹ...mẹ ơi...!!!

Thanh âm nghẹn ngào vang lên trong không gian tối đen, quanh quẩn rồi lại vang vọng,...bất chợt:

-Oa!

Một tiếng nấc vang lên, đôi mắt nhỏ khẽ giật giật, hé ra rồi híp lại, rồi mở nhẹ, lại híp...ánh sáng làm hắn chói mắt quá.

...

Rốt cuộc Nguyễn Thế Thanh đã tỉnh lại, hắn cũng biết linh hồn mình đã dung hợp với linh hồn của đứa trẻ, hòa quyện thành một thể, mặc dù được sống lại nhưng dường như không có gì đáng mừng, hắn vẫn cho rằng đây là một điều tồi tệ, thất đức, chính hắn đã cướp đi tất cả của hài tử này,...

-A! Đã tỉnh rồi ư!

Một giọng nói vui mừng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, đập vào mắt hắn là một người đàn ông khoảng chừng hai chín, ba mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, phúc hậu nhưng lại có phần hốc hác, buồn bã. Y nhẹ bế hắn lên, dùng ánh mắt thương yêu nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đang loạn đảo của hắn.

...

-Há, lại không sợ, tiểu hài tử, ngươi tại sao không khóc một tiếng cho chú nghe!

Người đàn ông âu yếm hỏi, ngón tay trỏ nhẹ nhàng đưa lên, gãi gãi cái mũi nhỏ của hắn.

...

-Đệt, sao thằng cha này không kêu ta cười a, vừa mở mắt ra cái bắt khóc, sở thích mặn vậy!

Nguyễn Thế Thanh nghĩ thầm, bất chợt hắn nở một nụ cười mỉm, sau đó liền cười toe toét lên.

...

-Thằng quỷ nhỏ, ta kêu ngươi khóc, ngươi liền cười a, chưa gì đã thích làm cứng đầu, đồ lưu manh!

Nguyễn Phương Hải mắng yêu hắn một tiếng, tay y nâng lên, nựng nựng hai má của thằng bé. Tiết mục tình cảm gia đình bắt đầu.

...

Cứ thế Nguyễn Phương Hải một mình hóa thân thành gà trống nuôi con, chớp mắt cái liền tám năm trôi qua, thời gian trôi còn nhanh hơn dây thun đứt.

.

.

.

Không biết là trùng hợp hay sao mà Hải lại đặt cho hắn cái tên giống hệt kiếp trước: Nguyễn Thế Thanh.

...

Tám năm qua đi, hắn cũng đành phải chấp nhận số phận, gạt bỏ tất cả ưu phiền, làm lại một cuộc đời mới. Trong khoảng thời gian ấy, người chú Nguyễn Phương Hải đã dạy cho hắn rất nhiều thứ, học chữ, ngâm thơ, luyện võ, làm bếp, may vá,...hầu như tất cả những thứ mà hắn biết đều đem truyền hết cho Nguyễn Thế Thanh, khiến cho thằng bé chỉ mới tám tuổi đã tinh thông rất nhiều thứ, cộng thêm linh hồn của Nguyễn Thế Thanh vốn là một tên lão luyện, từng trải sự đời nên rất thuận lợi để tiếp thu kiến thức.

...

Hôm nay là tới ngày luyện võ, chú Hải đã nói hôm nay sẽ cho hắn một điều bất ngờ.

...

-Thế Thanh à, bữa nay chú sẽ dạy cho con cách để tung ra một cú đấm mạnh mẽ a! Nhưng mà con có biết như thế nào mới gọi là mạnh mẽ không?

...

Nguyễn Phương Hải cõng thằng bé trên lưng, vừa đi vừa hỏi.

-Con nghĩ mạnh mẽ ở đây không chỉ có sức mạnh, mà là phải hoàn hảo, đủ nhanh, đủ mạnh, và phải chuẩn. Muốn được như vậy trước tiên phải cần luyện về tốc độ tung quyền, sau đó tới lực cánh tay và cuối cùng là sự chính xác, chuẩn mục tiêu.

...

Nguyễn Thế Thanh không nghĩ ngợi nhiều, một hơi nói ra hết tất cả, thật ra đây cũng là kinh nghiệm kiếp trước ở trong tù hắn học được, bây giờ đem ra phổ cập lại.

...

.

.

.

-A...

Người chú hơi khựng lại...kinh ngạc nhìn hắn.

Hải thật không ngờ thằng bé chỉ mới tám tuổi này lại có thể lí giải sâu xa như vậy, trong tám năm qua nó đã tạo biết bao nhiêu điều bất ngờ cho hắn a, thông minh, lanh lợi, học đâu hiểu đó, còn thực hành ngay sau khi học xong,...điều này làm cho Hải vừa bất ngờ, vừa vui mừng.

...

Hắn thầm nghĩ đứa con của nàng quả là thiên tư trác tuyệt a, giống hệt mẹ nó năm xưa. Chứ hắn nào có biết bên trong cơ thể nhỏ bé này là một tên đại ca đã từng lăn lộn giang hồ, tuổi đời chỉ nhỏ hơn hắn có vài tuổi.

...

-Thật không ngờ con lại có thể phân tích chuẩn như vậy, chuẩn không cần chỉnh ! Nào, lát nữa biểu diễn cho ta xem quyền thuật của con a!

Giọng Hải trầm ổn, bế hắn đặt xuống đất.

...

Trước mặt hai người là một vườn trúc xanh rờn, cây nào cây nấy suông đuột, cao vút, giữa vườn có một ngôi nhà tranh nhỏ, được dựng lên từ những cây trúc trong này.

...

Hải dắt thằng bé tiến lại ngôi nhà, cho nó ngồi xuống một cái ghế tre, sau đó hắn đi vào trong nhà, loay hoay thật lâu mới đi ra. Trên tay hắn ôm một cái thùng gỗ lớn.

...

Hắn đặt câu thùng xuống trước ánh mắt ngơ ngác của thằng nhóc...Nguyễn Thế Thanh đang nghĩ không biết ông chú này dạy luyện quyền bằng cách gì a, đem cái thùng chà bá ra làm chi không biết!

...

-Bất ngờ lắm hả, haha, ngươi có nghe ai nói luyện quyền trong thùng chưa?

Thấy thằng bé nhìn mình một cách ngáo ngơ, hắn liền bật cười ha hả, nước miếng văng như mưa phùn.

-Bộp!

Một cái gáo múc nước bằng gỗ rớt xuống chân Nguyễn Thế Thanh.

-Cầm lấy, lại hồ nước phía sau nhà múc rồi đổ đầy cái thùng này, nhanh lên, nếu không trưa nay sẽ không cho ngươi ăn cơm!

Mệnh lệnh phát ra từ miệng ông chú, kèm theo đe dọa.

...

-Hừ, lại bốc lột sức lao động trẻ em, cái đồ già mà điếm thúi!

Nguyễn Thế Thanh xì xào lẩm bẩm, vẻ mặt không tình nguyện cầm cái gáo bước đi.

...

-Mày lải nhải gì đó hả nhóc con, muốn luyện quyền hay là luyện đòn, nói một tiếng để chú còn biết, tao đấm cho không trượt phát nào bây giờ!

...

-Ào...ào!

...

Từng gáo nước được đổ vào chiếc thùng cao tới lưng quần thằng bé.

...

Hai canh giờ qua đi, chiếc thùng cuối cùng cũng đầy ắp nước, bên cạnh cái thùng là Nguyễn Thế Thanh, hiện tại hắn ướt như con chuột lột, ngồi co ro hệt mấy con gà bị trúng gió!

...

-Khà khà, tốc độ quá chậm, lẽ ra phải xong trong vòng một canh giờ thôi a, mày làm mất thời gian quá, phạt mày trưa nay chỉ được ăn nửa phần cơm, cấm phản bác, cãi lý.

...

Hải vội nhét hết miếng cơm nắm vào miệng, cười đê tiện nhìn thằng cháu ướt nhẹp mà phán một câu như trời sập: “giảm nửa phần cơm”!

...

Nguyễn Thế Thanh không nói gì, chỉ nhìn ông chú một chút rồi rút trong người ra cuốn sổ tay, và một cây viết, ghi ghi cái gì đó! Xong lại nhét vô ngực.

...

-Mày ghi bậy bạ cái gì đó, nhanh, đưa cho tao xem!

Hải thấy vậy kìm không được tính tò mò, chụp thằng bé lại quát hỏi!

...

-Cháu...cháu chỉ ghi vài cái...

Thằng bé chưa kịp nói hết thì Hải đã móc ra được cuốn sổ nhỏ, tiện tay thả luôn thằng bé xuống đất cái phịch!

...

~Sổ Ghi Nợ~

Ba chữ lớn màu đen hiện ra trước mắt Hải.

-Chà chà, mày biết luôn mấy cái này cơ à, để chú đọc nội dung bên trong a, nói rồi hắn lật cuốn sổ ra.

...

Một dòng chữ nhỏ, cong cong quẹo quẹo đập vào mắt Hải:

“Duma! Tao đã ghi lại hết rồi nhé, bắt múc nước, giảm phần cơm, chọc quê...nợ mới nợ cũ tích góp lại từng chút, một ngày nào đó tao sẽ trả lại gấp đôi!

...

-Cái đệt!

Cuốn sổ nhỏ bị xé nát bấy, Hải mặt mày đỏ chét, hùng hồn chộp lấy thằng bé đang run rẩy. Khí thế Linh Đồ tầng năm thả ra khiến Nguyễn Thế Thanh muốn nghẹt thở.

-Mày dám “ghi nợ” chú hả nhóc...khà khà, thay vì ăn cơm, trưa nay chú cho mày ăn đòn a, đảm bảo không no không thôi!