Hắc Ám Phệ Thiên Kỳ trải rộng trên nền trời, thanh thế càng lúc càng lớn, làm cho tất cả sinh linh ở phàm giới hoảng loạn không thôi.
...
-A! Bụng của ta....đau quá!
Trong hang động nhỏ hẹp, có một người phụ nữ đang nằm đó, sắc mặt khổ sở, hai bàn tay nhỏ cào loạn xuống mặt đất, hầu như cỏ dại quanh đó đều bị nàng nhổ hết lên.
Đây chính là cô gái mang dạ chữa vừa rời khỏi thành lúc sáng nay, thật không may cho nàng, vừa rời khỏi thành không lâu thì bầu trời chợt tối đen như mực, nàng thì lại không có đèn đuốc trong tay, rất khó để có thể thấy đường để đi tiếp, nhất thời nàng đành phải chui vào một cái hang đá do thiên nhiên tạo thành, hiện tại đang ở lưng chừng vách đá dốc, lên xuống trắc trở, tiến không được mà lùi cũng không xong, xung quanh cũng không có một căn nhà của tiều phu hay nông dân nào hết, bí quá nàng đánh liều, tạm trú ở cái hang đá hẻo lánh này.
...
Nào ngờ nàng vừa vào hang không lâu, liền trở mình, chuyển dạ vào cái thời khắc thiếu thốn này, hơn thế nữa, nàng là một cô gái mồ côi, kiến thức về sanh đẻ không có, cái gì cũng không biết. Có lẽ phần số của nàng và đứa con trong bụng cũng không được tốt cho lắm, tội nghiệp cho đứa trẻ, phải chào đời ở cái nơi u ám này.
...
Đúng như lời đồn đãi trong giang hồ a: “ngươi không có quyền được lựa chọn nơi sinh ra nhưng lại có quyền lựa chọn nơi để sinh sống” , sau này nhất định phải kiếm một nơi thật tốt, yên ổn để chăm sóc cho nhi tử mới được a, nàng khẽ cảm thán.
...
.
.
.
Trong hắc ám tối tăm, một bóng người mặc hắc bào bỗng xuất hiện trước cửa hang nơi cô gái ăn mày cư trú. Bóng đen vừa xuất hiện lập tức lao vào bên trong hang.
...
Vài viên đá nhỏ trên vách hang rơi xuống...cốc...cốc, bộp...bộp!
...
-Ai đó!
Không biết là vô tình hay cố ý mà bóng đen gây ra một vài tiếng động, làm cho cô gái giật mình, vội quát lên!
...
.
.
.
-Ai gọi đó, tôi là thỏ!
Một vài âm thanh lí nhí, đáp lại tiếng hỏi của cô gái. Sau đó lại là một chuỗi âm thanh man rợ nối đuôi vang lên:
-Khà khà, là bản đế đến để chiếm đoạt trinh tiết của ngươi đây, khửa khửa khửa.
Bóng đen thần bí từ trong bóng tối hiện ra, phất tay một cái liền khiến cô gái đang trợn trừng mắt ngất xỉu.
-À, hình như ta nhầm rồi a, cô gái này...trinh tiết đã mất từ lâu á!
Ngay sau đó trên tay hắn xuất hiện một cái bình nhỏ, màu đen.
-Phốc!
Cái nút gỗ tròn trên miệng chiếc bình bị đẩy bật, từ trong đó bay ra một đoàn linh hồn thể trong suốt, có hình dáng của một thanh niên.
...
Linh hồn thể đảo mắt qua cô gái đang ngất xỉu, sau đó dời ánh mắt xuống cái bụng bầu chà bá của nàng.
...
Đến đây ánh mắt của linh hồn thể lâm vào trầm tư, suy nghĩ thật lâu mới cất tiếng:
-Tên kia, ngươi nói có thể làm cho ta sống lại, chẳng lẽ đây là cách mà ngươi nói sao.
Nói đoạn Nguyễn Thế Thanh chỉ tay vào cái bụng bầu của cô gái ăn mày.
...
Hắn lại nói tiếp:
-Nếu đây là biện pháp mà ngươi nói thì ta thà chết, tự tiêu tán trong thiên địa, còn hơn phải đi làm cái chuyện thất đức này. Mặc dù ngươi có một thân tu vi thông thiên, bản lĩnh bá đạo, nhưng cũng không thể nào lại hèn hạ như vậy, ra tay tước đoạt sinh mạng của kẻ khác, dù ngươi có xem thường phàm nhân bọn ta cách mấy thì cũng không thể nào làm ra chuyện như thế này được,..ngươi hiểu không?
...
Càng nói hắn càng gằng giọng, nhấn mạnh từng chữ một.
Hắn lại không có để ý, lúc này từ linh hồn hắn toát ra một loại khí thế hùng hồn, bá đạo,...ngay lập tức loại khí thế này bị bóng đen nhận ra, ánh mắt bóng đen trong phút chốc ngẩn ngơ, sau đó trở nên mừng rỡ không thôi.
...
.
.
.
-Haha, ngươi nói rất đúng! Nhưng mà ta cứ thích coi thường đấy thì sao? Sinh mạng của bọn phàm nhân này đối với ta một hay một vạn cũng đều như nhau mà thôi, muốn làm việc lớn, thì phải bất chấp, phải có hi sinh. Mấy thứ này cũng không cần ta phải dạy ngươi a Thanh đại ca!
...
Linh hồn Nguyễn Thế Thanh run rẩy, lời bóng đen nói cũng có phần đúng, kiếp trước, ở địa cầu hắn cũng đã từng như vậy. Từ khi vào nhà tù Chí Hòa thì bản tính con người hắn bạo biến, vô tình, lãnh khốc, mưu mẹo, xảo trá,...bất chấp mọi thủ đoạn để nâng cao vị thế của mình trong mắt bọn đàn em. Giờ nghĩ lại thấy cũng rất đúng.
...
Nhưng hiện tại, hắn đã đi đến một thế giới mới, noi mà hắn có thể tự do tự tại, tu luyện một chút, sống một cách sung sướng, tiềm ẩn, không dính vào ân oán, thế sự,...đó là những gì mà hắn muốn có bây giờ.
Có lẽ hắn đã quá nhàm chán với cuộc sống trước kia, bạo lực, đâm chém, huyết tinh quá!
...
Đột nhiên, hai mắt hắn trở nên kiên định, một thân bá khí ngút trời.
-Ta đến thế giới này không phải là để sống theo sự kỳ vọng của ngươi, và cũng tương tự như thế, ngươi không thể ở trong thế giới này mà sống theo kỳ vọng của ta, lập trường, tư tưởng của chúng ta trước kia giống nhau, nhưng hiện tại thì khác, khác hoàn toàn.
...
.
.
.
Bóng đen lâm vào im lặng. Từng cơn gió lạnh bắt đầu lùa vào hang, đã nữa đêm rồi a, tiếng sói hú bắt đầu vang lên, nghe mà rợn người.
...
-Khà, hay cho một câu trước giống, giờ khác. Nhưng rất tiếc...mày không có quyền lựa chọn, lí luận,...mọi thứ ở đây, đều do một tay tao quyết định.
Giọng nói âm u, lạnh lùng vang lên, chất giọng còn lạnh hơn cả gió.
...
Tức thì bóng đen chộp vào linh hồn của Nguyễn Thế Thanh, không biết tên này thi triển bí pháp gì khiến cho linh hồn hắn nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn bằng một nắm tay của người lớn thì dừng lại, cũng nhờ vậy mà linh hồn hắn được cô đọng lại, ngưng thực hơn trước rất nhiều.
...
Sau đó bóng đen ấn linh hồn đã được cô đọng của Nguyễn Thế Thanh lên bụng của cô gái ăn mày, cho nó chậm rãi chui vào trong bụng nàng, tiến vào cơ thể hài tử nằm trong đó.
...
Bóng đen đưa tay lên trán nàng, rút ra một điểm sáng nhỏ, thu lại trong tay, đây chính là Thời Gian chi lực a, cũng nhờ có thứ này mới có thể giúp cô gái ăn mày và đứa trẻ trong bụng nàng, nếu không bây giờ cả hai có lẽ đã xuống tới âm giới rồi a, chính một điểm sáng nhỏ ấy đã ức chế thời gian lại, tồn động, phong ấn thân thể nàng, đảm bảo không có gì gọi là nguy hiểm đến tính mạng.
...
-A! Bụng ta đau quá, đau quá...á...ứ...
...
-Aaaa, á,...ư...ư...ư!
...
Lúc này có lẽ là ở thời khắc chuyển dạ đỉnh điểm, cho nên thần trí của đã sớm lâm vào mê man, chỉ biết quơ quào, la hét theo bản năng.
...
Một phút, hai phút,...năm phút, đúng ngay lúc này, trên tay bóng đen xuất hiện mấy cái bình có kích cỡ giống hệt nhau, nhưng lại có màu sắc khác nhau, có lục, có đỏ, có tím, lam, hắc,...tổng cộng có chín cái. Chợt từng cái từng cái được mở ra, bên trong là các loại chất lỏng có màu sắc tương đồng với bình chứa, lục theo lục, lam theo lam,...mỗi loại chất lỏng bốc lên một mùi tanh đặc trưng, nồng, nhạt, hăng hăng,...
....
.
.
.
-Hừm, không biết lần này sẽ tạo thành cái thể chất gì đây? Chủ nhân đã nói chín lọ máu này rất khó kiếm được, mà chuyện như thế này từ đó tới giờ ta chỉ làm có bảy lần, tổng cộng hết sáu mươi ba lọ máu, thành công toàn diện, tạo ra bảy loại thể chất bá đạo, hi vọng có thể giúp ích cho Thiên Ngân Hà vị diện. Ài, chỉ tiếc thứ này quá hiếm có, nếu không thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
...
Hô...tóc...tóc...tóc...
Chín tia chất lỏng khác nhau được rút ra khỏi chín cái bình, một lượt rót hết vào bụng bầu của cô gái ăn mày...chín tia máu tiến nhập vào bụng ngay lập tức làm cho cô gái thống khổ hơn, dường như đây không phải là sinh đẻ nữa, mà là một loại cực hình tra tấn man rợ. Nàng giãy giụa mạnh hơn, giọng khàn đi do gào thét quá lâu,...
...
Trong bộ dáng của nàng lúc này thê thảm vô cùng, miệng gào thét, mặt mày tái nhợt, đầu tóc thì rối mù, hai mắt trợn trắng, thỉnh thoảng còn có vài hạt châu lệ lăng dài xuống hai bên gò má nhô cao,...
-Aaaaa!
Bóng đen vẫn đứa sát bên nàng, quan sát, vẫn một bộ dáng thờ ơ, vô cảm, dương như những thống khổ mà nàng đang chịu chẳng liên quan tới hắn một chút nào.
...
Chợt thân thể nàng co giật mạnh, làn da trắng nhợt bắt đầu chuyển sang màu hồng rồi đỏ thẫm như máu, huyết vụ từ những lỗ chân lông trên cơ thể nàng phun ra, lượn lờ không tiêu tán trong không khí. Từng cái hoa văn màu máu, lấp lánh, đẹp đến yêu dị xuất hiện trên làn da màu máu của nàng, càng lúc càng nhiều, trán, mặt, cổ,...khắp nơi đều có hoa văn kì lạ hiện ra, biến cố diễn ra quá bất ngờ khiến cho bóng đen chỉ biết đứng nhìn, không dám làm gì khác, bởi vì từ trong huyết vụ hắn cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đáng sợ, áp bách, nghẹt thở, mà cái cảm giác này chỉ có khi hắn đối mặt với vị chủ nhân thần bí kia.
...
-Hoa văn này...hoa văn này...hình như...ta đã thấy...ở đâu đó...
...
...
...
-A! Đây là...Quỷ Văn của tộc Huyết Tu La trong truyền thuyết...mà chủ nhân từng nói...một khi phát hiện tộc nhân Tu La tộc, nhất định phải tôn trọng, thật trịnh trọng, dẫn về nơi đó...
...
-Ta đã gây ra họa rồi a...nàng...nàng ta...không biết bây giờ đã tiến nhập trạng thái gì....chẳng lẽ...cuồng bạo...
...
Bóng đen như người mất hồn, đứng chết trân một chỗ, không nhúc nhích, chợt một tiếng khóc của trẻ con vang lên, đánh hắn ra khỏi trạng thái thất thần kia.
...
-Oa, oa, oa!
Một bé trai bụ bẫm ló ra khỏi đám huyết vụ, trôi nổi giữa hai chân cô gái.
...
-Hừm, mặc kệ nàng a, trước tiên ta cần phải kích hoạt xem lần này tạo ra ra được cái thể chất gì đây! Ủa, tại sao còn chưa dung hợp linh hồn với nhau.
...
Bóng đen tiến lại đứa bé, đặt một ngón tay lên trán nó, dò xét...
-Hừ, thật không ngờ ngươi lại tự cưỡng ép khiến cho linh hồn lâm vào ngủ say, nhưng mà cái thủ đoạn tạp nham này của ngươi sao có thể làm khó được bản đế. Xích Thiên Ma Diễm, luyện cho ta!
...
Một ngọn lửa màu đỏ đậm từ bàn tay của bóng đen bùng lên, bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ bé vừa chào đời của đứa trẻ, khiến cho vẻ mặt nó nhăn nhó, khóc lớn hơn lúc nãy, tiếng khóc dữ dội, thảm thiết là âm thanh duy nhất trong đêm đen tĩnh lặng, vắng vẻ này.
...
Một canh giờ qua đi, thằng bé vẫn còn khóc, ánh mắt lạnh lùng của bóng đen không biết đã bị vứt đi đâu, thay vào đó là một mảng đầy tơ máu, hoảng loạn, thiếu kiên nhẫn,...
...
-Tại sao lại không có phản ứng...không thể nào, ta không thể thất bại được.
Lúc này chợt tiếng khóc của thằng bé ré lên rồi im bặt, nó nằm im đó, thở nhè nhẹ, đứt quãng, chắc không sống được bao lâu nữa.
...
Đôi mắt bóng đen lúc này trừng thật lớn như muốn nứt toác ra, hắn không dám tin vào mắt mình, cũng không muốn tin nữa. Đúng là thất bại thì khó mà chấp nhận được.
...
-Vì cái gì chứ, ta đã làm bảy lần, tất cả đều thành công tốt đẹp, cớ sao...cớ sao lần này lại như vậy...dị quang, thể chất, huyết mạch,...không có một thứ gì đặc biệt...đã vậy vật chủ còn hấp hối, sắp chết.
Bóng đen nhất thời không chấp nhận được chuyện này, thần hình cao gầy run rẩy không thôi, dường như rất tức giận, tiếc nuối.
...
.
.
.
-Grào!!! Á...aaa!
Một tiếng thét thê lương từ trong huyết vụ vang ra, sóng âm khủng khiếp chấn cho chúng nhô lên, tản ra thành một vòng tròn đỏ thật lớn, sương đỏ lượn lờ, lộ ra một cơ thể thon gầy, làn da mịn màng được phủ kín bởi mảng lớn hoa văn màu máu, ma mị, yêu dị vô cùng. Đôi mắt cô gái lúc này đầy tơ máu, dưới miệng không biết từ lúc nào đã mọc ra bốn cái răng nanh dài, sắc nhọn, chợt nàng nâng cánh tay lên, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nhấn nhẹ.
...
Một cái thủ chưởng cực lớn, màu đỏ do huyết vụ ngưng thành lập tức xuất hiện, thanh thế bá đạo nhanh như chớp vỗ vào thân hình bóng đen.
-ầm, vách hang động bị đánh vỡ nát, đá vụn chưa kịp rơi xuống đã tan thành bụi phấn, bị gió cuốn đi
...
-Khụ, khụ, khốn nạn!
Bóng đen thần bí lơ lửng trên không trung, quanh thân y được bao phủ bởi một lá cờ màu đen, bốc lên hắc khí dày đặc.
-Đây chính là Huyết Tu La khi cuồng bạo sao, thực lực quả nhiên là rất mạnh...chỉ có điều đã mất đi lí trí, chẳng khác gì một con rối dư năng lượng cả!
Bóng đen vừa nói, ánh mắt vừa nhìn người phụ nữ đứng phía dưới, giọng nói thể hiện rõ thái độ coi thường, khinh miệt.
...
-Nên đem cô ta về cho chủ nhân xem xét, còn hài tử phế thải kia, cứ mặc xác nó a, chắc nó không sống nổi, mà nếu may mắn sống sót thì cũng chỉ là một phế liệu bị ta vứt đi, không đáng quan tâm. Uổng cho lúc trước ta khổ công, hạ mình nịnh nọt cái linh hồn kia.
...
-Vù! Xoẹt...xoẹt!
Tiếng xé gió vang lên, Hắc Ám Phệ Thiên Kỳ lập tức lao đến, trải ra như tấm lưới, quấn lấy thân thể người phụ nữ, mặc cho nàng giãy giụa, tấm lưới càng bó chặt lại, sau đó bị bóng đen túm lấy. Một trảo xé rách không gian, hắn mang theo người phụ nữ chui vào, biến mất. Không gian lập tức trở lại như thường.
...
...
...
Cổng thành An Nam.
...
-Không được, một khi ngươi rời đi sẽ bị khép vào tội khi quân, nhẹ thì đuổi khỏi quân doanh, nặng thì chém đầu,..hiện tại nơi này giặc cướp hoành hành nên cấp trên mới cử chúng ta đến đây canh gác chặt chẽ...ngươi không thể làm trái mệnh lệnh được.
Vài ồn ào vang lên, có ba đại hán cao to đang khổ sở túm lấy một người, cố gắng lôi hắn vào trong thành.
...
-Bỏ ta ra, thả ta ra,...ta phải đi tìm nàng,...để nàng đi như vậy ta không an tâm.
...
.
.
.
-Chát!
Một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt tên đang gào thét.
...
-Nguyễn Phương Hải, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi có nghĩ đến hậu quả không, một khi rời khỏi đây sẽ bị khép vào tội danh gì,...còn nữa, chưa biết có tìm được nàng hay không? Đến lúc trở về đây...có khi mạng của ngươi cũng khó giữ!
...
-Hừ, được rồi, thả ta ra đi, chuyện của ta, tự ta lo liệu. Tình nghĩa của ba người các ngươi đối với ta, ta xin ghi nhớ!
Nhân lúc ba tên kia thả lỏng, Nguyễn Phương Hải giãy mạnh, thoát khỏi trói buộc, chạy thẳng ra khỏi thành.
-Ngươi...thật cố chấp mà!
Ba người nọ đành trơ mắt nhìn bóng y khuất trong màn đêm, lắc đầu không thôi.
-Tên Hải này trọng tình, trọng nghĩa, là một người lương thiện,...ba chúng ta phải cố gắng giúp hắn qua được vụ này a, chuyện này không thể để cho cấp trên biết được.
...
-Vừa hay đêm nay tới phiên ba người chúng ta gác, nếu không chuyện này e là khó mà giấu diếm được.
...
-Hahaha, có lẽ số trời chưa định hắn phải chết, ha ha!
Sau trận chém gió, ba tên này liếc nhau một cái, liền trở về vị trí tuần tra, bộ dáng nghiêm chỉnh, tinh thần cao độ,...làm như chưa có chuyện gì xảy ra.