Có thể nói Thiên Ngân Hà là một vị diện cấp thấp đặc biệt nhất, trong vũ trụ bao la, mỗi một vị diện thật ra chỉ là một mặt cắt mà thôi, không ai biết vì sao chúng bị chia cắt ra, cũng không ai biết chúng được sinh ra từ khi nào, và tất cả có bao nhiêu, chỉ biết các vị diện được phân chia làm chín cấp độ khác nhau, từ cấp một đến cấp chín, sau khi một vị diện nào đó tấn cấp thì sẽ xảy ra biến hóa to lớn, nghiêng trời lệch đất,...
...
Mà Thiên Ngân Hà vị diện ngày trước cũng từng tấn cấp một lần, trở thành một vị diện cấp hai,...
...
.
.
.
Nó sở hữu một khả năng đặc biệt...Tân Tạo!
Ngày ấy nó bị hầu như vỡ nát gần hết, trở về hình thái nguyên thủy, từ cấp hai rớt xuống cấp một, mặc dù được Bất Hủ Chi Nguyên chữa trị nhưng nó đã mất đi khả năng cường hóa sinh linh, làm cho một phần lớn sinh linh sống trong nó hầu như không thể bước lên con đường tu luyện, cường hóa bản thân. Đây là một tổn thất, hư hao nặng nề nhất mà vị diện này phải gánh chịu.
...
Nhưng một điều kì diệu lại xảy ra, trải qua thời gian dài đằng đẵng, mấy vạn kỷ nguyên nó mới tích cóp ra được một chút Cổ Nguyên(*), dùng một phần nhỏ đó tạo ra một mô hình song song, giống hệt với hình thái của nó, có tên là vị diện song song. Cũng có thể gọi đó là mặt trái của Thiên Ngân Hà vị diện, đây cũng chính là một bước khởi đầu cho quá trình “tái sinh” của nó sau này.
...
.
.
.
Trở về lại Linh giới.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Nguyễn Thế Thanh tỉnh giấc, trong vòng ba ngày ở đây hắn đã trau dồi rất nhiều kiến thức về tu luyện, con người, đời sống, nhiệm vụ,...mọi thứ ở thế giới mới này. Nhờ vậy mà hắn mới hiểu rõ, kiếp trước, hắn, con người trên địa cầu,...tất cả chỉ là những phần tử nhỏ bé sinh sống trong vị diện Thiên Ngân Hà mà thôi, nếu nói một cách đơn giản thì y như là con bọ chét hay kí sinh trùng sống kí sinh trên cơ thể động vật. Nhỏ bé, nhỏ bé vô cùng.
...
.
.
.
Bóng đen thần bí đã trở lại, sau một hồi thảo luận, đàm phán, Nguyễn Thế Thanh liền đồng ý theo bóng đen đi đến vị diện song song kia, sau đó sẽ tìm một cơ thể thích hợp, giúp hắn trọng sinh.
...
.
.
.
Xích Quỷ (*) - một quốc gia giống hệt với Việt Nam, đất nước này nằm trên một tinh cầu cỡ trung cấp, thuộc vị diện song song. Nếu cái tên Xích Quỷ này mà lọt vào tai Nguyễn Thế Thanh chắc hắn sẽ nhảy dựng lên a, đây chính là cái tên “cổ quốc” đầu tiên của nước Việt Nam, vào thời Hồng Bàng thì hai chữ Việt Nam chưa có, người ta chỉ biết đến Xích Quỷ mà thôi. Theo lịch sử Việt Nam thì vào thời Hồng Bàng, có một nhóm người thuộc bộ tộc Bách Việt di cư xuống phía nam sinh sống, bộ tộc này cũng chính là cội nguồn của người Việt Nam ngày nay.
...
...
Lúc bấy giờ thống suất nhóm người Bách Việt này là một người tên Kinh Dương Vương, tài ba, mưu trí, dám đơn độc dẫn đầu nhóm người của mình, đi về phía nam lập nghiệp, dựng lên một quốc gia có tên là Xích Quỷ.
...
Kể ra thì xuất thân của vị Kinh Dương Vương này cũng khá là thần kỳ, ông được mệnh danh là thủy tổ của người Bách Việt! Tương truyền từ thời xa xưa, thế giới này là do các vị thần quản lí, chưởng khống. Trong đó Viêm Đế (Thần Nông) có một người cháu đời thứ hai, tên là Đế Thừa, vị Đế Thừa này có ba người con trai, phân biệt là: Đế Minh (Đế vùng phương nam), Đế Nghi (Đế vùng phương bắc) và Đế Long (Đế vùng phương đông), ba người con này đều là “Đế” của ba phương, oai hùng một cõi. Mà vị Kinh Dương Vương (hay còn gọi là Lục Tuệ, Lộc Tục) kia chính là con trai của Đế Minh, là vua của Xích Quỷ.
...
Đó là một phần nhỏ của lịch sử Việt Nam, hiện tại thì quốc gia Xích Quỷ ở vị diện song song này chỉ giống với Xích Quỷ trong truyền thuyết ở địa cầu mà thôi, đương nhiên cũng có một số thứ khác hoàn toàn, chẳng hạn như Xích Quỷ ở vị diện song song, hiện tại nó đang là một quốc gia thuộc thời đại Tân Sinh mà Xích Quỷ ở địa cầu thì chỉ tồn tại ở Kỷ Hồng Bàng Thị – sơ khai.
...
.
.
.
Xích Quỷ - thành An Nam.
Một người phụ nữ thân mang dạ chửa đang chậm chạp tiến ra ngoài thành, cái bụng bầu của nàng ta rất lớn, dường như không bao lâu nữa thì sẽ sinh hạ. Nhưng nàng ta nhất quyết phải rời khỏi thành, thật ra thì nàng cũng không muốn như vậy, cũng muốn tìm một nơi sạch sẽ để đón hài tử sắp chào đời,...tuy nhiên người dân trong thành này ai cũng kì thị nàng, đồn đãi rằng nàng là yêu ma, thân mang tai họa, xui xẻo,...bởi vậy họ liền đánh đập, xua đuổi mẹ con nàng. Cũng may là còn giữ được đứa bé trong bụng.
...
Cổng thành to lớn, người đi ra vào tấp nập, có một người phụ nữ tàn tạ, quần áo lấm lem, đang lê bước đi ra khỏi thành.
-Cô nương, cô thân mang dạ chửa, tại sao không ở trong nhà mà lại đi lung tung?
...
-Đúng đấy cô nương, ta khuyên cô tốt nhất hãy ở trong thành a, đừng có đi bậy, trời cũng sắp tối rồi, lỡ có chuyện gì thì...
Hai tên lính gác cổng thấy nàng ta như vậy liền mở lời an ủi, khuyên can.
...
.
.
.
-Thiếp xin cảm tạ lòng tốt của hai vị, nhưng có lẽ thiếp không thể ở lại trong này được nữa, và cũng không muốn ở đây nữa!
...
-Nhưng mà cô nương...
Tên lính bên trái còn muốn khuyên can vài câu nhưng chợt bị đồng bạn cản lại, sau đó hắn nhìn người phụ nữ và nói:
-Cô nương, phiền cô ở đây chờ tại hạ chốc lát.
Nói rồi hắn bỏ dở việc gác cổng, chạy thật nhanh về phía trước.
...
.
.
.
Một lúc sau hắn quay lại, trên tay cầm theo mấy cái bánh bao còn nóng hổi được gói trong giấy mỏng, cùng với một ống tre nhỏ, bên trong chứa đầy nước.
...
-Hộc, cô nương, xin hãy cầm lấy. Ngoài thành đường đi hiểm trở, thú dữ, yêu ma,...rất nhiều thứ hung hiểm, nếu cô có suy nghĩ lại thì hãy quay về, tại hạ lúc nào cũng canh gác ở đây.
...
Người phụ nữ khẽ chau mày, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn tên lính đang đứng đối diện, mãi một lúc sau nàng mới nhận gói bánh cùng lọ nước.
-Thiếp xin đa tạ sự quan tâm của vị đại ca này, nhưng lòng thiếp đã quyết, nếu cứ ở lại trong thành e rằng sẽ không ổn, tới đó còn có khi sẽ liên lụy đến đại ca.
Người phụ nữ thở dài, khẽ hướng về chàng lính, khom người thi lễ một cái rồi quay mặt bước ra khỏi cổng thành.
...
Chàng lính tốt bụng đứng ở cửa thành, nhìn theo bóng lưng của nàng dần dần khuất sau con đường mòn, ánh mắt hắn lóe lên vài tia buồn bã, mất mát, khóe miệng còn vương vấn nụ cười mếu.
...
-Hừ, chỉ là một ả ăn mày mà thôi, lại còn mang một cái bụng bầu thật lớn nữa chứ, có cần phải luyến tiếc như vậy không? Trong thành này Di Hồng Viện không thiếu các cô nương còn đẫy đà hơn ả, nếu ngươi muốn thì tối nay len lén, ta sẽ đưa ngươi đi mua vui.
...
-Ồ! Hay là cái bụng chửa của nàng là do ngươi gây ra, hahaha!
...
Vài tên lính gác phía trên và bên cạnh nhao nhao cười to, hướng chàng lính tốt bụng chỉ chỏ, xì xào bàn tán!
...
.
.
.
-Các ngươi muốn chết có phải không hả??? Thu lại những lời mà các ngươi vừa nói về nàng, ngay lập tức!!! Có nghe không hả!!!
Người lính tốt bụng chợt quát lớn, khí thế của một Linh Đồ tầng bốn phóng xuất, hung hăng hướng thẳng về mấy tên vừa nói xấu mà ép tới.
...
-A!
Vài ba tên lính nhiều chuyện lúc nãy liền trở tay không kịp, bị luồng khí thế đẩy lui về phía sau hai bước, kém một chút nữa là ngã từ trên vách thành xuống.
...
.
.
.
Ổn định lại thân hình, hồn vía vừa bay lên tới mây bị kéo trở về, ba tên đó hướng về cái tên vừa phóng xuất khí tức quát tháo lên:
-Ngươi điên rồi hả Nguyễn Phương Hải, hừ, bọn ta chỉ nói có vài câu thôi, làm cái gì mà căng vậy!
...
Sau đó mỗi tên hậm hực liếc nhìn Hải rồi tức tối trở lại vị trí, mặc dù phẫn nộ Nguyễn Phương Hải nhưng ba tên này vẫn không có động thủ gì, bởi vì là bọn chúng sai, còn nữa, ở trong quân lệnh nghiêm cấm các hành vi ẩu đả giữa binh sĩ với nhau, kẻ nào vi phạm, liền chém ngay lập tức. Bọn chúng mặc dù tức nhưng cũng không dám làm bậy a, mất mạng như chơi ấy, không đùa được.
...
.
.
.
Người lính tên Nguyễn Phương Hải liền thu lại khí thế, không thèm để ý ba tên kia đang phùng mang trợn má, đôi mắt buồn của hắn hướng con đường mòn ngoài thành, buồn bã, đăm chiêu. Sau đó hắn lắc nhẹ đầu.
-Có lẽ nàng đã quên ta rồi a! Haizz, như thế có phải khổ không chứ? Ài!!!
...
Gió thổi, mây bay.
Mặt trời dần dần ngã về phía tây, ánh hoàng hôn chậm rãi buông xuống.
...
Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, từng tia nắng chiều, ánh vàng đỏ của hoàng hôn cũng biến mất, mây đen đua nhau kéo đến, che kín cả bầu trời.
...
Trên bầu trời chợt xuất hiện một lá cờ màu đen thật lớn, vừa xuất hiện liền phóng đại hết cỡ, trải dài vô tận như muốn che kín cả thiên địa.
Dị biến phát sinh, từ lúc lá cờ thần bí xuất hiện, của thiên địa liền trở nên u ám, tối tăm hơn, hắc âm lấn át tất cả ánh sáng.
...
-Rẹt...hoa lạp!
Từng tia chớp mờ ảo lóe lên, dường như muốn đánh thủng lá cờ đang chắn trên nền trời nhưng vô ích, hễ cứ sấm chớp đánh xuống thì lá cờ thần bí nhẹ phất phơ, lập tức tất cả lôi điện cuồng bạo bị những hoa văn kim sắc cùng hắc sắc trên lá cờ hút lấy, tiêu thất.
Bây giờ mới có thể thấy rõ, cái lá cờ này rõ ràng là một kiện thần khí khủng bố, không biết là cho chất liệu gì luyện thành, trên bề mặt lá cờ trải đầy những kí hiệu kim, hắc sắc, chính giữa nó có một chữ phệ khổng lồ màu vàng đen, lấp lánh mờ ảo. Phải mạnh đến cỡ nào mới có thể che đi con mắt của Thiên Đạo, hấp thu thiên uy.
...
.
.
.
Tây Phương Cực Lạc.
Vô số Chư Phật, Bồ Tát xuất hiện, ngồi xếp bằng dưới một gốc cây cực lớn, đưa mắt mà nhìn thì chỉ có thể thấy được gốc và một phần dưới của thân cây, còn cành lá và phần ngọn thì chìm sâu vào trong mây trời trắng xóa, hiển nhiên là cái cây này đã thông thiên.
...
Phía dưới gốc cây, Chư Phật cùng các vị Bồ Tát đều hướng ánh mắt về phía nam, trong khi đó thân hình của họ di chuyển đủ chỗ, trong trạng thái vừa ngồi, vừa nhì mà có thể tùy ý khống chế không gian sắp xếp chỗ như thế này, quả thật là cần phải có bản lĩnh rất lớn.
Sau một lúc, bọn họ liền ổn định lại thân hình, ngồi ngay ngắn tại chỗ, ban đầu là các vị này biến ảo vị trí, xảo diệu thay hòa hợp với nhau, hình thành một chữ vạn cực lớn, lúc này đang phát ra kim quang vô thượng.
...
Phía trên bọn họ là một cái đài màu xanh, do vô số cái rễ cây to lớn đan xen tạo thành, đó chính là rễ của cái cây thông thiên kia a.
Trên cái đài này có một vị thân hình cao lớn, đầu tóc gọn gàng đang ngồi xếp bằng tại đó, một thân cà sa phật phục màu cam đậm, từ tư thế thì không khác gì so với các chư phật, bồ tát khác, chỉ có một điều khác là quanh thân thể của vị này tỏa ra kim quang vô thượng, hài hòa, ấm áp, phía sau đầu còn có một vòng tròn lớn, phát ra vạn màu vạn sắc, nghiêm trang vô cùng.
Nếu có Nguyễn Thế Thanh ở đây chắc hắn đã hét ầm lên: “Trời ơi phật tổ, là Như Lai Phật Tổ a!”
...
Lúc này một vị La Hán bỗng từ phía dưới bay lên, quỳ trước mặt phật tổ mà thưa:
-Đệ tử Giáng Long La Hán, xin vấn an đức thế tôn.
...
Một giọng nói trầm ổn, ấm áp phát ra từ trên đài cao.
-Ừm, con trước hết hãy đứng lên đi, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói.
...
-Vâng, thưa thế tôn. Không biết ở phàm giới phía nam đã xảy ra chuyện gì, hiện tại tất cả thần thông của các Chư Phật cùng Bồ Tát đều không thể phóng xuất ra mà dò xét, thần thông vừa hiện thì ngay lập tức bị một loại lực lượng vô hình đánh nát, thật là kì lạ. Nên đệ tử bất chấp bay lên đây, kính xin đức thế tôn người ra tay,...
...
-Có chuyện này sao?
...
-A! Giáng Long à, con lui xuống đi, tiếp tục xuống dưới quan sát cho kỹ!
...
-Vâng.
...
.
.
.
Giáng Long La Hán vừa thối lui, ngay lập tức đôi mắt của phật tổ chuyển sang màu vàng rực, hoa văn hình chữ vạn lập lòe hiện ra, biến ảo theo một quy luật huyền diệu.
-Vô Cực Vạn Kim Pháp Nhãn.
Phật Tổ khẽ niệm thần chú, liền có hai điểm sáng kim sắc từ trong hai mắt bắn ra, nhanh chóng rọi xuống phàm giới, quét ngay tới phía nam.
...
-Hừm, ta còn tưởng là “vị diện kia” xảy ra chuyện, không ngờ, thì ra là có người tác oai tác quái, khó trách chúng đệ tử thần thông không thể xuất ra a, Hắc Ám Phệ Thiên Kỳ quả nhiên lợi hại, lợi hại.
...
Phật Tổ vừa quan sát phàm giới vừa nói, lúc này pháp nhãn đã được thu lại. Chợt ngài nhíu mày, cười nhẹ.
-Hắc Ám Tu La, bổn tọa đã đánh giá thấp ngươi rồi!
...
Ngay sau đó, một chữ vạn hắc sắc thật lớn từ trong ngực Phật Tổ bay ra, bị bàn tay của ngài bắt lấy.
-Ồ, tu luyện Hắc Ám chi lực tới bậc này cơ à, hẳn là ngươi đã dùng Hắc Ám ngưng tụ ra pháp tắc cho riêng mình, nếu không thì làm sao có thể “đồng hóa” được pháp tắc của ta! Đúng là một tuyệt thế thiên tài hiếm có a!
...
Năm ngón tay của Phật Tổ khẽ nắm lại, hắc vạn to lớn liền bị bóp nát, tiếp đó một âm thanh trầm ổn từ ngài phát ra.
-Chúng đệ tử nghe lệnh, chuyện này chỉ có thể quan sát, tuyệt đối không thể nhúng tay vào, cứ mặc cho tên thuộc hạ của “hắn” che mắt thiên đạo đi, có khi còn là một chuyện tốt.
...
Nhưng tất cả Chư Phật cùng Bồ Tát nào có biết là chuyện gì đang xảy ra, nguyên một đám ngơ ngơ ngác ngác, hết nhìn Phật Tổ rồi lại nhìn về phía nam phàm giới.
...
Âm Ty giới.
Thập đại điện chủ đồng thời xuất hiện, cùng vô số phán quan xếp thành hai hàng dài trước một cái bàn lớn, à nhầm, là một bóng dáng cao lớn.
...
Một giọng nói ầm ầm như sấm cất lên:
-Hà hà, ngay cả đấng thế tôn Như Lai cũng làm ngơ a, nếu Phật Tổ đã như thế, Diêm Vương ta cũng noi theo thôi! Hahaha!
...
.
.
.
Không chỉ có Tây Phương Cực Lạc giới và Âm Ty giới giả bộ mắt nhắm mắt mở mà rất nhiều giới, nơi thần bí khác trong vị diện song song cũng ngó lơ, biểu thị thái độ như không biết gì, chẳng có chuyện gì xảy ra.
(*) Cổ Nguyên: nguồn năng lượng cốt lõi của một vị diện, rất đặc biệt, khiến ai cũng phải đỏ mắt.
(*) Xích Quỷ: nhà nước đầu tiên của Việt Nam ở thời đại Hồng Bàng.