Sau một hồi kèo nài, Hải đành phải ném cho tên mập hai nén bạc rồi dẫn Thanh vào trong, khi đi qua hai tên lính đó ánh mắt Hải chợt lóe lên vài tia sáng lạnh...
-Khà, muốn moi tiền của anh ư, đâu có dễ như vậy!
Hắn khẽ thì thầm vài tiếng, rồi bước nhanh vào thành.
...
.
.
.
...
Nội thành lúc nào cũng là nơi phồn hoa nhất, cho dù là một tòa thành nhỏ bé cũng vậy, đâu đâu cũng có người, buôn bán, chen chúc, quán xá khắp nơi...
Trên con đường nhỏ hẹp, hai người một ngựa bước chầm chậm, người trẻ bộ dáng hết sức tò mò, ngắm nghía khắp nơi, rất thích thú, người còn lại thì trầm lặng, mặt cúi gầm, hai mắt nhìn xuống mũi chân.
...
-Này, ngươi biết tin gì chưa!
...
-Hả, có chuyện gì mới à!
...
-Đúng rồi, để ta nói cho các ngươi nghe, Sở tướng quân cùng đám thủ hạ đang trên đường đi đến rìa khu vực Duyên Hải Nam Trung Bộ, không biết là có chuyện gì nhưng ta thấy bộ dáng của bọn họ gấp lắm, hối hả vô cùng!
...
-Hả, người mà ngươi nói có phải là đại tướng quân Sở Khanh, người nổi tiếng vợ đàn con đống!
...
-Khà khà, chính là hắn!
...
...
...
Khi Hải và Thanh đi ngang qua một quán trà ven đường thì nghe một đám người ngồi trong quán bàn tán sôi nổi về vị tướng quân kia, hai từ Sở Khanh vừa lọt vào tai Hải, thân hình cao gầy của y chợt run run, hơi khựng lại đôi chút...
...
Hải dừng lại khiến Thanh cũng dừng theo, ánh mắt khó hiểu nhìn Hải.
...
-Thế Thanh, chúng ta vào quán này nghỉ chút nha!
Nói đoạn Hải dắt thằng bé và con ngựa lại cái bàn phía dưới chót quán trà, cột con ngựa vào gốc cột gần đó.
...
.
.
.
...
-Tiểu nhị, cho một bình trà nóng và một dĩa bánh bao nhân đậu xanh!
...
-Vâng, có ngay thưa khách quan!
Một giọng nói gấp gáp đáp lại Hải.
...
Không bao lâu sau tên bồi bàn liền đem tới một bình trà nóng, hai cái cốc và một dĩa bánh bao nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Cạch một tiếng, cái khay vừa đặt lên bàn thì liền có một bàn tay nhỏ bé chộp vội lấy cái bánh bao, sau đó đút ngay vào miệng.
-Khặc!
...
-Thằng quỷ nhỏ, ăn từ từ thôi, ta có giành với ngươi đâu!
Hải cười nhẹ, mắng nó một tiếng, do vội quá Thanh không kịp nhai luôn, thồn hết cái bánh bao vào miệng, nuốt cái ực. Không may cho hắn, người ta nói miếng ăn là miếng tồi tàn a, muốn nuốt trôi cũng đâu có dễ, Thanh liền bị mắt nghẹn, mặt mũi đỏ ké, may mà Hải để ý tới nó từ nãy giờ, vội rót một chén trà nóng đưa cho nó.
...
-Phù, mém tí thì toi mạng đại ca rồi a!
Nhờ chén nước trà, cơn nghẹn mới qua khỏi cổ, Thanh thở phắt một hơi, không thèm ăn nữa.
-Cứ từ từ mà ăn, dĩa này là dành riêng cho cháu đó, ngồi im mà ăn đi!
Hải cố nặng ra vẻ mặt ôn hòa, nụ cười cứng ngắc nở trên môi y so với khóc còn xấu hơn. Bàn tay đút dưới mặt bàn không biết đã xiết chặt từ lúc nào!
...
.
.
.
...
-Sở tướng quân a Sở tướng quân, cuối cùng ông trời cũng không để ta thất vọng...
.
.
.
-Tên khốn Sở Khanh, chờ ta đến lấy cái mạng chó ngươi!
...
Vô số ý nghĩ dữ tợn vang lên trong đầu Hải, khuôn mặt của y vặn vẹo, méo xẹo qua một bên, đây rõ ràng là hình thái khi tức giận đỉnh điểm của con người,...sở dĩ bộ dáng của Hải trở thành thế này là do mấy tên ngồi xung quanh, bọn chúng cứ tung tăng ca ngợi họ Sở kia, bảo sao mà y không tức, mấy tên đó đã chạm tới nỗi đau sâu tận trong lòng y.
...
.
.
.
...
Đêm hôm đó, trong một căn phòng của khách điếm.
...
Một bóng người ngồi trên bàn bên ánh đèn dầu le lói, đôi mắt y buồn rười rượi nhìn thân hình nhỏ bé đang ngủ say...
-Thanh à, chú xin lỗi, có lẽ hôm nay là lần gặp gỡ cuối cùng của hai ta, ta...ta phải tìm kẻ thù không đội trời chung kia, ta phải chính tay khai tử hắn,...
...
//im lặng một lúc//
...
-Cháu còn rất nhỏ, chỉ mới tám tuổi đầu mà thôi nhưng không hiểu vì sao linh cảm cho ta biết cháu không như vẻ bề ngoài...hãy cố gắng tự lập, khi ta bằng tuổi cháu ta cũng bắt đầu tự thân lập nghiệp a! Thế giới này không có đúng hay sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ mạnh chính là kẻ có quyền quyết định tất cả!
...
-Con người muốn sống được thì phải giẫm đạp lên nhau,...
...
.
.
.
...
-Thứ lỗi cho chú vì đã ra đi đột ngột...nếu có cơ hội ta sẽ tìm cháu!
...
//Bảo trọng//
...
...
...
Cánh cửa phòng mở ra rồi đóng nhẹ lại, một bóng người bước nhanh xuống tầng dưới của khách điếm.
...
-Hí iiii!
Một người một ngựa lao đi trong màn đêm mù mịt.
Thanh vẫn ngủ say như chết, tiếng ngái vẫn vang lên đều đều.
...
Vào khoảng nửa đêm.
...
-Chú Hải...chú...
Tiếng Thanh vang lên, bàn tay nhỏ bé sờ sờ loạn ra phía ngoài giường...
-Ủa?
...
Thanh bật dậy, hai tay dụi dụi mắt, nhìn qua thấy phía ngoài giường trống trơn, trong phòng tối thui, ngoại trừ hắn ra thì không còn ai khác.
...
-Cha nội này không biết nửa đêm nửa hôm mò đi đâu a!
...
Thanh lòm khòm bò dậy, bước xuống tìm mồi lửa châm lên chén đèn dầu.
...
-Móa, không có hột quẹt đành phải xài thứ đồ dỏm này a, thổi thấy mịa luôn mới lên lửa.
Trên tay nó cầm một cái ống bằng ngón tay, dài cỡ nửa gang, đang bốc khói nghi ngút.
...
-Đù, cái gì đây!
Đèn vừa sáng, một tờ giấy ố vàng lập tức hiện ra trên mặt bàn.
...
“Xin lỗi tiểu Thanh, ta biết chắc cháu sẽ tức ta lắm, nhưng ta có nỗi khổ trong lòng...ta có việc cần phải làm gấp, chuyện này nếu bỏ lỡ thì không biết khi nào ta mới có cơ hội để làm nữa, ta sẽ hối hận suốt đời...dưới đây là đôi lời nhắn nhủ của ta và thân phận của cháu...”
...
...
...
Thanh cố nén cảm xúc, giữ cho đầu óc thật tỉnh táo đọc hết bức thư.
...
-Xoạt!
Tờ giấy trên tay hắn bị vò thành một cục, quang vào cây đèn dầu trên bàn, giấy thấm dầu phừng một cái cháy rực, rọi sáng cả căn phòng.
...
-Chuyện này...cha của thân thể này...và còn mẹ của nó nữa...tất cả là sao?
...
-Aaa! Còn chú Hải nữa, thật ra ba người này...nhức đầu thật a!
Mối quan hệ phức tạp của ba người cùng thân xác mà Thanh đang dùng bắt chéo với nhau, kéo theo linh hồn hắn cũng có liên quan, mọi chuyện cứ vậy mà rối tung rối mù lên, ngay cả một tên hai mươi mấy tuổi như hắn cũng tiếp thu không nỗi.
...
Mẹ thì dại dột, trao thân cho kẻ phụ bạc, rồi mất tích, cha thì không có trách nhiệm, ham mê quyền lực, sắc dục, mà người thân duy nhất là chú Hải lại muốn giết cha của thân thể này, lại còn có mối quan hệ mập mờ với mẹ của nó,...
...
Thanh thì vô tình bị kéo vô vòng xoáy “ngã tư đường”, chuyện này không thể làm loạn được, một quyết định khi sai lầm sẽ ảnh hưởng mạnh tới ba người còn lại.
...
.
.
.
...
-Tức chết ta a! Tất cả cũng do cái tên khốn kiếp kia, tự dưng lại đưa linh hồn ta vào thân thể này làm chi chứ, giờ để cho ta gánh một đống lộn xộn này, đờ mờ nó!
...
Thanh hết vò đầu tới bứt tóc, vẻ mặt âu sầu, khỗ não, đây rõ ràng là một ông cụ non a, còn đâu bộ dáng của một thằng nhóc tám tuổi nữa cơ chứ.
...
.
.
.
...
-Thôi thì đành kệ vậy, giờ ta biết tính sao, chạy loạn nói không chừng còn rối hơn, trước hết cứ đến Trường Sơn Lâm cái đã, chờ vài năm nữa tự tay ta sẽ đi giải quyết mọi chuyện, còn thân thể này...ta không thể trả lại được, ta sống lại cũng không phải dễ gì a!
Thanh mệt mỏi, bèn quăng hết đống lộn xộn kia ra sau đầu, hắn cũng không thèm suy nghĩ chi cho mệt xác...
...
-Tầm này thì ngủ cái éo gì nữa, thôi khởi hành mịa nó luôn trong đêm, đỡ phải phiền phức.
...
-Két!!!
Cái cửa sổ bằng gỗ được kéo lên, một bóng người nhỏ bé từ trong phòng chui ra, tót thẳng xuống nóc chuồng ngựa.
...
-Hí hí hí!!!
Một tràng tiếng ngựa hí vang lên lồng lộng đánh thức tất cả mọi người trong khách điếm, vó ngựa đường xa, con hắc mã màu đen vạm vỡ từ trong chuồng phóng ra, hướng phía nam phi nước đại.
...
.
.
.
...
//Trường Sơn Lâm//
Nơi mà bọn sơn tặc hoành hành thường xuyên, cũng là một trong những nơi trú ẩn của nhiều tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã,...
...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ngoài phía bìa rừng chợt xuất hiện một bóng người nhỏ bé, dáng dấp như vừa ăn trộm thứ gì đó, lén la lén lút, rồi bỗng thần hình nhỏ bé ấy dừng lại, chui vào một hốc cây khô gần đó.
...
-Chết tiệt, mất dấu rồi! Tất cả anh em nghe lệnh, tản ra, lấy hai người một tổ, nhất định phải tìm ra được tên trộm vặt kia, ta muốn tự tay phanh thây nó!
Một đại hán cơ bắp vạm vỡ, ngực trần đầy lông từ đằng xa cầm đầu mấy chục người lao tới, hét lớn, bọn đàn em đi sau tên nào mặt mày cũng hung tợn, đao kiếm giắt đầy mình, hẳn không phải thứ tốt lành gì.
...
.
.
.
...
Sau một hồi tản ra, lục lọi ở phụ cận, dường như không tìm thấy gì nên bọn chúng liền rời đi, tản ra hướng khác để tìm kiếm.
...
-Phù, may mắn a, không ngờ lần này lại kinh động đến nhiều sơn tặc như vậy! Cũng không biết trong cái túi này chứa những thứ gì a!
Bóng dáng nhỏ ban nãy từ trong hốc cây chui ra, tay phải cầm một cái túi da đưa lên trước mặt lắc lắc, có tiếng kim loại va chạm...
...
.
.
.
...
-Oa! Hoàng Kim, là vàng nén hahaha, nhiêu đây chắc có hơn trăm nén a, phát tài, phát tài hahaha!
Hóa ra là một tên trộm, bộ dáng cũng chừng bảy tám tuổi, một thân quần áo giống ăn mày, vẻ mặt hèn mọn, hai mắt híp lại, miệng hắn đang cười toe toét vì vui sướng.
Còn nhỏ như vậy mà có thể dễ dàng cắt đuôi mất chục người, rõ ràng là bản lĩnh cũng không thấp, có chút kinh nghiệm để lăn lộn trên giang hồ.
...
-Hà hà, phải nhanh chóng rời khỏi đây a, để bọn kia tìm thấy thì lại không may! Rồi hắn nhét túi vàng vào trong ngực áo, ngó trái ngó phải...
Không một tiếng động nào phát ra, thân hình tên trộm uốn éo vài cái, chui qua mấy lùm cây nhỏ rồi biến mất! Lợi hại vô cùng!
...
.
.
.
...
Thanh đã phi ngựa suốt đêm, đến tận trưa hôm sau thì cũng đến được con đường mòn cách bìa rừng Trường Sơn không xa, hắn xuống ngựa, tay nắm dây cương của nó tháo ra, định thả cho nó tự do, còn hắn từ bây giờ sẽ cuốc bộ, nào ngờ liền bị một tiếng quát cắt ngang:
-Dừng lại, đưa hết đồ vật có giá trị trên người ra, cả con ngựa này nữa, đưa qua đây luôn, khôn hồn thì ta sẽ tha chết cho!
Một thằng nhóc bộ dáng cũng ngang ngửa Thanh, không biết từ đâu chui ra, một chân đạp lên gò đất gần đó, hai tay chống nạnh, bộ dáng oai phết!
...
.
.
.
...
Thanh làm như không nghe thấy nó nói, tay vẫn mân mê tháo cương ngựa.
...
-Này có biết ta là ai không hả, là sơn tặc, sơn tặc đó! Sợ chưa hả thằng nhóc?
...
Thanh vẫn im re bà rè, không đếm xỉa tới.
...
-Ơ cái thằng ngáo này, đừng bắt tao phải dùng bạo...
...
-Chát!!!
Tên sơn tặc nhí chưa nói hết thì đã thấy một đường màu đen quất tới, từ trên đầu đập thẳng xuống!
...
-Này thì sơn tặc!
Sẵn cọng cương ngựa vừa được tháo ra, Thanh đập thẳng vào đầu thằng sơn tặc làm nó ngã ngửa ra.
...
-Tao đã không vui rồi còn chạy tới lải nhải!
...
-Sơn tặc hả, cướp cạn hả,...bốp, bốp!
...
Thanh như tìm được thứ để xả stress, hung hăng đánh túi bụi vào mình mẩy thằng sơn tặc.
...
-Ối, đại ca tha cho em!
...
...
...
-Ối, ui da, tha cho em đi mà, đau lắm...
...
...
...
-Đờ mờ mờ, đau lắm rồi nhen!
...
Mặc kệ cho tên sơn tặc có van xin hay mắng chửi, Thanh vẫn tay đấm chân đá, quơ loạn xạ vào thân thể nằm dưới đất, mãi đến khi không nghe thấy tiếng chửi nữa hắn mới ngừng tay.
...
-Sao yếu vậy, mới có vài cái đã thoi thóp rồi! Sơn tặc thì phải trâu bò một tí chứ!
...
Rồi Thanh nắm cổ áo nó lôi lại gốc cây to gần đó.
-Phịch!!!
Thả thằng nhóc con này xuống đất, Thanh dựa vào thân cây, chân bắt chéo, trả khảo nó.
...
-Bây giờ có muốn cướp nữa không?
...
-Tha...cho em đi đại ca ơi...em lỡ dại...
...
.
.
.
...
-Không có tha thiết hay van xin gì hết, nói đi, ngươi tên gì, nhà ở đâu, ở nhà có chị gái hay chị dâu không, càng trẻ càng tốt! Thành thật khai hết ra cho ta!
...
-Ta...ta không có tên, cũng không có nhà...ta...bản thân vốn là một cô nhi...hức...hức...hức!
...
Thằng bé nãy giờ bị đánh bầm giập vẫn không rơi một giọt nước mắt, lúc này lí nhí trả lời rồi chợt bật khóc một cách nức nở, hẳn là bị nhắc đến nỗi đau a!
...
Thanh cũng thầm trách mình, vốn hắn chỉ định hù nó một phen, ai ngờ chuyện lại thành ra như vầy, rồi hắn nghĩ về bản thân...hắn và thằng nhóc trước mắt này số phận rất giống nhau a, trùng hợp, trùng hợp thật.