Chương 11: Cửa Vào Ma Giới

Chợt nước mắt hắn chực tuôn trào, bỗng nhiên hắn òa khóc...khóc như chưa từng được khóc.

...

Sơn tặc nhí thấy vậy thì ngơ ngác, kì quái nhìn Thanh, nó trở nên dạn dĩ hơn, nhích lại gần Thanh một chút, kề lưng với hắn.

...

Một lúc sau hai đứa quay mặt lại với nhau.

...

-Xin lỗi a, là ta đụng chạm đến quá khứ của ngươi! Ta tên là Nguyễn Thế Thanh.

Thanh là người lên tiếng trước. Rồi hắn nở một nụ cười thật tươi, xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, ý muốn bắt tay. Sơn tặc nhí thấy vậy cũng hiểu ý, nhanh nhẹn nắm lấy tay hắn.

...

-Hì, không sao đâu, ta họ Thích, không có tên. Mà tại sao khi nãy ngươi cũng khóc vậy?

...

.

.

.

...

-Thật ra, ta cũng giống như ngươi, có nhiều chuyện rất ư là đau buồn!

Thanh thầm tấm tắc kêu lạ về thân thế của sơn tặc, dường như tên này chỉ nhớ bản thân mang họ Thích, ngoài ra không nhớ thêm một điều gì cả.

...

.

.

.

...

Dần dà hai ông cụ non nói chuyện càng lúc càng thấy hợp ý nhau, cùng kể về bản thân, hoàn cảnh và mục tiêu chuẩn bị tiến tới là gì,...

...

.

.

.

...

-Này Thích tiểu tử, ta vừa nghĩ ra cái tên, dùng để gọi ngươi nhé!

...

-Đâu, nói ta nghe thử!

...

...

-Haha, từ nay sẽ gọi ngươi là Thích Vô Danh, thấy sao hả, rất hợp với ngươi a!

...

.

.

.

...

-Khà khà, cũng tạm được, nghe lọt lỗ tai a hehe!

Sơn tặc nghe xong liền cười khoái chí, bộ dáng rất ưng ý với cái tên mới a, nó nào có biết là Thanh lấy cái tên của thằng đàn em ở kiếp trước - đệ nhất thiên vương Vô Danh đặt cho nó, làm đại mà ai ngờ hợp vô cùng a!

...

.

.

.

...

-Hehe, ngươi phải nể phục tài trí của ta chứ hả, nào, bây giờ cùng ta rời khỏi đây a, đi, cùng ta tiến về núi Trường Sơn, tìm kiếm tông môn, tầm sư học đạo, sớm ngày tu luyện thành thần!

Nói đoạn tay Thanh chỉ về phía bắc, nơi có một ngọn núi mờ nhạt lấp ló trong mây trời trắng xóa.

...

Ý chí của vị đại ca bị lưu lạc ở dị giới bỗng trỗi dậy, liền mời Thích Vô Danh nhập đội, đây cũng là kinh nghiệm chiêu mộ đàn em ở kiếp trước của hắn!

...

.

.

...

-Xì, ngay cả khai mạch quán thông còn chưa có, cảnh giới thấp nhất là Linh Đồ cũng chưa đạt được, bày đặt tu luyện thành thần, hahaha, ngươi đang chọc cười ta đó hả!

Thích Vô Danh nghe thế liền bĩu môi, cười ha hả! Nhìn Thanh như thằng ngáo từ trên trời rớt xuống!

...

-Muốn ăn đòn nữa hả thằng cờ hó này! Thế có đi với ta hay không? Đi hay không đi nói một lời?

Thanh bực bội quát.

...

-Đi, đương nhiên là đi rồi, haha! Ta còn phải nhìn xem ngươi thành thần bằng cách nào a!

...

.

.

.

...

Thanh âm của hai đứa trẻ vang vọng cả một khoảng rừng, chim muông bay tán loạn, chẳng biết có kinh động tới bọn sơn tặc hay không.

...

//Hành trình hướng đến con đường thành thần của Thanh và Danh bắt đầu//

Hai đứa trẻ lon ton cuốc bộ trên con đường mòn trong lúc hai thằng mãi lo sống mái với nhau, con ngựa sợ quá đã chuồn mất, giờ chúng phải mò đường trở về Bôn Ba thành mua một chiếc thuyền nhỏ. Vì đường rừng quá nguy hiểm, nào là sơn tặc, tội phạm, yêu thú,...thay nhau ẩn nấp chờ thời cơ để ra tay, mà Thanh và Danh chỉ là hai đứa trẻ, thực lực không ra hồn, nếu cứ ngu ngốc mà tiến sâu vào chỉ có chết. Thế là cả hai quyết định chuyển sang đường thủy, thả thuyền trên con sông Thu Bồn từ Trường Sơn Nam tiến ra Trường Sơn Bắc.

...

.

.

.

...

Một tháng sau.

...

-Oa, ngươi coi nè Thanh, ta vừa câu được một cá rất to a!

Danh ngồi trước mui thuyền, hô lớn một tiếng, trên tay nó đang cầm cái cần câu bằng trúc khô, kéo một con cá màu hồng thiệt bự.

...

.

.

.

...

-Ồ, cá Diêu Hồng, chà chà, con này mập quá a! Ngươi hay lắm Danh à.

Thanh từ trong khoang thuyền bò ra, ngáp dài một cái, chợt hai mắt hắn sáng rực, nhìn chằm chằm con cá!

...

-Khà khà, tối nay chúng ta ăn canh cá nhe! Danh cười hồn nhiên, hai mắt híp sát lại chỉ còn một đường mờ mờ.

...

.

.

.

...

-Ô kê con gà ô hehe, mà chúng ta đi cũng được một tháng rồi nhỉ, theo lộ trình đánh dấu trong bản đồ thì hẳn đã đến cuối rìa sông Gianh rồi a, khoảng chừng nay mai sẽ tiến nhập sông Cả, chúng ta gần tới núi Trường Sơn rồi hahaha! Lão già bán thuyền nói quả không sai, thả thuyền trên sông thật là một ý hay, không có gặp thú dữ hay sơn sơn tặc gì hết.

Thanh đồng ý cái rụp, tiến lại gần Danh, lấy bản đồ địa lí trong ngực ra, trải xuống sàn thuyền.

...

Một tháng lộ trình qua cả hai đều êm đềm trôi nổi trên sông nước, dạt dào khắp chốn núi rừng hoang vu, phải nói là phong cảnh thơ mộng trữ tình hết sức, rất lãng mạn giữa hai thằng con trai! (Í ẹ, ta đùa chút cho đỡ nhạt a, chứ k phải đam đâu hehe).

...

//Đích đến trước mắt//

Mọi chuyện vốn tưởng sẽ êm đềm tốt đẹp mãi mãi nhưng không ngờ...

...

Màn đêm dần buông xuống, tiếng ếch nhái, ễnh ương bắt đầu vang vọng hai bên bờ sông.

-Tủm...tủm...tủm!

Một bóng người nhỏ bé khệnh khạng bước ra khỏi mui thuyền, một tay nắm vách mui, tay còn lại mò xuống lưng quần, vạch ra...từ đó một tia nước ấm ấm phun trào!

...

-Ơ...

Danh vội thụt lùi, đưa hai tay lên dụi dụi mắt.

...

-Thanh à, ta thấy...một con trăn bự lắm a, nó...nó đang ngóc đầu lên nè!

Giọng thằng bé run run, ngắt quãng thốt ra.

...

Thanh vốn đang lim dim nghe vậy cũng rùng mình, lật đật chui ra, đập vào mắt hắn là một vật thể tròn tròn dài mấy chục mét ló lên khỏi mặt nước, hiên ra dưới ánh trăng mập mờ, những cái vảy màu hồng bóng loáng, lấp lánh dưới ánh trăng,...

...

.

.

.

...

-Hả...đây là...

...

-Chính là Hồng Phiến Giao Long!

Trong lúc Thanh đứng hình mất 5s, tiếng của Danh run rẩy khe khẽ vang bên tai hắn, ban nãy là do nó còn buồn ngủ nên nhìn nhầm thành con trăn lớn.

...

Hai thằng nhóc chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Hai đứa chỉ còn cách con thủy quái tầm trăm mét, nào dám manh động, mà con thuyền thì vẫn trôi nhè nhẹ, càng lúc càng gần thủy quái.

...

Chợt mặt nước đang tĩnh lặng bỗng nổi sóng, dường như có thứ gì đó từ dưới lòng sông chui lên!

...

.

.

.

...

-Ào, ào!!!

Mặt nước bị một thứ khổng lồ đội lên, nhô cao, một bóng đen dài từ từ hiện ra trong màn nước, đợi nước rút hết, một thân thể to lớn trồi ra, con vật này toàn thân đen kịt, mõm dài đầy răn sắc nhọn, trên lưng mọc chi chít gai, to bằng cánh tay trẻ con. Nó nằm trên mặt nước, đối diện với Hồng Phiến Giao Long.

...

-Trời ơi...sao tự dưng lại chui ra thêm con cá sấu khổng lồ này nữa, chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao? Ca còn chưa gặp được mỹ nhân ở thế giới này mà, bản thân trinh tiết vẫn còn nguyên a!

Một bàn tay lạnh ngắt, run run nhanh chóng nắm lấy tay Thanh, làm hắn cũng run theo...càng không dám nhúc nhích.

...

-Ầm!!!

Cái đuôi màu hồng đầy vảy từ trong nước đâm lên, hướng ngay bệ sườn của con cá sấu, tiếp theo đó là một cái hàm rộng đầy răng táp tới tấp vào đầu cá sấu. Không hổ danh là yêu thú có tí huyết mạch của long tộc, hung bạo vô cùng. Nhưng con cá sấu cũng không phải dạng chết nhát, cái đuôi dài của nó đập mạnh xuống mặt nước, thân hình khổng lồ dựng đứng lên, né được cú đâm từ sau lưng của giao long, mõm ngắn hả ra, một cú táp trời giáng cạp ngay cổ Hồng Phiến Giao Long, dìm đầu nó xuống nước...

...

.

.

.

...

Khủng bố đánh nhau, ruồi muỗi cũng bị vạ lây, đúng là nhứ vậy, chiếc thuyền nhỏ của Thanh và Danh bị con sóng lớn nuốt gọn, nhấn xuống lòng sông, sau đó lại bị một cái xoáy nước cuốn vào, quay tròn chìm xuống đáy, hai thằng chỉ kịp nhảy khỏi thuyền sau đó cũng bị dòng nước xiết vồ lấy, biệt tăm biệt tích.

...

Mãi một lúc sau mới thấy vài tấm ván vụn của con thuyền trồi lên, lềnh bềnh trên mặt nước. Còn người thì không thấy đâu.

...

.

.

.

...

Trận chiến giữa giao long và cái sấu vẫn tiếp tục diễn ra, hai bên bờ sông đất đá đã sớm vỡ vụn, sạt lở tè le, cây cối ngả nghiêng,...

...

.

.

.

...

Thanh và Danh bị con sóng lớn vùi dập, cả hai tách ra, lạc mất nhau. Thanh cố vùng vẫy, bơi lại gần Danh nhưng không thể, hắn thầm nguyền rủa hai con thú trên mặt sông. Sau đó đập đầu vào một tảng đá ngầm, bất tỉnh nhân sự. Mặc cho dòng nước xô đẩy.

...

Sâu dưới lòng sông, xuyên quá lớp đất đá cứng rắn, một cái hang rộng lớn hiện ra, có dấu vết xây dựng, kiến tạo, hẳn là công trình do con người tạo ra. Trong hang không có ánh sáng, càng xuống sâu mặt nền càng nghiêng, như một cái dốc.

...

.

.

.

...

-Xoảng...xoảng...!

Tiếng xiềng xích leng keng va vào nhau, trong bóng tối chợt lập lòe hai ngọn lửa màu tím, ngọn lửa từ từ biến lớn, có hình dạng giống như nhãn cầu...bóng tối được xua đi, ánh sáng tím dần chiếu rọi khắp không gian nơi đây. Hóa ra hai ngọn lửa màu tím khi nãy là một đôi mắt, một đôi mắt thật lớn, lớn hơn mắt người rất nhiều!

...

.

.

.

...

-Khà khà! Đã bao nhiêu năm rồi mới có người tiến nhập vào đây a! Không thể tin được lần này lại là hai tên nhóc con lẻn vào!

Một giọng nói khàn khàn mà the thé thốt lên, như âm thanh của quỷ khóc từ dưới cửu u vang vọng khắp không gian nơi đây.

...

...

...

//Một khoảng thời gian trôi qua, cũng không biết là đã qua bao lâu//.

...

-Ưm! Đầu của ta...đau quá!

...

Mí mắt Thanh giật giật, mở ra, một cảm giác ù ù, mông lung quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn muốn nôn ọe!

...

-Đây là đâu! Sao tối quá...

...

Lảo đảo, cố gắng bò dậy, ráng mở căng mắt ra để đánh giá xung quanh, trước mắt Thanh là bốn cọng dây xích màu đen tuyền, mỗi một mắc xích còn to hơn thân thể hắn, một đầu cắm sâu vào vách tường, đầu còn lại được móc vào thứ gì đó.

...

Hắn cố lê lếch tấm thân tàn, tiến lại gần hơn để quan sát, hiện ra trước mắt Thanh là một thân hình đen thui, hơi giống với nhân tộc, nhưng lại cao hơn nhiều, tóc dài chạm đất, ngực để trần, bộ dáng uể oải, rũ rượi,...tay chân của tên này bị bốn cọng xích đen khóa lại, giống như tứ mã phanh thây, trên cổ đeo một cái vòng màu đen, cực lớn.

...

.

.

.

...

-Ha, tỉnh rồi nhể!

Giọng nói khàn khàn từ thân thể đối diện vang lên.

...

Thanh cố nén cảm xúc, tỏ ra thật bình tĩnh nhìn bóng đen trước mắt mà hỏi!

-Ngươi...là ai, tại sao ta lại ở đây?

...

...

-Khặc, ngươi vào đây bằng cách nào cũng không nhớ sao? Thật không biết đây là nơi nào?

Bóng đen trước mắt dường như rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Thanh.

...

.

.

.

...

-Ta đang trên đường đi du lịch, không may đụng độ phải hai con súc sinh đang quánh nhau, kết quả là thuyền của ta bị đập cho nát bấy và ta bị dòng nước cuốn lấy,...thiệt tình ta cũng không biết vì sao lại vào được đây, mà đây là đâu?

Hắn không hề sợ hãi, hỏi tiếp bóng đen, sau đó dáo dác ngó khắp nơi, như tìm kiếm thứ gì.

...

...

-Ngươi làm gì vậy?

...

-Đi cùng với ta còn có một người nữa, không biết hắn có lọt vào đây không?

Thanh vừa dòm ngó vừa nói.

...

...

-Đây là bạn của ngươi?

Hắc khí cuồn cuộn xuất hiện, từ trong hắc ám ló ra một thân thể nhỏ bé, đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.

...

-Đúng là hắn, mà ngươi đang làm gì hắn vậy hả?

Thanh thấy được Danh thì tạm yên lòng, thở phào một hơi, chợt hắn nhìn xung quanh, hắc khí um tùm đang bao bọc thân thể Danh, chân mày khẽ cau lại, ánh mắt cảnh giác nhìn bóng đen, bộ dáng sẵn sàng xông tới.

...

.

.

.

...

-Ây, bình tĩnh nào, hắn đang tiếp nhận truyền thừa của ta, ngươi yên tâm, ta không làm hại gì tới hắn đâu!

...

Ngưng lại một chút, bóng người bị dây xích trói chặt kia khẽ hỏi tiếp.

-Nào, bây giờ tới phiên ta hỏi ngươi trả lời a!

Hắc khí co lại, đưa Danh đi đến một nơi khác, hiện tại chỗ này chỗ còn có Thanh và tên thần bí trước mắt.

...

-Xin tự giới thiệu, ta tên Tử Đồng, là tộc nhân của Ma tộc. Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi thì phải biết đến danh tính của ta. Hiện tại ngươi đang ở một nơi được mệnh danh là cấm địa của nhân tộc Cổ Huyệt - cửa vào Ma giới.

...

-Nhìn xem có phải là hai con súc sinh ngươi gặp trước khi đến đây?

...

-Rầm, rầm!

Từ trong vách đá bay ra hai vật thể khổng lồ, rơi xuống trước mặt Thanh, đúng là con giao long và cá sấu hắn gặp trên sông. Không ngờ chúng đã bị đánh chết tươi, bó lại một cục.

-Chính nó!

Ngắn gọn mà súc tích.

...

-Ngươi và tên nhóc hồi nãy ở sống ở đâu, nhà có mấy anh chị em, ba má làm gì,...

...

Một tràng câu hỏi bla bla được phun ra từ miệng Tử Đồng, hắn hỏi còn Thanh đáp, theo một trình tự hết sức logic.

...

.

.

.

...

-Ngươi thuộc Nhân tộc à? Trả lời cho đàng hoàng vào, lơ mơ ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương a!

Dường như hết vấn đề để hỏi, Tử Đồng mới chốt lại một câu hết sức bình thường.

...

“Hù ta a! Người đang đứng trước mặt ngươi không biết sợ thằng nào đâu!”

Thanh thầm nghĩ trong đầu, sau đó nhếch môi.

...

-Hừ, hỏi thừa! Ta không phải Nhân tộc thì chẳng lẽ là thú vật, quỷ tộc!

...

-Haha, Nhân tộc ư? Hahaha, cười chết ta, ngươi thử nhìn xuống dưới chân mình xem, nói cho ta biết đi, tại sao một tên nhân tộc mà máu lại có nhiều màu đến vậy, đã thế trên người ngoại trừ khí tức của Nhân tộc ra còn có tới chín loại khí tức khác, ta thật tò mò a!

....

-À quên, còn một điều ta thắc mắc nữa là...tại sao linh hồn của người cùng thân xác này lại có sự bài xích nhẹ, hình như là chưa dung hợp hoàn toàn a! Hahaha!!!

Tử Đồng giọng nói nghiêm túc lại, hai con mắt màu tím thâm thúy nhìn Thanh thật lâu, làm hắn có cảm giác như thân thể mình đang trần truồng, cái gì cũng bị nhìn thấy!