Chương 12: Suy Đoán Của Tử Đồng

//Làng Vũ Đại//

Tại trước cửa lớn của gia tộc họ Bá.

...

-Mả cha thằng trời...

...

-Tiên sư cha thằng Bá Kiến!

...

-Cái mả cha nhà mày!

...

-Khốn nạn...đốn mạt...rẻ rách!

...

...

...

-Thật không biết cái đứa chết mẹ nào đã sinh tao ra, để rồi đời tao phải khổ thế này...

...

-Chúng mày nhìn cái éo gì thế hả, cút hết cho khuất mắt tao!

Hắn vừa đi vừa chửi, bao giờ cũng vậy, hễ rượu vô là hắn chửi, bắt đầu chửi trời, mà trời có phải của riêng nhà nào?

...

Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.

...

.

.

.

...

Một tên đầu tóc rối bù, ăn mặc rách rưới, quần áo đầy những mảnh chấp vá, lem luốc, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi, mùi nồng nặc của men rượu, mùi nước tiểu, hôi chua,...

...

Hắn một tay cầm chai rượu, lạng quạng, xiêu vẹo đi tới trước nhà của Bá Kiến, kêu gào, mắng nhiếc,...bất cứ ai nhìn thấy hắn, hắn đều mắng tất!

...

-Ôi! Chí! Mấy khi được cháu tới nhà chơi, mời vào, mời vào!

Một người trung niên cụt tay, béo ị từ trong cửa lớn bước ra, vẻ mặt tươi cười niềm nở chào hắn, sau đó nhiệt tình mời hắn vào trong nhà. Người này chính là Bá Kiến, gia chủ hiện tại của Bá gia!

...

.

.

.

...

Cái tên ăn mặc xốc xếch, mình mẩy như ăn mày kia là Chí Phèo, một nhân vật phong ba của làng Vũ Đại. Hắn tên thật là Hà Minh Chí, là con trai độc nhất của Hà gia, một gia tộc nổi tiếng với nghề rèn. Cha của hắn là Hà Văn Minh, sở hữu nickname Minh Lậu,...Minh Lậu và Bá Kiến là hai huynh đệ kết bái, từng cắt máu ăn thề!

...

Nhưng ở đời đâu ai biết trước được điều gì đến trước đến sau!

Vào một ngày kia, Bá Kiến cùng vài tên thuộc hạ vận chuyển đến Hà gia một số lượng lớn nguyên liệu rèn, giao dịch với Minh Lậu rèn cho hắn vài món vũ khí sắc bén, tiền bạc không thành vấn đề! Là nơi huynh đệ chí cốt tâm giao, dĩ nhiên Minh Lậu đáp ứng ngay lập tức, rèn ngay trong hôm đó, hẹn Bá Kiến hai tuần sau quay lại lấy hàng.

...

Nào ngờ vào cái đêm đó, khi thanh đao cuối cùng được chế tạo vừa xong, chợt có tiếng nổ lớn phát ra từ của lớn Hà gia, một nhóm người mặt đồ đen, trùm đầu che mặt kín mít bỗng phá nát đại môn, xông thẳng đến xưởng rèn, trong đó tên cầm đầu nhóm người hung hãn nhất, hắn đi tới đâu tộc nhân của Hà gia ngã tới đó, già trẻ lớn bé tất cả đều không tha, một chiêu lấy mạng,...

...

.

.

.

...

Cảnh tượng lúc ấy thảm khốc vô cùng, nhóm người man rợ kia một hơi tiến thẳng đến xưởng rèn, dường như rất quen thuộc đường đi, rành đường quen lối, sau một hồi cạy cửa, à nhầm, mở khóa mới chui vào được xưởng, tiến tới chỗ để những cái giá đựng vũ khí, cầm từng món lên, quan sát,...

...

-Thưa chủ nhân, đao và kiếm tổng cộng có năm mươi thanh, trong đó có một thanh được chế tác tinh xảo, rất kì công...ngài xem!

Một hắc y nhân gầy còm bước lại, nói nhỏ bên tai tên cầm đầu, hai tay nâng một cuộn vãi đen dài hơn một mét dâng lên, sau đó nhẹ lui về sau.

...

Tấm vải được xốc lên, lộ ra một thanh kiếm bóng loáng, nằm nguyên trong vỏ, màu xanh phỉ thúy, chính giữa vỏ kiếm khắc một chữ Bá, nét chữ rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng. Ánh mắt hắc y nhân cầm đầu đang đánh giá thanh kiếm, mãi tới khi thấy được chữ Bá thì ngưng lại, trong mắt hắn bắn ra vài tia sáng lạnh.

...

.

.

.

...

-Keng!

Hắc y nhân tay trái cầm vỏ, tay phải nắm chuôi kiếm, rút mạnh ra. Một đạo ánh sáng trắng lóa phát ra khiến hắn phải nhắm mắt lại, thanh kiếm vừa rời vỏ liền ngâm lên, phát ra âm thanh keng keng, ù ù.

...

-Haha, hảo binh khí, là pháp bảo?

...

-Rầm!!!

Cửa chính xưởng rèn bị đạp ngã, một trung niên lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn vọt vào, ánh mắt như lang như hổ nhìn hắc y nhân thủ lĩnh.

-Lũ khốn, bỏ đồ của ta xuống!

Quát lên một tiếng, y lao nhanh tới tên cầm đầu, bàn tay khẽ xoay, vỗ một cái vào không trung.

-Liệt Nhật Chưởng!

Một cái chưởng ấn màu đỏ chà bá bằng linh lực từ bàn tay của y bắn ra, đập thẳng vào hắc y nhân cầm đầu.

...

.

...

-Hừ, nổi nóng sớm làm gì hả Minh Lậu? Yên tâm, đêm nay ta sẽ lấy toàn bộ người của Hà gia ra thử kiếm, trước tiên là ngươi a!

Tiện tay cắm vỏ kiếm xuống nền đất, hai tay hắc y nhân nắm chặt chuôi kiếm, một luồng linh lực màu xanh nhạt từ trong cơ thể bộc phát ra chạy dọc theo cánh tay, bao bọc lấy binh khí.

-Đào Hoa Phong Lưu, Trảm!

Đạo kiếm khí màu xanh được chém ra, nhanh như chớp cắt bàn tay màu đỏ thành hai nửa, tốc độ không hề chậm lại chút nào, chém thẳng đến Minh Lậu.

...

-Bang!!!

...

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tưởng rằng gia chủ Hà gia sẽ bị chẻ đôi thì dị biến bỗng phát sinh, một đạo khí tức cường hãn từ người Minh Lậu phát ra, làn da sạm đen của y không biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ rực, lòng bàn tay phải nứt ra, một vật thể màu cổ đồng còn dính ít máu xuất hiện giữa ngón trỏ và ngón giữa, đang cấp tốc biến lớn.

...

.

.

.

...

Nhìn đồ vật lạ trên tay gia chủ Hà gia, con ngươi của hắc y nhân đứng đối diện co rút, lộ ra nét kinh hoàng, sau đó chuyển thành tham lam.

-Thật không ngờ là Cổ Đồng Chiến Phủ, pháp bảo thần bí truyền đời của Hà gia, hôm nay đến đây quả không uổng công a! Lời đồn chỉ có tộc trưởng Hà gia mới có thể sử dụng được thứ này, haha, tai nghe không bằng mắt thấy, hahaha!

...

Hắc y nhân cầm đầu sau khi thoáng kinh ngạc một phen liền cười thật lớn, giọng điệu càn rỡ, vẻ mặt rất đắc ý!

...

.

...

-Ngươi...tại sao lại biết những thứ này! Chó má, ta phải giết ngươi!

Minh Lậu hai mắt đỏ hồng, quát lớn, thân hình vạm vỡ chớp mắt xuất hiện trước mặt hắc y nhân thủ lĩnh, kèm theo lưỡi búa màu nâu đỏ từ trên trời giáng xuống.

-Cheng...cheng!

...

-Rầm!!!

...

Những nhát bổ điên cuồng, tới tấp xả xuống, như muốn chém hắc y nhân thành trăm mảnh.

...

.

.

.

...

-Hừ, một tên Linh Phách tầng sáu sơ kỳ lại muốn bắt ta trả giá? Dù cho ngươi có pháp bảo lợi hại thì sao chứ, cho ngươi kiến thức một chút thực lực của ta, haha!

Mạnh mẽ bức lui Minh Lậu, hắc y nhân cuồng tiếu vài câu, tiếp đó linh lực quanh thân hắn bỗng thay đổi, nháy cái đậm hơn lúc nãy vài phần, khí tức nhanh chóng tăng mạnh...

...

.

.

.

...

-Linh Phách tầng chín đỉnh phong? Hừ, cho dù hơn ta gần bốn tiểu cảnh giới thì sao, Minh Lậu này chưa biết ngán ai bao giờ!

Khóe mắt Hà gia chủ giật giật mạnh, cắn răng liều mạng phi thân tới hắc y nhân thủ lĩnh.

...

.

.

.

...

-Vậy sao, haha, chết đến nơi rồi còn ra vẻ ta đây? Tất cả...lên cho ta!

Hắc y nhân thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, thân hình cấp tốc lui về sau, nhường cho đám thuộc ra xông lên, bao vây Minh Lậu lại.

...

-Keng! Keng!

...

-Chát...chát...

...

Đám thuộc hạ vốn đã chờ từ nãy giờ, hiện tại nghe được lệnh liền hung hăng xông tới, hơn hai mươi tên tu vi Linh Sư tầng chín đỉnh phong vọt ra, hình thành thế lồng chim nhốt gia chủ Hà gia vào trong, chợt đám còn lại nhận được ánh mắt ra hiệu của tên cầm đầu, tức thì mở cửa xưởng rèn, lao ra bên ngoài tiến hành đồ sát quy mô lớn.

...

Tiếng la hét thảm thiết, tiếng gào khóc, tiếng chân chạy loạn, tiếng nguyền rủa,...vang vọng khắp Hà gia.

...

.

.

.

...

Thời gian như đọng lại, dưới ánh trăng mờ mờ, mùi huyết tinh nồng nặc lượn lờ trong không khí. Một đám sương mù máu trôi nổi như đám mây trên bầu trời Hà gia.

...

.

.

.

...

-Hự!!!

Minh Lậu dường như không thể tin vào mắt mình, ngực trái lộ ra một mũi kiếm quen thuộc, rất quen thuộc, thứ hắn tự tay rèn ra, thứ mà đích thân hắn khắc ấn,...cũng chính là thứ đang đâm xuyên ngực hắn lúc này.

...

-Sao hả, cảm giác bị vũ khí do chính tay mình đúc ra đâm xuyên tim, có tư vị như thế nào a!

Hắc y nhân thủ lĩnh phun ra một câu châm chọc, mạnh tay đẩy một phát, lút cán. Rồi hắn xoay thân thể của Minh Lậu lại, như muốn nhìn vẻ mặt kẻ thất bại sẽ ra sao!

...

.

...

-Khụ...khụ...hèn hạ, ngươi...là một con chó chỉ biết cắn lén mà thôi, hahahahaha!

Gia chủ Hà gia vốn đang hấp hối lúc này chợt cười như điên, tay trái của y nhanh như độc xà vồ mồi, chính xác chụp lấy miếng vải che mặt của hắc y nhân thủ lĩnh, giật mạnh ra.

...

.

.

.

...

-Ọc...là ngươi!...tại...sao? Súc sanh...Bá Kiến, ngươi là một tên cầm thú đội lốt người...!

...

Hai mắt Minh Lậu muốn lồi ra, trừng lớn hết mức, máu tươi từ hai bên khóe miệng trào ra, bàn tay còn nắm miếng vải đen run rẩy chỉ vào mặt hắc y nhân thủ lĩnh – cũng chính là Bá Kiến, quát lớn.

...

.

...

-Khà khà, tại sao ư? Tất cả là do ngươi ngu thôi, ta nào có coi ngươi là huynh đệ, hahaha, hạng như ngươi, chỉ là một tên thợ rèn, là cái thứ để cho người ta sai khiến...ngươi xứng làm huynh đệ của ta sao, phụt!

Bá Kiến cười lạnh, phun một ngụm nước bọt vào mặt Minh Lậu, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.

...

.

.

.

...

-Đã vậy...thì cùng chết đi!

Minh Lậu hai mắt trắng dã, hai tay nắm chặt chiến phủ, dùng chút lực lượng còn sót lại bổ thẳng vào đầu Bá Kiến. Bụp...óc người như chao bắn tung tóe, hộp sọ vỡ vụn và những chùm tóc rối vương vãi trên mặt đất, một bóng người ngã xuống, đồng thời trước ngực Hà gia chủ cũng có thêm vài lưỡi kiếm xỏ qua.

...

-Ngu ngốc!

Bá Kiến không ngờ vẫn nguyên vẹn, đang kéo cổ áo lau đi vết máu trên mặt, kiếm trong tay chém một nhát, cái đầu lâu của Minh Lậu rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, khuôn mặt thống khổ hai mắt trợn trừng nhìn Bá Kiến.

...

.

...

-Hừ, chế rồi còn làm màu, họ Bá máu lạnh cười nhạt, một cước đá bay cái đầu lâu đi, sau đó quay người lại, khom xuống định nhặt Cổ Đồng Chiến Phủ, nào ngờ pháp bảo vừa vào tay, liền khống chế tay cầm, búa lớn đưa lên, tự chém vào đầu, nhưng Bá Kiến vẫn còn một chút tỉnh táo, vội nghiêng đầu, để cho lưỡi búa bổ vào vai trái.

...

-Bịch...A!!!!

Bả vai phụt ra một dòng máu đỏ sậm, cánh tay rơi xuống đất, co giật vài cái rồi bất động, chiến phủ trong tay phải của hắn bỗng cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hồng quang bay đi mất.

...

-Aaa!!! Chết tiệt, tìm, nhanh chóng đuổi theo, tìm nó cho ta!

Hắn hét vội, lệnh cho đám thuộc hạ lập tức đuổi theo, tìm cho bằng được món pháp bảo điếm thúi kia, còn bản thân thì lảo đảo, được hai tên thuộc hạ dìu lại nhặt cánh tay. Trước khi đi khỏi hắn còn không quên giẫm đạp xác của Minh Lậu vài cái, mắng vào câu rồi mới chịu đi.

...

.

.

...

Qua một hồi lâu tìm kiếm, gần như xới tung cả Hà gia lên mà vẫn không ai thấy tung tích của cái búa, chợt có tiếng bước chân từ xa chạy lại, gấp gáp:

-Thưa gia chủ, bọn thuộc hạ đã lục soát rất kỹ nhưng pháp bảo kia tốc độ quá nhanh, thoắt cái đã bay mất, như là bốc hơi vậy.

...

.

...

-Hừ, lũ vô dụng, ta nuôi tụi bây thiệt là tốn cơm quá đi a!

Bá Kiến hiện đã cầm máu, vai trái bó một cục chà bá, đang ngồi trong đại sảnh của Hà gia, mắng tên thuộc hạ.

...

.

.

.

...

“Mịa bà nó, ngươi còn không dám đuổi theo nó nữa a, còn ở đó mà mắng ta, có ngon ngươi thử tự đi tìm xem!”

Thuộc hạ quỳ dưới đất khẽ mắng thầm trong lòng vài tiếng, sau đó lại nói:

-Tuy nhiên, thuộc hạ lại tìm được đứa con trai độc nhất của Hà Văn Minh (Minh Lậu). Nó được giấu ở mật thất ngầm trong phòng của hắn, còn có một ả vú nuôi nữa nhưng đã bị chúng ra giết rồi!

...

-Ngươi xác định chính xác không? Nó thật đúng là con trai của tên kia?

Bá kiến ánh mắt nghi ngờ, dò hỏi!

...

-Vâng, chính xác là con của hắn, trên vai thằng bé còn có một cái dấu màu hồng son và ba chữ Hà Minh Chí.

Rồi hắn nhẹ vén cái chăn lên, để lộ ra nửa lưng của hài tử.

Ngưng lại vài giây, ánh mắt bỗng hắn trở nên lăng lệ.

-Gia chủ, nhìn bộ dáng của nó hẳn là vừa chào đời được mấy ngày, chúng ta có nên...

Hắn để bàn tay lên cổ, làm động tác cứa ngang!

...

-Thằng ngu, đồ não tàn, tức chết ta mà, mày không khôn lên một tí được hả?

....

-Khà khà, Hà Minh Chí...đúng là nó rồi! Bá Tam Tuần, ngươi làm tốt lắm, bây giờ thì cấp tốc đem nó đến lò gạch bỏ hoang ở cuối làng, để ở đó đi, ta tự có sắp xếp!

...

.

.

...

-Nhưng...

Tên thuộc hạ còn định nói thêm nhưng chợt bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của gia chủ, đành nuốt lại lời sắp nói, lật đật ôm thằng bé, chạy mất.

...

Không gian trong sảnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Bá Kiến ngồi ở thượng vị.

-He he, con trai duy nhất, cũng chính là gia chủ đời tiếp theo...hahahaha, nó chính là công cụ giúp ta tìm ra Cổ Đồng Chiến Phủ, haha!

Tờ mờ sáng, sảnh đường vắng tanh và tiếng cười dài của Bá Kiến như ác ma gào hú, vang vọng.

...

.

...

Trở lại nơi ẩm ướt như ổ chuột - Cổ Huyệt.

Thanh như kẻ mất hồn, ngồi bệt xuống đất, hai ngón tay nhỏ nhắn quệt vũng chất lỏng nhiều màu ở bên cạnh, đưa lên mũi ngửi, một mùi thơm là lạ có chút tanh tanh xộc thẳng vào hai lỗ mũi hắn, theo đường hô hấp chui vào phổi.

...

.

.

.

...

-Sao hả, đó chính là máu của ngươi a!

Giọng nói khàn khàn của Tử Đồng vang bên tai Thanh.

-Ngươi không nhớ gì về cha mẹ, bản thân? Thứ máu đặc biệt của ngươi...để ta đoán xem, ngươi...khi vừa chào đời hẳn là bị kẻ nào đó dùng thủ đoạn đặc biệt kì lạ tái tạo, không, nói chính xác là tạo ra một sản phẩm mới, khác hoàn toàn với các chủng tộc!

Tử Đồng rất thích nói chuyện giật gân a!

...

.

...

Thanh nghe hắn nói như vậy chợt giật mình.

-Không lẽ là do tên đó, hắn làm ta thành bộ dạng này sau đó mang mẹ của thân thể này đi? Sao ta không nhớ gì vậy cà!

Khẽ lẩm nhẩm, đưa tay vò đầu bứt tóc, Thanh cố gắng nhớ lại lúc linh hồn mình bị tên thần bí lôi ra, cưỡng ép hắn dung hợp với hài tử vừa chào đời.