Chương 13: Bí Ẩn (1)

Tử Đồng đã vạch ra những bí ẩn trong cơ thể Thanh, theo suy đoán của hắn thì Thanh là một sinh vật đặc biệt do kẻ nào đó tạo ra, hiện tại thì Thanh đã vượt qua phạm trù của nhân loại...

...

-Sao? Cảm thấy hụt hẫng vì là một sinh vật lạ ư? Hahaha!

Giọng nói của Tử Đồng đầy thâm ý lọt vào tai Thanh, như muốn cảnh tỉnh thằng bé.

...

-Ta...

Môi Thanh khẽ nhấp, run run, hắn chợt thấy sợ, sợ vì bản thân mang hình hài một con người nhưng lại không phải là người,...

...

-Tuy nhiên...ta có thể dùng ma huyết của ta để kích phát huyết mạch ma tộc trong cơ thể ngươi, ta thật sự mong chờ, chờ một ngày nào đó ngươi kích phát được hết những huyết mạch trong cơ thể, không biết sẽ ra sao? Một tồn tại khủng bố? Khà khà!

Tử Đồng lại nhả ra một trái bom bự tổ chảng.

...

...

...

Thanh nghe vậy thì hơi trầm ngâm, khoảng một lát sau chợt nó ngẩng cao đầu, ngạo nghễ hướng phía Tử Đồng mỉm cười, mọi ưu phiền bỗng chốc biến mất.

-Khà, vậy tất cả xin nhờ vào Tử Đồng đại nhân! Ta sống lại đã không dễ dàng gì, là người cũng được, là yêu, ma, quỷ,...cũng chả sao, bởi vì ta sống cho ta, cho bản thân chứ không sống một cách vô ích!

Dõng dạc mà cứng cáp, câu trả lời của Thanh khiến Tử Đồng phải giật mình, đả kích tinh thần đối với thằng bé này thật sự...không đáng nhắc tới a!

...

-Hảo, ta cũng tiện tay, vì đồ đệ mới thu của ta, ban phước làm từ thiện...à nhầm, làm chút ít mặt mũi cho hắn. Ngươi lại đây ngồi xuống, tập trung ngưng thần tĩnh khí, điều hòa hô hấp.

Tử Đồng vui vẻ đáp ứng ngay, không biết hắn là vì Vô Danh hay là vì tò mò cơ thể của Thanh mà hào sảng đến vậy.

Thanh tiến lại gần Tử Đồng, cách hắn chừng hai mét thì ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm lại, tập trung tĩnh tâm.

...

Khẽ quan sát một lúc, đột nhiên có tiếng xiềng xích leng keng vang lên, ma khí cuồn cuộn, cánh tay phải của Tử Đồng nhẹ giơ, đầu ngón trỏ nứt ra, từ đó chảy xuống một giọt máu màu tím sẫm, lơ lửng trước mặt hắn.

-Tinh huyết...haizz! Vì dùng máu của ta làm vật dẫn nên ngươi cũng có cơ hội thức tỉnh Ma Đồng của tộc ta, và thêm nữa là ma huyết ẩn tàng trong cơ thể ngươi, không biết sẽ thức tỉnh huyết mạch của chi nhánh nào trong toàn thể Ma tộc đây!

Tử Đồng lẩm bẩm mấy tiếng, giọt tinh huyết của hắn theo đó bay tới trước trán Thanh, dung nhập vào đầu thằng bé.

...

-Aaaaa!!!

...

Thanh vốn đang thả lỏng toàn thân thì bỗng cảm thấy trên trán mát lạnh, dường như có một thứ gì đó vừa xâm nhập vào đầu hắn, bất chợt một cảm giác đau đớn kinh khủng bạo phát trong các dây thần kinh, làm Thanh thống khổ không thôi, buộc miệng hét lớn một tiếng, khóe môi bị hắn cắn nát, từ đó nhiểu xuống một dòng máu chín màu, lấp lánh như hạt sương sớm.

...

.

.

.

...

Theo từng cơn co giật như chứng động kinh, mỗi một lần giật là có một bộ phận trên cơ thể Thanh biến đổi, trong khi đó Tử Đồng vẫn lặng thinh, điềm tĩnh quan sát tình hình.

...

Thanh bắt đầu tiến nhập trạng thái ma hóa.

...

Dây buộc tóc hắn đứt khúc, một đầu tóc dài đen nhánh không gió mà bay, bồng bềnh, bỗng dưng quanh thân thể hắn xuất hiện từng tia điện màu đỏ, theo đó lông mi, chân mày và cả đầu tóc vốn một màu đen dần dần ngã màu, hóa đỏ. Từng cái vảy như vảy cá nổi gồ trên làn da của Thanh, bao phủ khắp nơi trên cơ thể hắn, da chuyển thành vảy và cũng bắt đầu đổi màu.

...

.

.

.

...

-Hử? Tia chớp... màu...màu đỏ...đây là...

Đôi mắt tím của Tử Đồng trừng thật lớn, miệng hắn lấp ba lấp bấp như đứa trẻ tập nói, sâu trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hoàng. Kí ức hiện về, từng hình ảnh, nét vẻ cứng nhắc hiện ra trong đầu hắn...từ thời Hồng Bàng, Ma Tộc có ba chi nhánh cường đại, nắm giữ toàn bộ ma giới, phân biệt theo thứ tự là: Hắc Hư, Cự Cường và Tái Phục là ba chi tồn tại khủng bố thời ấy, thế nhưng thiên địa công bình, được cái này thì mất cái kia, ba chi này tuy mạnh nhất nhưng lại có số lượng cá thể ít nhất ma giới, thua xa các chi nhánh khác, có thể nói sức mạnh của giống đực tỉ lệ nghịch với khả năng sinh sản, càng mạnh thì càng có nguy cơ vô sinh. Riêng giống cái thì khác, đòi hỏi nhu cầu sinh lí rất cao, đặc biệt khả năng sinh sản lại không hề bị ảnh hưởng hay suy bại như giống đực. Do đó tam đại chi nhánh buộc phải đưa ra một quyết định phá vỡ quy luật mà Ma Tổ đã định sẵn, trực tiếp “mở cửa” bật đèn xanh chào đón phái nam của các chi nhánh khác, thực hiện giao cấu, nhưng mọi hình thức chỉ có thể diễn ra trong nội bộ ma giới, tuyệt đối không cho phép kết hôn với ngoại tộc.

...

.

.

.

...

Hắc Hư Ma Tộc là chi đứng đầu trong ma giới rộng lớn, sở hữu khả năng hư hóa bản thể, phân thân bất biến, mờ ảo như bóng,...có quan hệ huyết mạch với tộc Thái Sơ.

...

Cự Cường Ma Tộc bài danh thứ hai, bản thể to lớn, cứng rắn, có thiên phú mạnh mẽ về cường hóa nhục thể, tồn tại bất hủ,...có quan hệ sâu xa với Cự Nhân Tộc.

...

Cuối cùng là Tái Phục Ma Tộc hay còn gọi là Bất Tử Ma Tộc sở hữu khả năng phục hồi và tái sinh, rất giống với Trùng Sinh Quyết của tộc Phượng hoàng. Ngoài ra còn có thiên phú bẩm sinh, trong cơ thể tồn tại Sinh Mệnh lực lượng và lôi lực Xích Lôi,...rất bá đạo nhưng chỉ có thể bài danh ở hạng ba.

...

.

.

.

...

Vô số thông tin liên quan đến ba chi nhánh ma tộc cường đại nhất hiện ra trong đầu Tử Đồng, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn chưa từng thấy bất cứ cá thể nào của tam đại chi nhánh, ngay cả hài cốt cũng chưa từng thấy qua, tất cả những hình ảnh, thông tin miêu tả đều là do các tiền bối đời trước ghi chép lại, in ấn vào bí tịch, sổ sách,...mà bây giờ, tận mắt hắn chứng kiến một tên dị tộc đang phản tổ huyết mạch khủng bố, khả năng rất lớn, rất giống với Tái Phục Ma Tộc, thử hỏi làm sao hắn không kinh sợ.

...

Chưa hết, tên này còn có thể thức tỉnh ma đồng, nếu thành công sẽ mang trong mình khả năng siêu việt của hai chi ma tộc, mà bản thân hắn không biết còn bao nhiêu loại huyết mạch chưa kích phát...khi đó...kết quả thật không dám nghĩ đến!

...

.

.

.

...

-Hô, thật không ngờ ta lại gặp được Tái Phục Ma Tộc, cũng có thể là một chi nhánh biến dị khác của ma tộc...haizz, tất cả cũng do một chữ “Duyên”, đã giúp thì phải giúp cho trót...aiiii!

Nói đoạn Tử Đồng bỗng há miệng, từng ngụm ma khí tinh thuần từ trong họng hắn trào ra, bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của Thanh, cuộn lại thành một cái kén lớn màu đen, giống như cái lu, đặt song song với cái kén của Vô Danh.

...

-Haizz, thiệt là tốn công sức nhiều quá đê! Không biết hai thằng nhóc này sau khi “phá kén” sẽ lột xác thành cái dạng gì đây?

...

.

.

...

Chớp mắt cái đã hai tháng trôi qua.

...

Một ngày kia cái kén đặt dưới chân trái của Tử Đồng bỗng nhúc nhích, co dãn như bóng cao su...

-Tạch...xèo...xèo!!!

Cái kén màu đen bị xé rách, hóa thành một đám ma khí dung nhập vào thân thể nhỏ bé màu đỏ bên trong. Từng bộ phận thân thể được bao phủ bởi lân phiến xích hồng hiện ra, một thiếu niên nhi đồng...à nhầm, là một thằng nhóc mới đúng, tóc đỏ xõa ngang vai, hai mắt nhắm nghiền, ngực trần nhỏ bé phập phồng nhè nhẹ.

...

Thân thể nhỏ nhắn ấy chợt cử động, từ từ ngồi dậy, mí mắt nhẹ hé, đập vào mắt Tử Đồng là hai con ngươi màu tím đậm, rất giống hắn chỉ có đều hoa văn rườm rà phức tạp hơn, thỉnh thoảng còn lóe lên vài tia chớp màu đỏ.

...

-Đây là...lạ quá...Ma Đồng chi nhánh của bọn ta không có loại mắt này, không lẽ lại là biết dị?

Tử Đồng kinh ngạc đánh giá đôi mắt lạ kia, bộ dáng trầm tư.

...

-Í ẹ! Tại sao Tử Đồng đại nhân lại ngẩn ra như thế, chẳng lẽ ta rất “lạ” sao?

Giọng nói non nớt của Thanh vang lên, hắn từ từ đứng dậy, tự quan sát thân thể một phen, bàn tay nhỏ bé đầy lân phiến nhẹ nắm, một cảm giác vui sướng làm cho hắn muốn hét lớn một tiếng, Thanh cảm thấy trong cơ thể như có nguồn suối lực lượng phun trào, len lỏi ngấm vào các tế bào, kinh mạch, kì diệu vô cùng. Chợt giữa ngực hắn lóe lên ánh sáng chín màu, một cái đồ đằng hình tròn, đường kín khoảng cái chén hiện ra, y như in trên lớp vảy ngực của hắn, rất giống với thứ hình xăm kiếp trước ở địa cầu.

...

Đồ đằng chia ra làm chín mảng nhỏ, trong đó có ba mảng hoa văn bên góc trái đã lên màu: Đen, Hồng, Tím, còn lại sáu mảng khác mờ mờ ảo ảo, không rõ hình dáng lẫn màu sắc.

-Ồ, là cái gì đây?

Thanh ngạc nhiên thốt lên, làm Tử Đồng đang suy tư cũng phải ráng ngước lên ngó một cái.

...

-Một, hai, ba,...chín! Là chín loại, đồ quái thai, quái thú, yêu tinh, bê đê,...

Giọng Tử Đồng ong óng vang lên như heo bị chọc tiết, mặt hắn nước mắt nước mũi tèm lem, đầu tóc vừa được tém gọn lên lại xốc xếch rối bời, ánh mắt hắn nhìn Thanh như Đường Tăng nhìn Nhền Nhện Tinh đang tắm, hoảng loạn, rối bời, còn Thanh thì ngơ ngác, mặc cho Tử Đồng mắng mỏ.

...

-Cái gì mà chín loại, nói rõ một chút đi thím, chửi hoài hà!

Bực mình, Thanh thèm sán cho tên điên này mấy bạt tai, nhưng vì lí do chiều cao nên thôi.

...

-Chín loại, nghĩa là ngươi mang trong mình chín dòng máu đó, hiểu hông? Đồ yêu quái, còn cái hình trước ngực ngươi là thứ gì ta cũng không biết nữa, nó quá thâm thúy, nhưng ta có thể đoán được bởi vì cái hoa văn màu đen kia là tượng trưng cho Ma Tộc, lúc ta còn ở ma giới đã từng thấy, ủa, mà ta chỉ kích phát ma huyết, tại sao lại ra tới ba màu? Hắc sắc là của Ma Tộc, Hồng sắc là tượng trưng cho Nhân Tộc, Tử sắc là...Quỷ Tộc...

...

-Ồ, ngươi có người thân là Quỷ à?

Tử Đồng hồn nhiên hỏi.

...

-Đồ điên, ngươi mới có người thân là Quỷ á! Hỏi tào lao, ta làm sao biết được chớ!

Thanh nghe vậy nhảy dựng lên như mèo bị kẹt đuôi, quát lớn một tiếng. Sau đó hắn chợt nhìn lại, bản thân không biết từ lúc nào đã tu luyện, hiện tại tu vi đạt tới Linh Sĩ tầng bốn, linh lực cuồn cuộn, phóng xuất bao phủ toàn thân.

-Ta...từ khi nào ta có tu vi như này? Không phải muốn tu luyện, trước hết cần phải có người trợ giúp khai mạch quán thông sao? Sau đó dựa vào phương pháp cơ bản là thổ nạp, hô hấp để dẫn dắt linh khí vào cơ thể, ôn dưỡng?

Thanh đưa đôi mắt tròn xoe ra hỏi Tử Đồng. Vẻ mặt ngu ngu như vừa hút cỏ xong.

...

Tử Đồng nghe vậy bỗng tức giận, hừ lạnh một tiếng:

-Ha, ngu dốt, tu luyện vốn là tự luyện, dựa vào ý chí và sự rèn luyện cơ thể đột phá cực hạn của bản thân, tự khai phá kinh mạch, từ đó mới có thể thu nạp linh khí trong thiên địa, thành tựu Linh Đồ, còn nhờ vào người khác khai mạch, sau đó dùng linh lực của họ quán thông vào thân thể ngươi, cưỡng ép đột phá cực hạn để trở thành Linh Đồ, như thế khác gì vẽ sẵn đường cho ngươi, đem căn cơ đập nát, vứt bỏ? Đào tạo từ một thiên tài thành phế tài, ngu ngốc, thực sự là ngu ngốc! Mà ai lại đi dạy ngu cho ngươi vậy hả?

Tử Đồng như nghe phải sự tình dở hơi nhất trên đời, nhịn không được quát loạn cả lên, nước miếng, nước mũi lúc nãy còn sót lại tuôn ào ào, phun đầy đầu đầy mặt Thanh.

...

-Là...là...

...

-Là ai, nói mau!

...

-Chính là tên đệ tử của ngươi nói cho ta nghe!

Thanh lấy hết can đảm, hét thật to, nhưng trong lòng thì thầm nhủ:

“Ai da, thiệt tình xin lỗi Danh huynh đệ của ta, tại sư phụ của ngươi làm ta sắp chết ngộp a!”

...

.

.

.

...

-Là đồ đệ của ta? Vô Danh của ta khi nào lại ngu như vậy, chắc là ngươi kể cho nó nghe, bây giờ lại đem nó ra làm bia đỡ đạn chứ gì? Ta rành ngươi quá mà!

Tử Đồng chợt thay đổi khuôn mặt, tức giận quăng đi mất, thay vào đó là cái vẻ hèn mọn bỉ ổi, cười đê tiện chụp cho Thanh một cái mũ chà bá.

-E hèm! Đùa vậy được rồi, bây giờ nói chính sự đi!

Nghiêm túc lại, Tử Đồng hắng giọng cùng Thanh bốn mắt tập trung nhìn nhau.

-Có gì xin cứ nói!

Thanh lễ phép nhường cái míc – rô...à lại nhầm rồi, là nhường giọng lại.