Chương 14: Bí Ẩn (2)

Không khí xung quanh bỗng dưng trầm lặng, Thanh và Tử Đồng bốn mắt đối chiếu nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng.

-Ngươi nghĩ sao về chuyện này?

Tử Đồng mở lời trước, một câu hỏi đầu tiên thốt ra.

...

-Ta...thật tình là thế giới này quá lạ lẫm, quá kì lạ, có nhiều chuyện mà ta không thể tin cũng như không thể giải thích. Tên thần bí mang linh hồn ta tới thế giới này đã từng nói rằng: “bọn ta được chế tạo ra để cứu rỗi vị diện này”! Ngoài ta ra thì còn có vài tên khác nữa, có lẽ chúng cũng có siêu năng lực giống như ta.

Theo suy nghĩ của Thanh là như vậy, hắn được tạo ra là để trở thành siêu nhân anh hùng...

...

Mỗi một vị diện là một mặt cắt to lớn, không ai biết nó như thế nào, sâu bao nhiêu, rộng bấy nhiêu,...chỉ biết trong đó tồn tại vô số thứ thần bí, kì lạ, chứa đựng vô hạn sinh linh và con người là một trong số những sinh vật sống có khả năng tư duy, tu luyện.

...

.

.

.

...

Trong lúc Thanh và Tử Đồng đang phân tích bí ẩn thì chiếc kén còn lại cũng phát sinh dị động, nó không bị xé rách giống như Thanh, mà là tự động tách ra thành hai nữa, lộ ra bên trong là một thân thể nhỏ bé nhưng cường tráng, làn da trắng trẻo, ngực trần, đang ngồi xếp bằng. Bộ dáng rõ ràng là Thích Vô Danh.

...

Quanh thân Danh có hào quang hai màu đen vàng đan xen, một bên là hắc ám vô hạn, bên còn lại là kim quang cao thượng...ma khí và phật quang, tồn tại như hai nửa âm, dương, không đấu đá mà tự dung hợp hòa quyện với nhau, xảo diệu vô cùng. Đột nhiên hai loại khí tức vốn đang hài hòa bỗng cuồng loạn, phật quang bức người tỏa ra như muốn trấn áp ma khí, bên kia ma khí cũng không chịu yếu thế, trùng trùng lan tỏa chống lại, phút chốc kim quang cùng hắc quang tán loạn hóa thành hai vòng xoáy, hình thành phía trên đầu Danh hai hư ảnh khổng lồ, một vàng một đen, đứng song song với nhau.

...

Dị tượng vừa hiện trong chớp mắt đã tiến triển thần tốc, kinh động đến Thanh và Tử Đồng ở sát bên, cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt về bên này quan sát.

-Đây là...Pháp Tướng!

Thanh run rẩy đôi môi, lắp bắp nói.

...

-Đúng, đây chính là Pháp Tướng, còn là song tướng! Ai có thể ngờ...một thằng nhóc chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi lại sở hữu hai loại Pháp Tướng độc nhất trong thiên địa, thứ mà chỉ có Ma Tộc và người tu Phật pháp mới được phép sở hữu.

Giọng nói của Tử Đồng chen vào, hắn cũng đang hưng phấn đánh giá hai cái hư ảnh vàng, đen trên đầu Danh.

...

Hư ảnh màu đen quanh thân quấn đầy ma khí, khuôn mặt mờ ảo, không rõ chân diện, khoát trên người một thân vảy giáp đen nhánh, tràn ngập ma văn dữ tợn, dáng vẻ hung thần ác sát, còn hư ảnh màu vàng tuy mặt mũi cũng mờ ảo nhưng dáng vẻ lại có phần khả ái, hiền từ, một thân kim quang thánh thiện, khoát cà sa chói lòa có phật văn lấp lánh nhưng không hoàn chỉnh, trái ngược với hư ảnh màu đen đứng đối diện.

...

//Niệm//

“Nhất niệm thành Phật - Nhất niệm thành Ma”

-Hahahaha, đúng là đệ tử của ta có khác, một thân mang kì tích chưa từng có, vạn cổ đệ nhất nhân, đã thế còn có một bằng hữu là quái vật, diệu, diệu, diệu!

Tử Đồng như hạnh phúc tràn trề, nghẹn ngào hét thật to, dường như trước mắt hắn là hai vị cứu tinh, viện trợ ngày bão lũ lụt,...ánh mắt hắn nhìn Thanh và Danh càng lúc càng nóng bỏng hơn.

...

.

.

.

...

-E hèm! Này nhóc! Cứ để cho nó tự ngưng tụ Pháp Tướng đi, quá trình này hoàn toàn là do bản năng, người ngoài không thể nhúng tay vào được, còn chúng ta...tiếp tục “giao thông” chứ hả?...í nhầm, tiếp tục giao tiếp a!

Tử Đồng đánh vỡ sự tĩnh lặng, kéo Thanh về câu chuyện đang dở dang.

-Ngươi có biết vì sao ta lại trở thành như thế này không? Một tên ma tộc lừng danh...huy hoàng...bây giờ lại sống như một con chó, một con chó bị xích vĩnh viễn?

...

Giọng hắn nghẹn lại, dường như hắn rất uất ức, thù hận,...Thanh chỉ biết im lặng và lắng nghe, có một số chuyện chỉ cần nghe và hiểu là “đủ”.

...

-Ta là tên ma tộc mang trong mình một tia huyết mạch nhỏ bé của Xi Măng...(đm, cứ lộn riết!), só-rì các huynh đệ, là huyết mạch của Xi Vưu mới đúng. Ngày ta tiếp nhận danh hiệu Ma Hoàng cũng chính là ngày huyết mạch thức tỉnh, trớ trêu làm sao, ngày hôm ấy em trai ruột của ta cũng thức tỉnh huyết mạch – nó được toàn bộ ma giới công nhận là kẻ có tiền đồ vô lượng nhất trong số đám thiếu niên nam nữ lúc bấy giờ, mới mười tuổi đã sở hữu danh hiệu Ma Hoàng, trong khi đó ta mười tám tuổi mới được phong làm Ma Hoàng, quá chênh lệch về đẳng cấp.

...

-Cộng thêm một chuyện...cũng chính là nguyên do khiến ta trở thành bộ dạng như bây giờ. Tất cả mọi chuyện phải kể về cái thời mà Xi Vưu còn tại thế, hắn là một trong thập đại Ma Đế, là tồn tại bá chủ một phương ở ma giới, cũng là kẻ đầu tiên trong toàn thể Ma Tộc lĩnh ngộ được sự tinh diệu, huyền ảo của ma khí và áp dụng nó vào thực tế,...chỉ tiếc hắn phản bội ma tộc, chạy lên nhân giới, sau này bị hai tộc Ma – Nhân truy sát, cuối cùng chết trong tay một tên nhân tộc thấp hèn, dùng thủ đoạn đê tiện đánh lén chém bay đầu, thân thể của Xi Vưu rơi xuống vực sâu không đáy, một thân tu vi và ma khí của hắn tan nhưng không biến, lan tỏa khắp vực, nơi đó ngày sau biến thành U Minh Sâm Lâm - một trong những cấm địa tử vong của Nhân Tộc.

...

.

.

...

-Đó là một phần sơ lược về Xi Vưu cũng như tầm ảnh hưởng và nơi táng thân của hắn, đến hiện nay người của hai tộc Nhân – Ma vẫn chưa tìm được đầu lâu và thân xác của hắn, bí ẩn mà hắn cảm ngộ được quá nhiều, kinh nghiệm xương máu, kỹ năng tinh túy,...tất cả mọi thứ mà hắn có khiến cho người ta phải khao khát, thèm thuồng,...và bây giờ ngươi đã rõ vì sao ta bị “xích” ở đây chưa?

...

-Hóa ra mọi chuyện là như vậy...ưm, không lẽ bọn chúng lại cho rằng Xi Vưu sẽ truyền thừa lại toàn bộ kí ức thông qua huyết mạch cho hậu nhân? Còn nữa, giữa hai tộc Nhân – Ma từ khi nào lại thỏa thuận ngầm với nhau, đem Tử Đồng ngươi ra để cùng khám phá, mong muốn tìm được thứ chúng cần?

Sau một phen nghe và suy nghĩ, đã đến lúc để Thanh cất tiếng đưa ra ý kiến của bản thân, nếu mọi chuyện giống như suy nghĩ của Thanh thì sẽ rất phức tạp a, chuyện này một khi lộ ra ánh sáng, không khéo lại dấy lên một hồi phong ba, trong các thời đại đã qua, đại chiến Nhân – Ma cũng nổ ra không ít a, mà điều quan trọng bây giờ là vấn đề nội bộ và ngoại xâm,...những sinh linh vực ngoại hắc ám, sự tiến hóa của vị diện,...những câu chuyện đều có đầu dây mối nhợ với nhau, cái này bắt cầu qua cái kia, đi từ vấn đề nhỏ đến vấn đề lớn, từ trong ra ngoài và tất cả đều có một điểm giống nhau: “Rối”! Đúng, rối tinh rối mù.

...

.

.

.

...

-Suy đoán của ta cũng có một phần giống như ngươi, không ngờ nhóc cũng tâm lí phết nhể? Thân thể học sinh nhưng lại mang linh hồn của phụ huynh, à ta lại quên mất một chuyện, trong quá trình ngươi thức tỉnh huyết mạch ta đã dùng lực lượng linh hồn cùng với bổn mệnh ma khí giúp ngươi dung hợp hoàn mĩ linh hồn, do lúc trước ngươi cố ý cưỡng ép chính mình lâm vào ngủ say nên tạo ra sự bài xích giữa hai linh hồn, nếu không may mắn gặp phải ta...sau này con đường tu luyện của ngươi xem như vô vọng, thậm chí sẽ phát điên, bại não mà chết!

Cơn nghẹn uất của Tử Đồng dường như đã được phun ra hay là bị hắn nuốt xuống, thoáng cái trở lại bản tính cà khịa, đâm thọc.

...

Vài câu nói đùa của hắn làm Thanh sợ xanh mặt, nhưng chỉ là sợ mà thôi, đả kích tinh thần đối với Thanh đại ca có là cái đếch gì.

-Ngươi cũng thích đùa dai nhể? Cơ mà nãy giờ ngươi kể tùm lum tà la, tóm lại chuyện chính là gì, đi thẳng vào “trọng tâm điểm G” đi!

Thanh bực bội làu bàu vài tiếng, nãy giờ hắn cũng buồn ngủ lắm rùi a!

...

.

.

.

...

-Đúng là tuổi trẻ thì hay nóng nảy, ngươi phải biết rõ cốt truyện thì mới theo dõi bộ phim được chứ!

Dừng lại một chút, Tử Đồng lại tiếp tục nói:

-Trước khi ta bị xích ở đây đã lén trộm được hai món đồ kì lạ liên quan đến vị thần bí nhân của nhân tộc và ma tổ của ta – Xi Vưu. Chuyện này ngoại trừ ta và ngươi ra thì không có ai biết, cả ma giới cũng đang phát điên lên, loạn xạ đào xới để tìm cho ra hai món đồ này.

Nói đoạn Tử Đồng chợt há miệng, cơ bụng và xương sườn hắn khẽ hóp lại, phun ra hai đồ vật nhớt nhao nhễ nhại. Một thứ có hình dạng là khối lục giác màu đen, bóng loáng, các chóp đỉnh, cạnh rõ ràng, rất giống khối mô hình kim loại để ứng trong toán học của phần hình học không gian mà kiếp trước Thanh được học, món đồ còn lại là một quả cầu trong suốt như pha lê, có màu xanh nhạt của nước, bên trong chứa những điểm sáng trôi nổi, lấp lánh như ánh sao.

...

-Đây, bây giờ ta giao chúng lại cho ngươi, có lẽ sẽ giúp ích được cho tên quái vật dị loại, hahahaha!

Rồi hắn dùng ma khí cuốn hai món đồ đó lại, đưa tới trước mặt Thanh, trước sự ngơ ngác của thằng bé, Tử Đồng giải thích:

-Đồ vật này vốn không thuộc về ma giới nhưng lại làm cho toàn thể Ma Tộc thèm khát, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, mãi đến khi ta dùng vạn năm thời gian nghiên cứu và đúc kết ra một suy luận: Đồ vật có linh thì tự biết chọn chủ, cưỡng ép chiếm đoạt cũng vô ích, tương tự như ngươi có thể dễ dàng chiếm đoạt thể xác của một cô gái nhưng muốn chiếm lấy trái tim của nàng thì là cả một quá trình, trước hết phải “dài” trên hai mươi cen-ti-met (20cm), tiếp đó là thời gian “quất” phải đạt ít nhất nửa tiếng,...khà khà, như vậy mới có khả năng chiếm lấy trái tim của nàng, đưa nàng lên chín tầng mây!

Bộ mặt vô sỉ của Tử Đồng lại lòi ra, bản tính, bản tính a!

...

-Khối lục giác màu đen là một thứ kì lạ, bên trong nó như là một thế giới thu nhỏ, tồn tại nhiều loại lực lượng đặc biệt,...bản thân ta cũng chính là nhờ vào nó mới có thể tự sáng tạo ra “giới” cho riêng mình nhưng chỉ là mô phỏng theo mà thôi, ngoài ra ta còn tham ngộ được vài loại lực lượng bí ẩn, rất ư là mạnh,...tóm lại có thể nói nó là tồn tại siêu nhiên, đã vượt qua khỏi giới hạn mà thiên địa đưa ra, sau này ngươi mần mò khám phá sẽ tự biết.

...

-Còn quả cầu kia là thứ gì ta cũng không biết nhưng ta có thể khẳng định nó là đồ vật của Nhân Tộc các ngươi, hình như là truyền thừa hay là mảnh kí ức bị phong bế của người nào đó, ta đã từng thử rất nhiều cách, tuy nhiên cũng không thể đánh động gì. Nào, càm lấy rồi nghiên cứu thử xem, những thứ đồ vật kì lạ này chỉ thích hợp cho quái vật thui a, đệ tử yêu dấu của ta không thể xài được, ngươi đừng có mà trừng mắt với ta, nếu nó sử dụng được thì còn lâu mới tới lượt ngươi!

...

-Bốp!

...

-Ui da!

...

Hai món đồ thần bí không rõ lai lịch rơi vào trong ngực Thanh, chưa cầm chắc thì đám ma khí đang lơ lửng bỗng hóa thành bàn tay cơ bắp cường tráng màu đen, vỗ thật mạnh vào cái mông nhỏ của Thanh, hất thằng bé văng vào một góc như xó cửa.