Chương 15: Bí Ẩn (3)

Len lỏi trong hắc ám vô tận, từng hồi va đập giữa các cự thạch...cái chết của một tinh cầu...và sự hình thành một hành tinh mới. Mỗi một tinh cầu trong vũ trụ...khi còn sống chúng mang trọng trách như một đấng tạo hóa, là nơi trú ẩn, cư ngụ của muôn vàn sinh linh, còn khi chết, bản thể chúng hóa thành sự hủy diệt, tồn tại như một quả bom nguyên tử cường hãn, tíc tắc, tíc tắc chờ ngày phát nổ - cũng chính là ngày hố đen vũ trụ hiện thế. Với lực hút siêu nhiên, khủng khiếp, mang sức mạnh thần bí, sự xuất hiện bất ngờ, nó hầu như có thể thôn phệ mọi thứ, hắc ám vô tận...cắn nuốt, cắn nuốt và chỉ biết cắn nuốt.

...

Vào thời xa xưa của một kỷ nguyên nào đó, cũng không có dấu mốc thời gian cụ thể, một tên nhân tộc nhỏ bé vô tình được chứng kiến khả năng thôn phệ của hố đen vũ trụ, ánh mắt hắn như vô vàn vì sao lấp lánh, say mê quan sát, chiêm ngưỡng...sau đó hắn như ngô ra điều gì, cắt đứt dòng suy nghĩ, vội vã trở về tinh cầu cố hương, nơi mà hắn được sinh ra, hắn quay về sống một cuộc sống tiềm ẩn trong rừng trúc, rong ruổi cùng bèo bọt, cỏ cây, sông suối...cuộc sống an nhàn cứ thế lướt qua, mãi cho đến một ngày kia, thiên địa bỗng biến sắc, phong ba bão tố triền miên, ban ngày cũng như ban đêm, bầu trời lúc nào cũng u ám, lôi điện loạn vũ như mưa, ngoằn ngoèo chạy miết như muốn xé rách trời.

...

//Trời long đất lở//

Hắc vân cùng thiên lôi ngưng tụ ngày càng nhiều, kết tủa lại thành từng đám lớn vẽ trên nền trời hai câu chữ:

“Kẻ Tranh Phần Với Thiên Địa...Xứng Đáng Nhận Lấy Cái Chết!”

...

Hai câu chữ bằng mây cứng cáp, hiên ngang trôi trên nền trời, không có khí tức cảnh cáo hay thị uy, đây là sự chấp nhận, kẻ nghịch thiên thì khó có thể sống dưới vòm trời này!

...

.

.

.

...

Sâu trong rừng trúc, căn nhà sàn được dựng bằng trúc đã ngả nghiêng, cửa mở toang toác, không có một bóng người, trong căn nhà tối om duy nhất có một điểm sáng trắng, là một quả cầu màu xanh nhạt đang phát sáng, bên trong nó chứa từng hạt bụi nhỏ lấp lánh chiếu chiếu như sao trên trời đêm, đẹp vô cùng. Quả cầu lơ lửng giữa nhà, quanh nó có viết vài chữ nhỏ, nét chữ không khác gì những chữ do lôi vân ngưng tụ trên trời, thậm chí còn bá khí hơn, cao ngạo, ngông cuồng.

...

//Phần Thiên Phệ Dung Quyết//

...

Thiên và Địa là hai thứ chỉ tồn tại trong một tinh cầu, chỉ khi ta ở bên trong tinh cầu đó, ngước lên thì thấy được trời cao, nhìn xuống chân mới thấy được đất rộng, nhưng khi đi ra khỏi tinh cầu rồi, xung quanh ta chỉ là hư vô, là không gian với hắc ám vô tận, sẽ không còn hai thứ định nghĩa Thiên và Địa nữa, trời và đất là những thứ chỉ tồn tại và có hiệu lực trong một tinh cầu mà thôi.

...

Tranh giành với thiên địa, đạp đất xé trời mà vươn lên, đó mới là đạo, tầm nhìn phải vượt qua màn chắn thiên địa.

...

.

.

.

...

Thanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hiện nó đang ngáp ngủ, vươn vai.

-Hời! Lâu lâu ngủ nướng một bữa ta nói...nó đã “dì” đâu a!

Hôm đó sau khi Tử Đồng vỗ mông, hất hắn bay vô góc tối, vừa hay có hai món đồ thần bí trong tay, Thanh nổi lên hứng thú, móc ra quan sát, chợt một cơn buồn ngủ không báo trước ập đến, cảm giác như bị chụp thuốc mê, đưa hắn vào cơn phê.

//Đời hư ảo đưa Thanh vào cơn mê//

Trong cơn mê sảng hắn mơ về một giấc mơ kì lạ, hắn thấy các vì sao, sự va đập và các hành tinh chết chóc, dung nham sôi sục,...và hình ảnh in sâu trong đầu hắn nhất...hố đen, là hố đen vũ trụ, sau đó giấc mơ chuyển sang một hành tinh xanh tươi, nơi có rừng trúc trải dài,...thiên lôi, dị tượng, vài câu nói bá khí và cuối cùng là hình ảnh của quả cầu mà Tử Đồng đã đưa cho hắn.

...

.

.

...

-Chậc chữa, thật là một giấc mơ kì thú, rất giống với bộ phim Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao ở kiếp trước. Ủa? Hai món đồ kia bay đi đâu rồi? Không lẽ bị thằng cha Tử Đồng thu lại mất rồi?

Thanh ngáp ngáp, chép miệng hai cái, chợt hắn nhớ tới hai món đồ mà Tử Đồng đưa cho, vội ngó đông ngó tây tìm kiếm.

-Ơ...sao lại thế này...

Vô thanh vô thức, nội thị quan sát bên trong thân thể một phen, phía dưới bụng, gần rốn đang trôi nổi một cục màu đen, chậm rãi xoay tròn. Rõ ràng là khối lục giác lúc trước, nhưng không hiểu sao nó lại nằm ở đây.

-Quái lạ, có khi nào lúc nãy ngủ say, ta vô tình nuốt phải thứ này cmnr! Không đúng, nếu là ở trong bụng hẳn sẽ thấy ruột, gan, phèo, phổi,...còn cái này, ngoài khối lục giác ra, còn lại là không gian tối đen, u ám, nơi quỷ quái nào đây!

Lật đật ngồi xuống, xếp bằng, tập trung nội thị thân thể, bỗng nhiên Thanh biến mất, thân thể cùng linh hồn hắn xuất hiện ở một nơi xa lạ, không biết là nơi nào. Ở đây không còn là vách đá lạnh lẽo nữa, cả Tử Đồng và Vô Danh cũng biến đâu mất, xung quanh ngổn ngang, có mọi thứ nhưng rất hỗn loạn, ánh sáng, bóng tối, đất đai, dung nham, nước, cây cối,...

...

-Đây là...tại sao ta lại ở đây?

Thanh lẩm bẩm, đi lại trên mặt mất sần sùi, hai tay vội vã vuốt mặt, sờ mũi, dụi dụi hai mắt.

Chợt hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể khẽ vận chuyển, tốc độ nhanh dần, nhanh dần.

...

Công pháp thần bí Phần Thiên Phệ Dung Quyết trong người Thanh bỗng tự động vận chuyển, một lực hút cường đại từ người Thanh phát ra, càn quét mọi thứ xung quanh, từng luồng khí với màu sắc khác biệt bị hắn hút lấy, thôn phệ, trong đầu hắn lập tức xuất hiện những chữ trong giấc mơ kì thú.

...

Thôn Phệ! Thôn Phệ!

Dung Hợp! Dung Hợp!

Tranh giành với thiên địa, cắn nuốt, hòa trộn,...tất cả mọi thứ sẽ thuộc về ngươi...

...

.

.

...

Cây cối phút chốc hóa thành những điểm sáng xanh bị Thanh hút lấy, nơi hắn đi qua cây cối từ từ biến mất, chỉ còn lại những điểm màu lục đua nhau bao vây Thanh, tiếp đó là ánh sáng, bóng tối cũng hóa thành những điểm li ti, bị hắn thôn phệ. Ba loại lực lượng: Sinh Mệnh, Quang Minh, Hắc Ám lần lượt bao vây Thanh, cũng không biết là do hắn còn quá yếu hay vì lí do khuyết tật nào đó mà chỉ có thể cắn nuốt ba loại lực lượng, nhưng đây chắc chắn là một sự kinh hỉ đối với Thanh, không biết hắn từ lúc nào đã nhắm nghiền hai mắt ngủ say, hiện tại chỉ còn lại tiềm thức và bản năng của hắn, thay nhau chỉ huy thể xác.

...

.

.

.

...

-Hừm, đúng là tự biết chọn chủ, nhanh như vậy đã đưa hắn nhập định!

-Nhớ lúc trước ta phải mất mấy năm mới có thể được nó chấp nhận, còn hắn...aiiii, chưa tới mười phút. Thật là bất công a!

Tử Đồng cảm thấy có chút ganh tị với Thanh, thứ đồ vật mà cả ma giới đều khao khát không ngờ lại lựa chọn một tên quái vật làm chủ nhân, haizz, chắc do hắn là quái vật nên mới được như vậy.

...

Thanh vẫn đang trong trạng thái vô thức, tham lam thôn phệ ba loại lực lượng, tu vi hắn từ Linh Sĩ tầng bốn phút chốc vọt lên tầng năm, rồi tầng sáu, tầng bảy,...cứ vài phút trôi qua lại nhích lên một tiểu cảnh giới và dường như không có điểm dừng.

...

Thời gian chầm chậm trôi qua.

...

Vài ngày sau, Thích Vô Danh từ trong trạng thái ngồi thiền tỉnh lại, mí mắt hắn giật giật rồi bật mở, hai con ngươi một đen một vàng xuất hiện, hoa văn rườm rà, phức tạp, quét tới quét lui vài vòng trong mộ huyệt tối tăm, nơi ánh mắt hắn đi qua, mọi thứ đều tự giác phơi bày, cho đến khi ánh mắt hắn bắt gặp Tử Đồng và Thanh.

...

-Hahaha, chúc mừng ngươi đã ngưng tụ Pháp Tướng thành công! Nào, chúng ta đi qua một bên, hảo hảo trò chuyện, tránh làm phiền tới tên quái vật kia.

Giọng Tử Đồng vui vẻ vang lên, từ trên người hắn tản ra một lực hấp nhu hòa, kéo Danh lại gần đám xiềng xích chỗ hắn.

...

Danh bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bổng, lơ lửng, theo bản năng hắn khẽ cựa quậy, chống cự. Một luồng linh lực hùng hậu mang theo hắc quang, kim quang trong người hắn toát ra, kháng cự lại lực hấp kia.

...

-Nào, đừng chống cự, thả lỏng chút đê!

Một giọng nói ấm áp nhưng hơi khàn vang vọng bên vành tai của Danh.

-Sao, bất ngờ lắm hả, phản ứng của ngươi cũng rất giống tên quái vật lúc trước a, tự quan sát, kiểm tra thân thể lại một lượt xem.

Vẫn là giọng nói khàn khàn kia nhắc nhở Danh.

...

-Hơ, chuyện gì đây, lực lượng hùng hậu quá...tu vi của ta...từ lúc nào...

“Linh Sĩ tầng chín đỉnh phong!”

Một dòng suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu danh, bỗng hắn phóng xuất tu vi toàn thân, gió bụi nổi lên, một vòng xoáy hai màu vàng, đen lấy Danh làm trung tâm tản ra, sau lưng hắn bỗng xuất hiện hai hư ảnh cực lớn, đang từ từ ngưng thực, hư ảnh khổng lồ màu đen, tay cầm hắc sắc đại đao, sát khí um tùm, một thân khôi giáp đen nhánh, chỗ không có khôi giáp bao phủ lộ ra những miếng vảy màu đen, bóng loáng. Bên kia hư ảnh màu vàng cũng đặc sắc không kém, đầu trọc và chân trần, tay cầm quyền trượng, quanh thân quấn cà sa cao thượng, kim quang lấp lánh, chiếu sáng một khoảng không gian u tối.

...

Hai hư ảnh ngày càng chân thực, sống động hơn, ngũ quan trên khuôn mặt cũng dần rõ ràng, có tám phần giống với khuôn mặt non nớt của Danh, hai phần còn lại là sự trưởng thành và lãnh khốc. Một đen một vàng cứ vậy sừng sững hiên ngang đứng sau lưng Danh, từ thân thể nhỏ bé của hắn toát ra một loại khí tức...thanh cao thánh thiện, lạnh lùng huyết tinh, tạo cho người ta cảm giác áp bách, thuần phục, muốn quỳ xuống bái lạy. Ngay cả Tử Đồng cũng không ngoại lệ, bản thân y đang run rẩy, từng tiếng leng keng của xiềng xích vang vọng...

...

-Thật đáng sợ, cũng may là nó còn quá yếu, nếu không...e là bộ xương già này của ta cũng khó có thể kháng lại uy áp nó thả ra!

Tử Đồng vẫn chưa hết kinh hoàng, sâu trong ánh mắt màu tím của hắn vẫn loe lói, ẩn ẩn khuôn mặt của hai Pháp Tướng.

...

.

.

.

...

-Hô, cảm giác thật dễ chịu a! Tử Đồng đại nhân, công nhận biện pháp của ngài thật là lợi hại – Danh vui mừng khôn xiết, hai nắm tay nhỏ xiết chặt lại, hắn cảm thấy máu trong người cứ nhộn nhạo, sôi trào.

...

-Cái gì mà Tử Đồng đại nhân, ta đã thu ngươi làm đệ tử rồi a! Mau kêu sư phụ, nhanh lên!

Tử Đồng đang vui vẻ bỗng cụt hứng, hung hăng trợn mắt quát!

...

-Nhưng ta đã chấp nhận đâu, ai thèm làm đệ tử của ngươi chứ! Đừng có mà đầu độc, dụ dỗ ta!

Danh cũng không vừa, bắt chước bộ dáng hung dữ của Tử Đồng, phù mang trợn mắt đối kháng lại.

...

Bộ dáng của nó khiến cho Tử Đồng đang nóng chuyển sang nguội, bật cười vài tiếng.

-Phì phì, thằng ôn con nhà ngươi, dám ăn nói không có lễ phép với sư phụ hả, có tin ta cắt tiểu đệ của ngươi không hả?

...

-Xì, cắt đi cắt đi, mông ta nữa nè, đánh đi đánh đi!

-Bớt người ta...cứu mạng, cứu mạng!!!

...

.

.

...

Cà rỡn một lúc lâu...

-Danh, cảm thấy trong người có gì khác lạ không?

...

-À...ờm...thì khỏe hơn...mạnh hơn...chạy nhanh hơn...à...ờ

...

-Đờ mờ, dừng, dừng, ý ta hỏi ngươi là thấy hai loại lực lượng trong cơ thể ngươi ra sao, có bất ổn không, liệu có thể khống chế?

...

-À, chuyện nhỏ, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, không phải sư phụ ngài đã từng nói với ta như vậy sao, tất cả chỉ một ý niệm!

Danh bỗng cảm thấy ấm áp hơn, hắn vốn là cô nhi, cuộc sống từ nhỏ là sơn tặc, trộm cắp, đã nhiều lần hắn bị người ta bắt được, đánh đập thừa sống thiếu chết, bị bắt nạt,...cho đến bây giờ chỉ có Thanh và sư phụ trước mắt là hai người quan tâm đến hắn, Danh chợt thấy khóe mắt cay cay, sống mũi cũng cay xè xè.

...

-Danh à, có thể giúp ta một chuyện không?

Tử Đồng thấp giọng hỏi, ánh mắt tử sắc khẽ đảo, nhìn thẳng vào mắt Danh.

...

-Có chuyện gì khó khăn sao sư phụ? Xin người cứ nói, đệ tự sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.

Đúng là chất phác theo kiểu ngây thơ của một thằng nhóc.

...

.

.

...

Lặng thinh...

...

-Hứa với ta một chuyện...sau này...khi ngươi cảm thấy bản thân đã đủ mạnh, hãy thâm nhập vào ma giới, cứu lấy con gái của ta, hiện nó đang bị giam ở nơi dành cho những kẻ phản bội ma tộc, chịu đủ mọi tra tấn dã man, hãy cứu nó...coi như sư phụ cầu xin ngươi!

Giọng nói của Tử Đồng nghẹn ngào, khàn khàn hơn, khóe mắt hắn chảy xuống hai dòng lệ nóng, trong suốt.

...

.

.

...

-Xin lỗi sư phụ, hiện tại đệ tử cũng không dám hứa với người...bây giờ ta còn quá yếu, nếu hứa đại hứa đùa thì cũng không khác gì kẻ thất tín, nhưng nếu ta có thể sống sót, một ngày nào đó chắn chắn sẽ tiến vào ma giới, thực hiện sứ mệnh này!

Danh trịnh trọng, lời nói hữu lực, cứng cáp từ miệng nhỏ thốt ra, khí khái đối diện với ánh mắt thâm sâu của Tử Đồng.

...

.

.

...

-Hahaha, được, được, tốt lắm! Sư phụ đây cũng ráng chờ tới ngày đó, chỉ mong sao như lời ngươi nói. Ngươi làm cho sư phụ rất háo hức, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ đột phá...Linh Đế ư...ta thật mong chờ, hahaha!

Tử Đồng chợt cười to, tiếng cười hắn vang vọng khắp huyệt, làm cho vách đá rung mạnh như muốn sụp đổ, Danh thì cảm thấy lỗ tai hơi nhói, có lẽ do sóng âm tác động.

...

.

.

...

Cuộc sống nhàm chán cứ tiếp tục diễn ra, hiện tai Danh đã tỉnh, chỉ còn chờ Thanh nữa là cả hai có thể khởi hành, tiến tới làng Vũ Đại, hành trình đến núi Trường Sơn ở ngay trước mắt.