//Làng Vũ Đại//
Hai bóng người thấp bé, ăn mặc rách rưới rón rén nép sau cánh cổng được làm từ những cọc gỗ Lim lớn, từ màu sắc, kích thước và những dấu hiệu của năm tháng, có thể thấy được những cọc gỗ này được chế tác từ các cây cổ thụ có niên đại từ trăm năm trở lên.
...
Hiện tại thì Thanh và Danh đã tiến đến làng Vũ Đại, một ngôi làng phồn hoa ở ngay bên dưới chân núi Trường Sơn, nơi thuộc quyền cai quản của các thành phần ngoại môn đệ tử tông môn, đại gia tộc, cơ sở ngầm,... trong tu tiên giới.
.
.
.
-Này, ngươi có thấy gì không? Hai tên ăn mày thân hình nhỏ bé, mặt mũi tèm lem, ăn mặc rách rưới vừa đi vừa chụm đầu lại với nhau, xì xào bàn tán, một tên trong đó không nhịn được kẹp cổ đồng bạn, thò tay chỉ xéo lên trời xanh. Từ trong mây mù bạt ngàn dần dần lộ ra một bóng đen cực lớn, hình thể tam giác,...càng ngày càng rõ.
...
.
.
.
-Kia...phải chăng là phúc địa tu tiên Trường Sơn! Một tên trong đó thất kinh, vội hô lên làm mọi người đang đi trên đường bỗng giật mình, quay đầu, tò mò đánh giá hai tên ăn mày nhí.
...
Một lát sau.
...
-Ngươi bị ngáo à, khi không tự nhiên la lên làm chi! Trong một hẻm nhỏ Thanh đang kéo tay áo bẩn thỉu của Danh, hắn nhỏ giọng lầm bầm.
.
-Xì! Ngươi mới là kẻ bị ngáo á, ta là ta lần đầu nhìn thấy núi Trường Sơn, quá kinh ngạc nên mới vậy. Cằn nhằn cái gì, không phải ở đây ai cũng biết kia là phúc địa tu tiên sao? Danh tức tối, bĩu môi chỉ hướng Trường Sơn.
...
Thanh nghe vậy khẽ trừng mắt, thở phì phò nhìn Danh, trong lòng hắn thầm mắng: “Bà nội cha nó, tao nói cả buổi trời mà mày cứ ngơ ngơ ra sao ấy!”. Cái này cũng đúng thôi, không trách được, Danh vốn là một đứa trẻ, bản chất ngây ngô, tâm tính làm sao có thể đem ra so sánh với độ trầm định của Thanh đại ca được.
.
Tuy nhiên, ngoài mặt hắn lại nhanh chóng làm ra vẻ hài hòa, nhẹ nhàng nói:
-Danh, ngươi quên là vị kia đã nói gì với ngươi sao?
.
Danh vội lè lưỡi, chột dạ, nhắc đến là hắn sợ, hắn đã bị cảnh cáo trước khi rời khỏi Cổ Huyệt a, nghĩ đến lời sư phụ tiện nghi căn dặn trước khi lên đường: “Chưa đến Trường Sơn thì đừng bao giờ lộ ra mục đích của bản thân, giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán! Nhớ rõ lời ta dặn!
.
Vậy mà ban nãy hớn hở quá, sém tí nữa là hắn đã để lộ. Thấy hắn trầm tư, Thanh nhẹ nhàng tiến lên khuyên bảo vài câu, vỗ vỗ vai hắn, cả hai tiếp tục tiến vào sâu, tìm trưởng làng xin tá túc một đêm.
...
Mang tiếng là làng nhưng vì là nơi cư ngụ lâu dài của các ngoại môn đệ tử nên quy mô của ngôi làng này không khác gì một tòa thành nhỏ, một cái làng có phạm vi hơn chục mẫu, phồn hoa, tấp nập như một thành trì.
...
.
.
.
Cửa lớn gia tộc họ bá lúc nào cũng mở lớn, cột cổng có long phụng quấn quanh, uốn lượn tạo dáng. Lúc này Bá Kiến đang nằm trên ghế dựa dài, một tay vân vê râu mép, rồi thả ra, lại dùng cánh tay đó xoa xoa ly trà nóng đang bốc khói nghỉ ngút, thơm phức đặt trên bàn, ngó qua mới thấy vai còn lại của y xụi lơ, cánh tay áo trống rỗng, chợt có một tên nô bộc chạy vào, hô lên một tiếng:
-Báo!!!
Bá Kiến nằm im, tỏ thái độ của kẻ bề trên, bộ dáng làm biếng tệ hại, mở miệng hỏi:
-Chuyện gì?
.
Tên kia nghe vậy vội đứng lên, tiến lại gần Bá Kiến, khom người nói nhỏ một lúc.
...
-Ngươi điều tra rõ chưa, chúng mới vào làng lúc chiều ư?
.
-Vâng.
.
-Được rồi, ngươi lui xuống đi, tiếp tục theo dõi chúng, một khi có lệnh lập tức ra tay!
Tên nô bộc nghe vậy liền dạ một tiếng, sau đó vội lắc mình phi thân biến mất.
...
Đợi tên kia đi khuất, Bá Kiến ngồi dậy, phất tay ra hiệu cho vài tên thuộc hạ đứng sau lưng lui ra, trong khoảng sân trống rất nhanh chỉ còn có mình y với bàn trà. Hắn không còn tâm trạng để uống trà nữa, ngẩn đầu nhìn trời, ánh mắt sắc bén lấy nền trời làm tâm. Rõ ràng là y đang hồi tưởng lại chuyện năm đó.
...
//Gia tộc thợ rèn//
...
Năm xưa giao chiến với Minh Lậu, hắn bị Cổ Đồng Chiến Phủ đả thương, trở về nếu không nhờ có người trợ giúp sợ rằng mạng nhỏ của hắn đã sớm bay, đến giờ ngẫm lại hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, lúc đó pháp bảo truyền đời của gia tộc kia đoạn một cánh tay của hắn, vốn hắn cho rằng sau khi đau đớn thể xác qua đi thì sẽ ổn, thật không ngờ, thứ kia quá đáng sợ, đả thương xong còn lưu lại trong cơ thể hắn một loại lực lượng thần bí, bào mòn máu huyết, từ từ gặm nhắm cốt tủy của y...
.
Hiện tại đã bao năm trôi quá, hắn huy động lượng trong sáng ngoài tối của bá gia nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích của chiến phủ. Đã thế tu vi năm đó là Linh Phách tầng chín đỉnh phong qua bao nhiêu năm đến nay vẫn vậy, không tăng trưởng, không đột phá chút nào, không tiến cũng không lùi, điều này làm cho Bá Kiến nhiều phen tức giận nhưng vô ích, hắn từng bỏ ra một số tiền lớn mời đại sư, mua đan dược, trị mẹo,...bla bla, cuối cùng là tuyệt vọng, ngoại trừ Minh Lậu ra chắc sẽ không còn một ai có thể chữa trị cho hắn, đáng tiếc người ta đã bị hắn giết rồi a. Đời này của hắn xem như vô vọng để đạt được cảnh giới cao hơn. Có lẽ còn một hi vọng nhỏ nhỏ...đó là hắn có thể tìm được Cổ Đồng Chiến Phủ và làm cho Chí Phèo thanh tỉnh, sau đó lại đưa chiến phủ cho Chí Phèo. Nhưng điều đó đối với Bá Kiến quá khó khăn, xác suất rất thấp, hắn sẽ không thể nào làm như vậy.
...
.
.
.
Ánh tà dương dần sa ngã, màn đêm nhẹ buông xuống.
...
-Xoảng...con mẹ nó!
Bỗng có tiếng đồ vật bị đập vỡ, sau đó lại có tiếng chửi bới, gào thét.
-Sao không thằng nào, con nào chịu chửi nhau với tao, mẹ nó, như thế này có phải phí rượu không chứ hả?
...
Một thân thể dơ dáy đang lăn qua lộn lại trên đường cái, miệng thì chửi bới, tay lại điên cuồng hốt những mảnh vỡ của chai thủy tinh, tự đâm vào mặt mình, lại còn cào thêm ra cho máu chảy nhể nhại. Người đi đường thấy vậy vội né ra, không một ai dám cười hay chửi bới, tất cả đều lảng tránh, bọn họ sợ dâm uy của anh Chí, hiện tại là lúc cơn ăn vạ và cơn điên của anh đang trỗi dậy đây mà.
...
Cách chỗ Chí Phèo không xa có một đống rơm, ngay lúc này bỗng nhúc nhích, từ trong rơm thò ra hai cái đầu ngó về bên này, thì thầm:
-Thanh, đi mau, hắn điên rồi, hắn điên rồi, nhìn bộ dạng hắn kìa, đáng sợ quá...
Thích Vô Danh run lẩy bẩy, vội hối thúc Thanh chui ra chạy đi, thật không hiểu tên thỏ đế này lúc trước làm sao có thể sống sót được trong địa bàn của sơn tặc, nhớ lúc trước hắn lớn gan trộm đồ của bọn sơn tặc trong rừng, bộ dáng rất ghê gớm a!
...
Thanh lúc này cũng không có rảnh mà quan tâm tới, đầu óc hắn vận động triệt để, thầm kêu quái lạ: “Đây là nơi quản lý của thế lực ngoại môn đệ tử và các thế gia, vì sao lại dung túng cho một tên điên làm loạn, vì sao lại không có người nào đứng ra ngăn tên kia lại,...
Hắn và Danh tới đây đã gần một buổi, trên đường đi cũng nghe ngóng được rất nhiều tin tức, đặc biệt là cái tên Chí Phèo này, Thanh không hiểu sao mọi người lại không ai dám làm gì Chí.
...
-Không tốt, hắn đang tiến về phía này!
Thanh vội định thần lại thì thấy Chí Phèo đã lao tới, bước đi khệnh khạng như sắp ngã vào đống rơm, tên Danh lúc này đã sớm chết giấc, ôm tay ôm chân Thanh cứng ngắc, không buông.
-Thằng ngáo, thả ta ra, mau lên!
Thanh giật mình, vội quát một tiếng, bất chấp tất cả hắn lật đật nhảy ra ngoài nhưng thoáng cái cảm thấy cổ cứng đờ, hẳn là đã bị tóm rồi! Thật không ngờ tu vi Linh Sĩ tầng bốn của Thanh mà vẫn không chạy thoát được.
...
Một tiếng cười ha hả vang lên...
-Chạy, định chạy ư? Hahaha, hai thằng nhãi chúng bây núp ở đây làm cái gì, ỉa hay đái, khai mau!
Chí Phèo một tay xách cổ Thanh như xách con gà, tay còn lại túm tóc Danh, kéo hai thằng tách ra. Chợt có một mùi gì đó, hôi thối cực kì phả ra, xộc thẳng vào mũi Thanh và Danh, Thanh còn đỡ, kiếp trước hắn từng đi tù, mùi này tương tự như mùi trong nhà tù, hôi hám, ẩm ẩm của mùi mốc, bất quá hắn chịu được, còn Danh thì ngược lại, cúi đầu nôn ói, được một lúc thì ngất xỉu. Điều này làm Thanh tức điên, hắn thèm một chưởng đập chết tên ăn hại kia, tu vi Linh Sĩ tầng chín đỉnh phong mà chưa gì đã xỉu cmnr!
...
Lúc này chợt Chí Phèo xoay người Thanh lại, đối diện nhau, bốn mắt đối chiếu, đến bây giờ Thanh mới có cơ hội quan sát cận cảnh nhân vật phong ba dâm uy bừng bừng của làng Vũ Đại. Chí tóc dài rối nùi, xõa ra sau vai, trên mặt chằng chịt vết sẹo có mới có cũ, có những vết còn đang rướm máu, hàm răng thì vàng khè, mùi hôi thối từ miệng y thổi ra, đập ngay mặt Thanh.
...
.
.
Thoáng cái cả hai đánh giá lẫn nhau, không ai mở miệng nói nửa lời, ngay lúc này Thanh chợt bắt được ánh mắt của Chí, hắn kinh ngạc, hắn phát hiện trong mắt đối phương tràn ngập sự thanh tĩnh, không loạn, dường như không phải thứ mà một kẻ điên có được nhưng chỉ là một thoáng đó thôi, sau đó mọi thứ lại phục hồi, Chí Phèo cười to, xách hai thằng nhóc lên vai đi về phía cuối làng. Mãi một lúc lâu sau còn vang vọng lại tiếng của hắn ta:
-Hahaha, dám nhìn lén ta, mặc kệ cha mẹ là ai, hôm nay bắt các ngươi đem về dọn dẹp chỗ cho bản đại ca.
Đây cũng là thói quen của hắn, ban đầu nhậu nhẹt bê bối, chỗ ở dơ bẩn, không một ai dọn dẹp, một ngày kia hắn nảy ra ý định xấu xa này, lâu lâu bắt vài đứa trẻ về cho chúng dọn, lúc trước vừa bắt về là có người nhà của bọn trẻ đến đòi lại nhưng dần dà họ cũng thấy Chí Phèo sau khi bắt bọn chúng dọn xong thì thả đi, không có đánh đập hay hành hạ gì, thế rồi họ cũng quen, không ai nói gì nữa và một lí do khác là họ sợ tên này, không ai dám làm gì hắn, sợ hắn điên lên lại đập phá chém giết thì khổ. Vậy rồi cũng dung túng và thành thói quen tiện nghi cho anh Chí.
...
Từ đầu tới cuối Thanh vẫn im lặng không nói một lời, ánh mắt nó bình tĩnh, nhịp tim cũng không loạn, tâm bất loạn khi gặp nguy,...
Mặc khác Chí Phèo cũng ngạc nhiên không thôi nhưng ngoài mặt hắn lại làm ra vẻ điên điên khùng khùng, trình độ ngụy trang của tên này đã đến một cảnh giới mới, độ cao mới. Kì thật trong lòng hắn cũng đang hò hét, hắn không điên như người ta tưởng, trái lại còn rất thông minh, tuy nhiên điều này chỉ có mình bản thân hắn biết, sở dĩ hắn “ăn vạ” tại chỗ này là do đã sớm phát hiện ra có người lén lút theo dõi hai tên nhóc ăn mày vừa vào làng, Chí nhận ra, tên đó không phải ai khác mà chính là thủ hạ thân cận của Bá Kiến, không biết tên cầm thú kia đang mưu tính chuyện gì...đằng khác hắn cũng rất tò mò về Thanh, ngay từ đầu hắn đã gặp hai thằng nhóc này trước cổng làng, một kẻ vụng về ngây ngô, một kẻ trầm tĩnh, sâu lắng, ánh mắt trong veo, lanh lợi,...ở độ tuổi này mà có được thì cũng khá khen, vì thế nên hắn mới bám theo, nói trắng ra thì tất cả chỉ là thấy hợp mắt và tò mò mà thôi.