Chương 17: Tao Ngộ Làng Vũ Đại (2)

Hắc ám hư vô,

Sáu cõi luân hồi,

Chúng sanh vong ngã,...

...

Sâu dưới hoàng tuyền địa ngục, một bóng hình mờ ảo hiện ra, lơ lửng trên đường thông đến các giới diện của sáu cửa luân hồi, thân hình ấy nhấp nhô, mờ mờ ảo ảo, khó có thể nhìn rõ mặt mũi nhưng từ bộ dạng có thể khẳng định là nam nhân, một nam nhân còn rất trẻ. Bóng dáng ấy cứ hời hợt, phiêu hốt đứng chắn giữa lục đạo luân hồi, ánh mắt đăm chiêu, hắn lặng thinh đứng đó, cao ngạo, bá khí, dáng vẻ khinh thường chúng sanh, một cỗ khí chất quyền quý, thanh cao từ người hắn phát ra,...như long như hổ, chúa tể chí tôn. Một điều kì lạ là tất cả phán quan, quỷ tướng, quỷ sứ canh gác ở phía ngoài không một ai nhìn thấy bóng dáng kia.

...

.

.

.

...

Rất rất lâu về trước, cũng không biết là bao nhiêu lâu, khi ấy nhân tộc chỉ vừa mới lộ diện, bị những chủng tộc mạnh hơn bắt làm nô bộc, hầu hạ tận tụy,...bỗng ngày kia trong nhân tộc đột nhiên xuất hiện một người, ngày hắn chào đời thiên địa biến sắc, hắn mang trong người thiên phú bá đạo, tu luyện lại càng nghịch thiên, dùng thời gian vạn năm vượt lên đứng đầu trong nhân tộc, sau đó lại dựa vào sức mạnh của bản thân, dùng sức mạnh một người đè ép các tộc khác, đưa nhân tộc vươn lên đứng đầu trong muôn vàn chủng tộc, mang lại niềm kiệu ngạo cho nhân loại. Người đời lúc bấy giờ gọi hắn là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.

...

Hắn là bóng ma trong lòng Bách tộc.

...

Hắn từng đánh cho tộc Thái Sơ nhức nách, tru diệt ngàn vạn thái sơ sinh linh, đè ép đến nỗi khiến cho tộc Thái Sơ phải chui vào tinh không mênh mông để trốn tránh, duy trì nòi giống.

...

Hắn từng đè đầu cưỡi cổ Ma tộc, đánh nát bản thể của Tu La Ma Đế - kẻ đứng đầu Ma tộc lúc đó, chưa hết, hắn trong cơn thịnh nộ đã làm thịt sạch sẽ Thập Đại Ma Thần, đem tàn hồn của bọn chúng cùng với Tu La Ma Đế phong ấn ở một giới, lệnh cho tàn dư của Ma tộc tới trấn thủ, không cho phép lộ diện ra bên ngoài,...nơi đó sau này trở thành cấm địa, tục gọi là Ma Giới.

...

Tiếp đó hắn lại đập nát danh hiệu Yêu Đế, Quỷ Đế, kết cục của bọn chúng không khác gì Ma Đế, đều bị đánh vỡ bản thể, tàn hồn phong ấn, hình thành Yêu Giới, Quỷ Giới, trong đó Quỷ Giới bao hàm rộng nhất.

...

.

.

.

...

Sau khi cuộc càn quét qua đi, vạn giới bình ổn lại, dĩ nhiên không tránh được tổn thất to lớn, tất cả sinh linh trong vũ trụ đều khiếp sợ hung danh của hắn, đưa hắn lên làm Chí Tôn vạn vật. Nào ngờ hắn thật sự cho rằng mình là thần trong vạn giới, tu vi hắn ngày càng cao, hắn càng khao khát thực ước muốn đi đến tận cùng, càng muốn thăm dò vũ trụ mênh mông,...tâm tính biến đổi dần, lãnh khốc, giá lạnh, lạm sát chúng sanh vô tội,...

...

Khi con người càng nắm quyền lực to lớn trong tay thì họ càng không phải là chính mình nữa, tham vọng của hắn quá lớn, làm được cả chuyện lục thân không nhận, loạn luân vô thường,...cuối cùng từ một vị Chí Tôn cao ngạo sa ngã thành một ác ma, là nỗi sợ hãi cho toàn bộ sinh linh trong vũ trụ. Vào một ngày hắn nắm trong tay quyền khống chế luân hồi, dung hợp hoàn mĩ giữa Ba Hồn và Bảy Vía, ngã ngã bất diệt, thành tựu Vô Biên,...đến lúc này hắn đã làm cho chúng sinh căm hận, tất cả các tộc quyết nổi dậy, quyết liều chết cũng phải tru diệt cho được tên ác ma này.

...

.

.

.

...

Trận chiến lúc đó thảm khốc vô cùng, phàm là người giao chiến với hắn đều không đỡ nổi một chiêu, chưa kịp động thủ đã hóa thành cát bụi, hư vô, hắn một thân xông vào bách tộc như cáo vào bầy gà, nhất chiêu lấy vạn mạng,...ngay lúc bách tộc chư loài tuyệt vọng nhất thì dị biến nảy sinh, toàn bộ vũ trụ to lớn bỗng rung động mạnh, từng tràng tiếng nổ kinh thiên, các tinh cầu bay khỏi vị trí, tinh không đổ vỡ, không biết từ đâu chợt xuất hiện bốn người cao cao tại thượng, khí thế bá đạo, tứ nhân vừa xuất hiện liền dùng thủ đoạn lôi đình vây Chí Tôn Ác Ma lại, lập tức phóng xuất pháp lực, đánh cho hắn cuống cuồng chống đỡ, làm bách tộc vốn tuyệt vọng kinh ngạc không thôi, bọn chúng phát hiện ra một điều hãi hùng, bốn vị thần bí nhân kia không ngờ thực lực lại ngang bằng tên ác ma kia, liên tục ngạnh kháng cứng đối cứng với hắn. Trận chiến ấy kéo dài mấy vạn năm,..

...

Cuối cùng điều mọi người trông đợi cũng đến, tên ác ma đến phút cuối bị bốn vị kia dùng tuyệt chiêu đánh thành cặn bã, thân thể nát bấy hóa thành bụi đen mạt trắc tiêu biến trong hư vô, dường như trước lúc chết hắn còn không cam lòng, hét lên một tiếng thê lương, phẫn hận.

...

Một thời huy hoàng cứ vậy mà tiêu biến, đối với người khác, đỉnh cao, thành tựu có khủng bố cỡ nào, sau khi chết cũng sẽ bị quên lãng dần nhưng hắn thì không, tên tuổi của hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn bất diệt, ngàn đời khó quên,...sẽ là nỗi sợ hãi kinh hoàng trong lòng ngàn vạn tỷ sinh linh...

...

.

.

...

Trận chiến kết thúc, bách tộc vừa mừng vừa sợ, nghẹn ngào, bốn vị kia sau khi giết chết ác ma cũng biến mất, không một ai biết họ là ai, đến từ đâu,...tất cả đều là bí ẩn mờ mịt. Bá chủ thống trị bách tộc không biết bao nhiêu kỷ nguyên rốt cuộc cũng quy tiên tiêu biến, vạn giới tổn thất nặng nề, dù vậy nhưng chúng sinh trong trận chiến đó cũng hân hoan vui mình, trong vui mừng có pha lẫn nghẹn uất. Tiếp theo đó bọn chúng trở về chỉnh đốn các tộc, lập ra quy ước hòa bình, mở ra thời đại mới là Tân Sinh nhưng không ổn định, nhân cơ hội, hai tộc Yêu, Ma nổi lên, đè nhân tộc xuống dưới, trận chiến năm đó vị ác ma kia trong cơn thịnh nộ vì bị nhân tộc phản bội đã ra tay diệt tuyệt gần như toàn bộ nhân tộc, nếu so sánh ban đầu nhân tộc chiếm mười thành thì sau khi chiến chỉ còn lại có một thành, đây là một tổn thất nặng nề nhất đối với nhân tộc, ngoài ra còn có nhiều tộc khác bị xóa sổ không còn một mống, tính ra nhân tộc vẫn còn may mắn.

...

...

Hai tộc Yêu, Ma nhân cơ hội nhảy ra xưng bá, ma tộc dựa vào thế mạnh là dân số còn rất đông, lực áp đè các tộc xuống, đạt được vị trí đệ nhất Ma tộc, tiếp đó là Yêu tộc, rồi đến Quỷ tộc,...nhân tộc hầu như bị xếp dưới chót, bị tất cả các tộc khinh thường và đề phòng mạnh, họ sợ nhân tộc lại nhảy ra một tên Chí Tôn Ác Ma khác, điều này làm bách tộc kinh sợ không thôi, một vài chủng tộc đưa ra ý kiến nên xóa sổ nhân tộc đi để diệt trừ tai họa ngầm, may mà nhờ có hai tộc Ma, Yêu đứng ra mạnh mẽ ngăn cản, tuyên bố mọi chuyện chấm dứt tại đây, nhờ vậy Nhân tộc mới có cơ hội kéo dài hơi tàn đến giờ. Nhưng vẫn bị các tộc khác trong sáng ngoài tối bức ép, chém tận giết tuyệt. Sự tình này xảy ra khiến toàn bộ nhân tộc vừa hận vừa sợ, hận là hận Chí Tôn Ác Ma kia, vì hắn mà nên nông nổi này, sợ là sợ các tộc còn lại liên thủ diệt trừ,...nói chung hoàn cảnh lúc bấy giờ của nhân tộc túng quẫn vô cùng, có thể tồn tại đến thời đại Tân Sinh bây giờ là điều rất đáng ngạc nhiên.

...

Quay lại trở làng Vũ Đại.

...

Hiện tại thì Thanh và Danh đang nằm trong một căn nhà lá tồi tàn, vách đất sụp đổ gần nửa, mùi ẩm mốc, hôi thối lan truyền trong không khí xung quanh. Danh thì vẫn vậy, vẫn bất tỉnh vô sự, nếu nó có tỉnh lại chắc cũng ngất xỉu tiếp mà thôi. Hai đứa bọn chúng được Chí Phèo đem về cách đây không lâu, sau khi Thanh một mình hì hục quét dọn thì nơi này cũng trở nên sạch sẽ hơn, trải qua một phen đánh giá, hắn phát hiện chỗ ở của tên điên kia thật là tồi tàn quá, căn nhà chỉ có mười mét vuông, mái lộp bằng lá dừa khô, vách tường thì đắp bằng đất sét trộn rơm, nền đất cứng ngắc, nứt nẻ, không giường mùng, chiếu gối.

...

.

.

...

Lúc này Thanh đang suy tư, hắn ngồi bẹp xuống đất, mắt nhìn nền nhà, thẫn thờ, đối với hắn thì hoàn cảnh nơi này đã quá sạch sẽ rồi, lúc trước trong tù còn dơ dáy hơn gấp trăm lần a! Đang lúc chăm chú, chợt hắn nghe bên tai truyền đến một vài thanh âm lạ:

“Này nhóc, suy nghĩ cái gì mà đăm chiêu quá vậy"?

Thanh ngạc nhiên quay đầu lại, sau lưng hắn không ai khác, chính là Chí Phèo, không biết tên kia chui vào khi nào, lại còn đóng cửa không phát ra một tiếng động nào, hiện y đang cười mỉm nhìn hắn. Thanh thầm nhủ “Quái lạ, giọng của hắn vừa rồi...”!

...

Dường như sợ hắn kinh ngạc quá mà la lên, Chí Phèo vội dồn thêm một câu: “Êy, bình tĩnh, đây là thủ thuật độc nhất của ta, gọi là Truyền Âm Nhập Mật, tương tự như linh hồn giao tiếp, không cần mở miệng vẫn có thể nói,...!

...

Thanh chưa hoàn hồn lại, nghe vậy cứ ngây ngây người ra.

“Truyền Âm”!

...

“Ngươi có muốn học”?

Câu hỏi này càng làm Thanh ngơ ngác hơn, khi không sao tên điên này lại hỏi như vậy?

-Không đúng!

Thanh vội ngước lên trừng trừng Chí Phèo, tên này...lúc này nào có còn bộ dáng điên khùng nữa, rõ ràng là thanh tịnh, bình tâm, trầm ổn vô cùng.

...

//Một khắc sau//.

...

Môi thanh vẫn ngậm như cũ, chỉ hơi hé ra một chút, chợt linh lực trên người hắn hơi dao động nhẹ, khóe môi nhếch lên:

“Vì sao...lại dạy ta thứ này, ta và ngươi...vốn không quen biết nha”?

Do mới vừa học xong, chưa thông thạo nên Thanh truyền âm bị ngắt quãng.

.

“Ta đã quan sát ngươi từ lúc ngươi mắt vừa đặt chân vào cái làng này, phát hiện ngươi và tên nhóc đang ngất xỉu kia hoàn toàn khác nhau, ngươi, càng không giống những đứa trẻ khác, ở độ tuổi này mà có ánh mắt và tâm tình bình ổn như vậy,...hắc hắc, ngay cả ta cũng không làm được a”!

Chí Phèo truyền âm đáp lại.

...

Thanh nghe vậy thì trầm tư, không ngờ tên điên này lại quan sát hắn từ sớm như vậy. Đây chắc là do hắn tỏ vẻ trấn định quá mức, rất không ổn. Một lúc sau hắn lại hỏi Chí Phèo:

“Bọn ta đã tránh né ngươi rồi, tại sao lại cố bắt ép bọn ta đem về đây”?

...

“Ta phát hiện có kẻ theo dõi hai ngươi, mà trùng hợp ta và ông chủ của hắn lại có thù, vậy nên ta quyết đi ra phá, đem các ngươi về đây rồi, lấy nhà ta làm tâm, phạm vi xung quanh hai mươi mét không một tên nào dám lấp ló hiện thân cả”!

Chí thẳng thắn nói lí do, sau đó khẳng định với Thanh.

_

“Ý của ngươi là...người trung niên ăn mặc kì quái, lấp la lấp ló theo dõi bọn ta”?

_

“Hả! Ngươi phát hiện được”?

_

“Sao mà không phát hiện cho được, tên kia thủ đoạn theo dõi còn rất kém a, rất ư là gà mờ, nếu không phải bọn ta cần tá túc trong làng này vài hôm, chưa rõ tình hình, không biết vì sao lại bị theo dõi,...đợi ra khỏi làng, ta cắt đuôi hắn dễ như chơi”! Hahaha, còn non và xanh lắm!

Thanh bĩu môi, trề mỏ ra, dường như rất xem thường tên “tai mắt” kia.

...

Bây giờ đến phiên anh Chí ngạc nhiên, hóa ra hắn đã đánh giá thấp tên nhóc trước mặt a!

“Lợi hại, lợi hại, thôi không vòng vo nữa, hai ta nói chuyện chính đi”!

Chí Phèo nhịn không được tán dương Thanh hai tiếng, sau đó mặt hắn đanh lại, nghiêm túc lạ thường nhưng do tóc tai rối nùi, da dẻ đen thui làm cho bộ mặt hắn trở nên hung ác.

“Ta cần ngươi giúp đỡ”

Chí Phèo thốt thẳng ra.

...

Thanh nhìn hắn từ đầu xuống chân, sau đó lại nhìn từ chân lên đầu...

“Chủ ý gì đây, ta và ngươi có quen nhau sao? Tại sao phải giúp ngươi, bớt cà rỡn đi cha”!

_

“Không, ta không giỡn, để bày tỏ thành ý, ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi”!

...

“Thật ra cái tên theo dõi ngươi là thủ hạ thân thích của Bá Kiến, mà Bá Kiến là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta nghi ngờ hắn đang âm mưu chuyện gì đó,...”

...

...

...

Cuộc trò chuyện của hai người cứ như vậy, âm thầm lặng lẽ diễn ra, cả hai đều truyền âm giao tiếp, không ai hé răng thốt một lời nào.