Một canh giờ trôi qua, ngọn đèn dầu duy nhất trong căn nhà lá hơi dập dìu, như muốn tắt, Chí Phèo thấy vậy vội đứng lên, không sợ lửa nóng, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp đầu tim bằng vải đang cháy, kéo nhẹ, trong căn phòng lại ngập tràn ánh sáng.
...
-Tất cả mọi chuyện nên nói ta đã nói hết rồi a, ngươi không ngại thì suy nghĩ một chút.
Lúc này Chí không còn truyền âm nữa, hắn nói thẳng, xong lại bày tư thế ngồi xếp bằng. Đối diện với hắn là Thanh, hiện cũng đang ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ xuống đất, tính toán, hắn đang “tiêu hóa” thông tin mà nãy giờ thu được, cẩn thận sàng lọc.
...
Chuyện của Chí Phèo hắn cũng không biết thật giả, nhưng từ hai kiếp làm người tổng hợp lại, với kinh nghiệm của hắn có thể nhìn ra tên kia không có nói dối, dù gì Thanh cũng đã gần bốn chục tuổi rồi a, chẳng lẽ lại bị một tên nhóc mới mười bảy, mười tám tuổi lừa gạt.
...
Từ cuộc trò chuyện trên, cả hai sớm đã thỏa thuận, vì để bày tỏ lòng thành nên cùng nói ra tên và mục tiêu của hai bên, trùng hợp tên Chí Phèo này cũng có khát vọng tu tiên, ước muốn đi lên con đường của cường giả. Nhờ vậy Thanh mới biết Chí Phèo là bị ép buộc phải giả điên, nếu mọi chuyện hắn kể là thật vậy số phận của tên kia còn thảm thương hơn cả hắn, mười mấy năm qua sống trong đau khổ, thù hận, nhục nhã,...nhưng càng làm Thanh kinh sợ là tên kia mặc dù khốn khổ lại có thể kiên nhẫn, từng bước một sống tới ngày hôm nay, nâng tu vi lên Linh Sĩ tầng bảy, nuôi hận báo thù.
...
Một tên Linh Sĩ tầng bảy lại có thể che giấu, giả điên trước mặt Bá Kiến là cao thủ Linh Phách tầng chín đỉnh phong, cao hơn hắn mười mấy tiểu cảnh giới. Thật đáng sợ, trình độ giả điên của anh Chí đã lên một tầm cao mới a!
...
Nghe xong mọi chuyện, Thanh bắt buộc phải đánh giá Chí Phèo lại, không ngờ một thanh niên mới mười mấy tuổi đời lại có ý chí kiên định đến vậy, rất giống hắn ở kiếp trước, nhờ vậy cả hai càng nhìn nhau càng thấy hợp mắt, bớt đề cao cảnh giác như lúc đầu.
...
Cả hai đã mường tượng đoán được âm mưu của Bá Kiến, không ngờ lại muốn bắt cóc những đứa trẻ có khả năng tu luyện, không biết là mưu đồ chuyện xấu xa gì đây.
-Thanh huynh đệ, suy nghĩ sao rồi, ngươi sẽ giúp ta chứ?
_
“Giúp...”
“Không giúp...”
“Giúp...”
...
Trong lòng Thanh nhảy loạn, hắn vẫn im lặng, không đáp lại Chí, thầm lặng suy diễn...
“Nếu như không phối hợp giúp Chí Phèo, đợi đến khi bị Bá Kiến bắt được không biết sẽ thế nào, mà nếu giúp...khả năng rất lớn là sẽ bị giết chết, nói gì chứ, định ám sát Bá Kiến ư, người ta có tu vi Linh Phách tầng chín đỉnh phong a”!
Thanh thầm so sánh hậu quả...
“Mẹ nó, đằng nào cũng không thoát, thôi thì liều con mẹ mó một phen, giày dép còn có số, huống chi là người,...tới đâu hay tới đó”!
...
Sau một phen tính toán, Thanh cắn răng quyết liều một phen, ai biểu liều ăn nhiều.
-Được rồi, ta đồng ý hợp tác với Chí Phèo huynh, hi vọng những gì hôm nay ngươi nói là đúng!
Thanh đứng dậy, trịnh trọng hướng Chí gật đầu, giơ tay ra hiệu định bắt tay.
...
Chí Phèo nghe vậy liền thở phào, thầm nhủ trong lòng: “ta nói cả buổi trời cũng không uổng công a”! Bên này Thanh nói xong vội ngó qua, đánh giá tâm trạng của Chí, hắn thấy Chí Phèo sau khi nghe được cũng không quá vui mừng mà la hét hí hửng, trái lại vẻ mặt càng trầm tỉnh, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên nét vui mừng, dĩ nhiên là chuyện này không qua mắt được Thanh.
Bỗng hắn ngước lên, nhìn trạng thái của Thanh.
-Thanh huynh đệ, tay của huynh...đây là tư thế gì a?
Hắn thấy Thanh đứng lên, vẻ mặt trịnh trọng, một tay đưa ra sau lưng, tay còn lại chắp thẳng, đưa bàn tay tới trước mặt hắn, tư thế độc lạ vô cùng làm Chí Phèo thắc mắc, ánh mắt dần hiện lên vẻ đề phòng.
...
-A!
Thanh thầm nói không hay, kiếp trước ở địa cầu tư thế này gọi là bắt tay a, mỗi khi hoàn thành thỏa thuận xong một hiệp định, hợp tác nào đó thì hai người đứng đầu hai bên đứng dậy bắt tay nhau, Thanh cũng quen tay, lúc vào tù hắn bắt tay với các anh đại, chị đại miết thành quen, thật không ngờ ở thế giới này con người còn quá cổ hủ, không hiểu ý nhau. Sợ là làm cho tên Chí Phèo này hiểu lầm rồi a! Hắn nhanh chóng giải thích.
-Thật xin lỗi Chí huynh, chỗ của ta lúc trước...sau khi thỏa thuận thành công hai đối tượng sẽ đứng lên bắt tay nhau, cái này người ta gọi là bắt tay, là bắt tay a, hoàn toàn không có ý xấu hay khiêu khích gì hết,...thứ lỗi, thứ lỗi!
...
Chí Phèo nghe hắn giải thích xong cũng tò mò, theo bản năng bắt chước của con người, y cũng trịnh trọng đứng lên, đưa tay ra nắm lấy tay Thanh, vẻ đề phòng lúc trước đã bị bắn ném đi mất tiêu.
...
-Hợp tác vui vẻ!
_
-Hợp tác vui vẻ!
Cả hai vừa bắt tay vừa mỉm cười, trong mắt hai người đã mất đi vẻ đề phòng lẫn nhau, hoàn toàn là sự chân thành, điều này làm đôi bên ngạc nhiên không thôi.
...
Kế hoạch đã định sẵn, trong nhóm ba người thì chỉ có Thích Vô Danh là nhát gan nhất, Danh và Chí cũng đoán chắc hắn chưa từng giết người bao giờ, nếu không tâm tính chắc hẳn sẽ không ẻo lả, nhút nhát, vậy nên vì lí do an toàn, đảm bảo thành công, hai người quyết định nhân lúc hắn còn mê man, dùng kim châm châm vào huyệt ngủ của hắn, sau đó trói chặt chân tay lại, đem đi giấu ở một hang núi cách xa nơi này, do sợ kèo nài sẽ phát sinh những thứ khác không mong muốn, Thanh quyết định hành động ngay trong đêm nay, mọi chuyện xong xuôi, từ trong căn nhà lá vọt ra một bóng đen trên vai hắc y nhân vác một cái bao dài, cắm đầu phi nhanh trong đêm tối.
...
Mặt khác, Chí Phèo ở lại trấn thủ nơi này, phòng ngừa có người đến kiểm tra, trước đó hắn đã vẽ một bản đồ chỉ dẫn đến một tòa hoang sơn phía sau làng, nơi mà chỉ có bản thân hắn lui tới và tất nhiên là hắn có con đường tắt riêng của bản thân, nhờ vào đường tắt này hắn có thể che dấu tai mắt của Bá Kiến, độc thân tới lui, một lí do khác là tất cả mọi người ai cũng đều cho rằng hắn bị điên nên cũng không ai quản, hắn muốn đi đâu thì đi, tùy hứng. Vì vậy càng thuận lợi cho kế hoạch của hắn và Thanh.
...
...
Một lát sau Thanh trở về, sau khi chui vào nhà, đóng cửa lại khẽ nhìn Chí Phèo, gật đầu nhẹ, ý nói hắn đã làm xong xuôi, hiện tại chuẩn bị chu đáo cho “đại sự” ngày mai. Một khi đắc thủ lập tức cuốn gối chạy ngay.
...
Mọi sắp xếp gọn gàng đến ổn thỏa, theo thói quen Chí Phèo chui vào một góc trong nhà, khoanh chân ngồi điều tức, bên này Thanh không vội, hắn thỉnh thoảng nhìn ra những khe nứt trên vách tường, quan sát địa hình xung quanh nhà, ngoại trừ cây cối rậm rạm, âm u tối tăm, côn trùng, bò sát, chuột,...chạy khắp nơi, đúng là rất thích hợp để đánh lén.
...
.
.
.
...
Quay mặt lại thấy Chí Phèo vẫn thờ ơ, hẳn là còn đang điều tức, Thanh một lần nữa nghiêng đầu nhìn ra khe nứt, chợt bàn tay hắn ẩn giấu dưới bụng khẽ lật, một đám khí đen bốc lên, cuộn tròn lại thành những viên bi nhỏ, số lượng chừng vài chục viên, lưu loát theo khe nứt bay ra ngoài, một nửa chìm sâu vào đất, nửa còn lại bám vào những gốc cây, nơi khuất ánh sáng. Đây chính là ma khí tinh thuần nhất mà hắn hấp thụ được trong Cổ Huyệt, bản thân hắn vốn đã có ba loại huyết mạch đã được kích phát là Nhân, Ma, Quỷ, trong đó hắn tìm được biện pháp điều khiển Nhân khí và Ma khí còn Quỷ khí thì tạm thời chưa điều khiển được.
...
Nhưng có lẽ tu vi hắn còn quá yếu nên “khí” cũng có hạn, mỗi lần chỉ có thể phóng xuất một loại khí, số lượng lại không nhiều, sau đó cần phải điều tức để củng cố lại lượng khí trong bản thân mới có thể tiếp tục xử dụng.
...
Bố trí xong hắn nhanh chóng thu tay lại, ngó qua thấy tên kia vẫn vậy, đang còn điều tức Thanh thở phào một hơi, khi còn ở Cổ Huyệt Tử Đồng đã nhiều lần nhắc nhở hắn sau này tuyệt đối không thể để lộ ra ma khí, trừ trường hợp tính mạng nguy hiểm, nếu không một khi phát hiện Nhân tộc sẽ có ra cao thủ xuất hiện truy sát hắn, dặn hắn và Danh ngàn vạn lần phải hết sức cẩn thận. Không ngờ hắn coi lời nói của Tử Đồng như nước đổ lá môn a, vừa đi không bao lâu liền đem ma khí ra xử dụng, tên Ma tộc kia mà biết được chắc sẽ sống mái với Thanh a!
...
Không có động tĩnh lạ, Thanh cũng co mình vào một góc, vừa điều tức vừa cảnh giác. Nếu hắn và Chí đoán không lầm cứ theo đà này, bọn hắn không lộ diện thì bên kia Bá Kiến thế nào cũng tìm bọn hắn, bởi vì Bá Kiến muốn bắt cóc Thanh và Danh, mặc khác Chí Phèo không lộ diện thì họ Bá cũng sẽ sai người đến “thăm hỏi”. Bởi vậy hai tên này định trốn ở trong nhà suốt một ngày, ép Bá Kiến lộ diện, tự thân đến đây.
...
.
.
.
...
Quả nhiên đúng như dự đoán, sáng hôm sau liền có thám tử đến dò xét xung quanh sau đó lặng lẽ rời đi, đến trưa tên nọ lại xuất hiện, lần này ép sát phạm vi rà soát,...đã qua một buổi rồi mà vẫn không thấy Chí Phèo và hai tên ăn mày lộ diện, thám tử thầm kêu lạ, sao hôm nay không thấy tên điên đi ăn vạ để lấy tiền mua rượu nữa, nhưng hắn có gan lớn cỡ nào cũng không dám xâm nhập vào địa bàn của anh chí, thế là vội vã chạy về báo ngay cho Bá Kiến.
...
Tờ mờ chiều hôm ấy, Bá Kiến đích thân lộ diện, y dẫn theo một tên tùy tùng sai vặt tu vi chỉ mới Linh Đồ tầng năm đi theo sau lưng. Bá Kiến hung hăng càn quấy nhiều năm, hắn vốn không sợ Chí Phèo, đã nhiều lần hắn tự thân một mình đến đây, tự giám sát Chí cho nên khi đến gần hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn làm ra vẻ nghênh ngang, tuy nhiên tên tùy tùng sau lưng hắn thì không có gan lớn như vậy, hiện tên nọ hai chân đã bủn rủn, hai hàm răng va đập cầm cập, hết ngó đông tới ngó tây, bộ dáng sợ hãi quá trời.
...
Trong căn nhà Chí và Thanh thông qua khe nứt đã thấy Bá Kiến đã đến bên ngoài, hiện đang tiến vào phạm vi mười lăm mét. Đến bây giờ Thanh mới có thể nhìn rõ Bá Kiến, đó là một trung niên sắp sửa bước sang lão niên, độ tuổi khoảng năm mươi mấy, đầu tóc hoa râm, mặt mũi gian xảo cộng thêm ria mép và chồm râu dê càng thê ti tiện, bỉ ổi, thân hình cao to, hữu lực, có điều bị khuyết tật, chỉ có một cánh tay, vai bên kia trống lốc, tay áo phất phơ trong tướng đi.
...
Một chủ một hầu cứ bước tới trước, không để ý khi đi qua vài bụi cây bỗng có những luồng khí màu đen sậm từ thân, cành, lá của các cây toát ra, chui vào sau lưng hai người, dưới mặt đất cũng vậy, từng đạo khí đen hờ hững bốc lên, xuyên qua đế giày chui thẳng vào lòng bàn chân của một chủ một hầu, từ từ thẩm thấu.
...
-Bộp, bộp, bộp!
-Chí à, còn ngủ hả?
Bước tới trước cửa chính của căn nhà, Bá Kiến nhẹ tay gõ ba cái, đánh tiếng thăm dò thử một câu, đợi một lát thấy bên trong không trả lời, lão lặp lại một lần nữa.
...
Vài phút sau trong nhà có tiếng lẹt đẹt nhỏ, trầm đục, sau đó lại có tiếng quát tháo, chửi ầm lên. Cánh cửa chính bật mở, từ trong nhà bước ra hai người, không ai khác chính là Chí và Thanh, khuôn mặt còn mờ mịt, tóc tai bù xù, dường như vừa ngủ dậy.
-Con mẹ nó, thằng ôn con bố láo nào cả gan thâm nhập vào địa bàn của tao, lại còn ngu ngốc đến phá rối giấc ngủ của người khác, nói, là hai đứa chúng mày đúng không?
Chí Phèo bước ra trước Thanh, một tay chóng nạnh, tay kia dụi dụi mắt sau đó chỉ thẳng mặt Bá Kiến và tên hầu quát, mắng mỏ đủ kiểu, mùi hôi thối từ trong miệng hắn phả ra xộc thẳng về phía đối diện. Chửi bới một lúc, chợt hắn nhận ra điều không đúng...
-Ây da, thật sự là nhầm lẫn, nhầm lẫn a!
Hắn theo bản năng cười ngây ngô, đưa tay gãi gãi đít xong lại gãi đầu, nhìn khuôn mặt Bá Kiến đang từ hồng hào chuyển sang xanh mét, tên hầu sau lưng lão thì run cầm cập.
...
-Hừ, ngông cuồng, trả lời ta, tại sao hôm nay lại rút cổ trong ổ, không ra ngoài quấy phá?
Miệng nói còn mắt lão thì nhìn chằm chằm vào Chí, chăm chú xem phản ứng của hắn, lão đã ngờ ngờ ra điều khác lạ, trong lòng lại có dự cảm không hay, bất an, bấn loạn.
...
.
.
...
-Hê hê, hê hê hê, đập cái gì, phá cái gì, ngu dốt, tệ hại,...
Chí Phèo quả nhiên không hổ danh là cao thủ giả điên, bị Bá Kiến nhìn chằm chằm mà vẫn không loạn, ánh mắt không đổi, miệng cười trừ giải thích mơ hồ...
_
-A! Ra vậy, thế còn thằng nhóc này là ai?
Lão bỏ ngoài tai lời giải thích vô nghĩa của Chí, phất tay chỉ vào Thanh.
-Thưa ông, con là tên ăn mày mới vào làng hôm qua, đã xin phép ở nhờ nhà của anh chí vài ngày.
Không đợi Chí Phèo giải thích, Thanh tự giác tiến lên đối đáp.
-Hê hê, ta, ta, ta hôm qua...bắt được nó...cho quét dọn...chỗ này!
Chí Phèo ngập ngừng bồi thêm một câu, nhân lúc Bá Kiến đang tập trung quan sát Thanh, hắn lách mình vọt ra phía sau lão, chắn ngang tên hầu, linh lực ba động, một chiến phủ màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay phải, bổ thẳng vào phía sau gáy của lão, tay còn lại hóa chưởng, đập mạnh vào ngực tên hầu.
-Phập!!!!
_
-Bang!!!
Hai tiếng thanh thúy vang lên, sự việc xảy ra quá nhanh, thoáng cái khiến Bá Kiến kinh hãi, không kịp trở tay, bị lưỡi búa sắc bén chém một nhát vào phía sau gáy, rạch ra một vết thương dài hơn gang tay, máu tuôn ra như mưa, từ miệng vết thương có thể thấy được vài đốt xương cổ trắng trắng ẩn hiện, một nhát khá sâu, đây là nhờ lão sớm có phòng bị, nếu không đầu lâu đã bay rồi a, lực chấn vẫn còn, hất lão bay về phía trước. Đằng sau lão, tên hầu có tu vi Linh Đồ được Chí Phèo cho ăn một chưởng liền phun máu, văn ra xa, hiện đang còn ngáp ngáp. Chí Phèo nhìn tình hình thầm than đáng tiếc, hận không thể một kích đánh lén chém bay đầu tên súc sinh họ Bá.
...
“Pháp bảo”???
Bên này Thanh quan sát mà bất ngờ không thôi, không ngờ Chí Phèo có thể đánh lén thành công, mắt Thanh dời xuống vũ khí trong tay Chí, quá mạnh, cái búa kia lại có thể chém rách phòng ngự bằng linh lực của tu sĩ Linh Phách tầng chín đỉnh phong, nhìn lưỡi búa còn muốn máu tươi, Thanh tấm tắc không thôi, càng hâm mộ tên tộc nhân duy nhất của Hà gia.
...
Chớp mắt thấy Bá Kiến lao tới bên mình, Thanh thầm kêu một tiếng không may, người ta bị thương nặng nhưng dù sao tu vi Linh Phách tầng chín vẫn còn sờ sờ ra đó a. Phút chốc hắn thở mạnh ra một hơi, dường như làm ra quyết định gì đó, năm ngón tay nhỏ nhắn cách không chộp vào Bá Kiến, nhẹ bóp, quát một tiếng:
-Hiện, khống!!!
Giây lát sau đó toàn thân Bá Kiến đang lao tới bỗng xuất hiện từng đạo khí lưu hắc sắc, mới đầu từng sợi từng sợi, rồi lập tức bùng lên bao trùm lão như xăng dầu bắt lửa.
-Aaaaa!
-Hừ hừ hừ...á,á,á!!!
Bá Kiến hét thảm mấy tiếng, thân hình vốn đang lao tới ngã quỵ, co giật trên mặt đất, cánh tay trái duy nhất vươn ra định chụp vào Thanh nhưng vô ích, lão không làm được, thân thể lão đang bị ma khí cấp tốc ăn mòn. Thanh nhân cơ hội lắc mình xuất hiện trước mặt Bá Kiến, hiện tại lão đang làm tư thế quỳ lạy trước mặt Thanh, không nói hai lời, ánh mắt hắn lạnh lẽo, một trảo vươn ra chụp ngay đầu Bá Kiến, năm ngón tay bấu lại như muốn chọc thủng lớp da đầu và lớp sọ của lão. Bất chợt ánh mắt hắn lóe sáng, vội phất tay thu lại toàn bộ ma khí, vung chưởng đánh Bá Kiến đang hấp hối bay về phía Chí Phèo.
-Chí huynh, mạng của hắn là do ngươi định đoạt a! Chuyện ngươi nhờ ta đã giúp tận lực, còn không mau ra tay!
Hắn cất giọng, không quên nhắc nhở Chí một câu, hiện tên kia đang đứng ngây ngốc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Bá Kiến rồi lại nhìn sang Thanh, từ phức tạp chuyển thành sợ hãi.