Chí Phèo biết bản thân thất thố, vội vàng ổn định tâm thần, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Bá Kiến đang thoi thóp dưới chân, không nhịn được đạp một cước lên mặt lão.
-Cẩu tặc, đây là cái giá ngươi phải trả cho những chuyện ác mình đã làm, ác lai ác báo, tự gây nghiệt thì phải nhận quả đắng. Hôm nay ta thay mặt cho toàn bộ người trên dưới Hà gia, thay mặt cho cha ta và những người đã chết dưới kiếm của ngươi, quyết lấy mạng cẩu tặc ngươi để hiến tế bọn họ!
Hắn phát tiết nỗi thống hận, lưỡi búa thoáng nâng lên...
-Phập!!!
Một nhát chém ngọt xớt cắt đầu lâu của Bá Kiến xuống, vòi máu nóng từ cổ họng lão phụt lên, chảy đầy đất, vẫn chưa hết, búa trong tay Chí Phèo tiếp tục nâng lên hạ xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, chém cái xác của lão thành những mảnh nhỏ, chết không toàn thây!
...
Thanh đứng ở phía xa, sau khi kết liễu luôn tên hầu, thu lại hết toàn bộ ma khí, hắn lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, nhìn Chí phát tiết thù hận bao năm qua, nhìn người thanh niên mới mười mấy tuổi đời trả thù bằng cách huyết tinh nhất, tàn bạo nhất, lòng hắn chợt cảm khái: “Thật không ngờ ra tay chớp nhoáng đúng là chiếm được tiên cơ lớn, hai tên Linh Sĩ gà mờ, ngoài chút tu vi kém cỏi ra thì không có một môn võ kỹ tấn công nào, chiêu thức không bá đạo...lại có thể giết chết một tên Linh Phách tầng chín đỉnh phong, đánh cho Bá Kiến không kịp xuất thủ liền mất mạng,...lúc trước dự tính, ta và hắn đều không ngờ lại thuận lợi đến như vậy”!
-Haizzz, thống khổ a, tạm thời nên cho hắn thêm xíu thời gian...
...
Một lúc sau, Thanh tiến đến bên cạnh Chí, vỗ vỗ vai tên kia vài cái, tiện tay vứt cái xác của thằng hầu xuống bên cạnh những mảnh thi thể nhỏ.
-Xử lí nhanh đi, nếu không lát nữa e ràng người nhà của hắn sẽ phát hiện dị thường, kéo đến, lúc đó hẳn có thêm vài tên ngoại môn đệ tử xuất hiện kiểm tra, với tu vi hiện tại của hai ta không phải là đối thủ của chúng a!
_
-Thanh huynh đệ nói đúng, được rồi chuyện ở chỗ này ta sẽ thu dọn, ngươi cứ đến điểm hẹn trước đi, chờ ta nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng mà chưa thấy ta thì bọn ngươi hãy rời đi!
_
-Như vậy...thôi được rồi, ta sẽ đến đó trước. Ngươi cố gắng tranh thủ a!
Thanh thở dài, chỉnh sửa lại quần áo một lát, sau đó dồn linh lực xuống hai chân, cấp tốc chạy về hang núi giấu Thích Vô Danh.
...
Đợi cho Thanh đi khuất, búa trong tay Chí Phèo hóa thành đạo lưu quang, chui vào cơ thể hắn, đứng dậy thu dọn hiện trường, hắn gom những mảnh vụn lại gộp chung với thi thể nguyên vẹn của tên hầu, xong phất tay, một ngọn lửa nhỏ từ lòng bàn tay hắn bắn ra, rớt xuống đống bầy nhầy dưới đất, mùi thịt khét bốc lên, tiếng da cháy khét nổ bôm bốp,...
...
Không biết hắn phóng xuất ra loại lửa gì mà chưa đến vài phút dưới đất chỉ còn lại đống tro tàn, ngay cả xương cốt cũng thành tro. Phải biết đây là huyết nhục của tu sĩ chứ không phải của phàm nhân a, quá đáng sợ, hỏa diễm màu đỏ rực này so với ma khí của Thanh cũng không kém bao nhiêu, sở dĩ lúc trước hắn không dùng là do có nghi kị, hắn cũng không hoàn toàn tinh tưởng Thanh, mặt khác hỏa diễm của hắn khó có thể ẩn nấp để đánh lén như hắc khí của Thanh.
...
Chỉ dựa vào tu vi Linh Sĩ tầng bảy của hắn lại có thể khống chế được loại hỏa này là đã đáng khen rồi, nếu không ngay cả mạng hắn cũng khó giữ, một khi bị phản phệ ắt hẳn thành tro tàn.
...
.
.
...
Nhìn đống tro dưới chân, Chí Phèo phun một bãi nước miếng, chỉnh sửa lại y phục, tóc tai, cấp tốc lắc mình chạy về hướng nhà của Bá Kiến, nơi đó còn người đang chờ hắn a!
...
Bá gia.
...
Sân sau của Bá gia có một căn nhà nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, tiện nghi, trước thềm hoa cỏ rực rỡ, đủ màu đủ sắc. Hiện trước nhà có một người con gái đang ngồi chải tóc, một thân váy dài xanh nhạt, tóc của nàng đen bóng mượt, dài qua vai, bên dưới làn tóc mây là khuôn mặt tinh xảo, trắng bóc, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao, môi hồng nhưng răng thì không biết có trắng, có đẹp như ngọc hay không vì hiện tại nàng ta đang ngậm miệng, hehe. Nàng chính là người vợ thứ ba của Bá Kiến, cũng là cô vợ nhỏ nhất của lão - Phạm Huỳnh Như.
...
Chợt một bóng đen vọt qua hàng rào, từ trên không đáp xuống khiến nàng giật mình vội ngước lên, làm rớt chiếc lược gỗ trong tay xuống đất. Bóng đen đó không ai khác chính là Chí Phèo, một đường cấp tốc chạy đến.
...
Người con gái kia vừa ngước lên, thấy khuôn mặt quen thuộc, đầu tóc rối nùi của hắn, vội vàng chạy ra nhào vào lòng hắn, mặc kệ hắn rách rưới, đầu nàng tựa lên vai hắn, thỏ thẻ:
-Vì sao đến bây giờ mới tới?
Hắn không vội trả lời nàng, bàn tay thô ráp không nhịn được từ trên vai nàng vuốt ve, rồi lại từ lưng nàng vuốt nhẹ xuống bờ mông căng đét, bóp nhẹ một cái.
-Huỳnh Như, nàng có nguyện cùng ta rời khỏi đây không?
Nữ nhân đang nhõng nhẽo trong ngực hắn nghe vậy hai mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn hắn, chủ ý này do nàng đề ra cách đây vài năm, khi ấy bị hắn thẳng thắn từ chối, không ngờ hôm nay chính miệng hắn nhắc lại.
-Trốn ư? Làm sao chúng ta có thể thoát khỏi tay tên khốn đó chứ, Bá Kiến có quan hệ rất lớn với một tông môn tu luyện nào đó trên núi Trường Sơn, chưa nói nơi này chỉ là một phân nhánh của gia tộc hắn, Bá gia thực chất sau lưng hắn là một trong số các đại gia tộc tu tiên a,...huống chi, ta và chàng chỉ là hai phàm nhân mà thôi, hức!
Bỗng giai nhân nhân trong ngực hắn nghẹn ngào nức nở, nàng đẩy hắn ra, đưa tay tém làn tóc rối của hắn sang hai bên tai, hai mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong ánh mắt nàng chất chứa nỗi buồn vô hạn.
...
Lòng Chí rối bời, nhìn người thương trước mắt mà lòng hắn quặn đau, nàng chỉ hơn hắn có ba bốn tuổi, năm xưa người trong Bá gia từ trên xuống dưới ai ai cũng ức hiếp hắn, chỉ có nàng là người duy nhất bao che, quan tâm hắn, thỉnh thoảng có đồ ăn ngon lại lén lút đưa cho hắn một phần, tình cảm lứa đôi cứ vậy mà lớn lên.
...
Một ngày kia hắn bỗng nghe tin sét đánh ngang tai, nàng là vợ bé mà Bá Kiến nuôi từ nhỏ, đợi khi nàng đến tuổi thành hôn sẽ nạp làm tiểu thiếp, chuyện hắn điên điên khùng khùng là có thật, từng có một khoảng thời gian hắn chìm đắm trong điên loạn, khiến cho Bá Kiến tìm đủ mọi cách vẫn không chữa khỏi, lão cưu mang hắn là vì lòng tham, ôm ấp một ngày nào đó có thể dựa vào hắn tìm ra Cổ Đồng Chiến Phủ, món pháp bảo kia là vật truyền đời của Hà gia, niên đại rất lâu, hiển nhiên là đồ tốt. Đáng tiếc Chí Phèo không sớm không trễ, bỗng dưng phát điên khi vừa tròn mười hai tuổi, Bá Kiến cũng bó tay nhưng lão vẫn không vứt bỏ Chí Phèo, vẫn giữ hắn lại chờ ngày hắn tỉnh táo,...còn chuyện vì sao hắn phát điên, e rằng chỉ có hắn và Huỳnh Như biết.
...
.
.
...
Chợt bàn tay thô ráp kia áp lên má của Huỳnh Như, nhẹ lau đi hai hàng nước mắt, nhéo nhéo má nàng.
-Là lỗi của ta a, thật lòng xin lỗi vì bao năm qua đã lừa dối nàng, ta là tu sĩ, tu vi bây giờ của ta là Linh Sĩ tầng bảy nhưng nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng, đi, đi theo ta, chúng ta sẽ cùng bái nhập vào môn phái tu tiên trên Trường Sơn, cùng nhau tu luyện, chỉ cần tu luyện, nàng sẽ không còn là người phàm xác thịt nữa, sẽ trở thành tiên nhân!
...
Huỳnh Như hết sức ngạc nhiên, theo bản năng đưa tay che miệng nhỏ, ánh mắt mờ mịt nhìn Chí, người thanh niên trước mắt này từ nhỏ đến giờ đã mang đến cho nàng không biết bao nhiêu là bất ngờ, hắn...không ngờ là tu sĩ,...
-Hức, hức, tại sao lại lừa dối ta, tại sao, nếu là tu sĩ vậy tại sao bao nhiêu năm qua không sớm mang ta rời khỏi cái nơi quái quỷ này, để ta chịu bao đau khổ,...nếu là tu sĩ tại sao lại cố ép bản thân chịu khổ chịu nhục như vậy...tại sao?
Nước mắt lã chã, nàng vung hai nắm đấm nhỏ bé, đập bụp bụp vào ngực hắn, khóc thét lên nhưng chỉ với chút sức lực mềm yếu của nàng không ăn thua gì với hắn cả. Rồi hắn dang rộng hai tay, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, xiết chặt, nàng ban đầu còn dỗi, hết sức chống cự, muốn đẩy hắn ra tuy nhiên nàng có dốc hết sức bình sinh ra cũng không thoát được vòng tay vạm vỡ ấy.
-Đi, đi với ta, không còn sớm nữa, một lúc sau ta sẽ giải thích tất cả cho nàng.
...
Rồi hắn thả lỏng hai tay, khom người xuống bế nàng lên ôm vào lòng, linh lực màu đỏ hùng hậu tỏa ra toàn thân hắn sau đó thu lại dồn hết xuống đôi chân, vèo một cái hai bóng hình từ trong nhà nhỏ bay ra, vọt qua rào cao, chạy như bay trong đêm tối.
...
.
.
...
Sau làng Vũ Đạ, Thanh cùng Danh đang ngồi trong một hang động chật hẹp, chính giữa hai đứa là một đống lửa nhỏ bập bùng, lúc này Thanh đang kể lại mọi chuyện cho tên chết nhát kia nghe.
-Cái gì, ngươi nói ngươi và tên điên kia cùng liên thủ giết chết gia chủ của Bá gia, hai tên linh sĩ nho nhỏ lại có thể giết chết linh phách đỉnh phong, đùa gì vậy chứ, chênh lệch gần hai đại cảnh giới a, hừ hừ, ngươi đang xí gạt ta chứ gì!
Danh tức tối nói, hắn thật không ngờ tên huynh đệ này lại nma gs mình là kẻ chết nhát, đã vậy còn liên thủ với người ngoài bày thủ đoạn trói hắn lại vứt trong hang đá, thật là quá đáng mà!
...
-Này, đừng tức giận, thật ra ta cũng là vì lo cho an nguy của ngươi a, thử nghỉ xem, đối thủ mạnh như vậy, ta làm sao có thể để ngươi đi chịu chết chứ, có chết thì chết một mình ta a, ngươi còn sống, sau này có cơ hội sẽ trả thù cho ta, đúng không?
Thanh vội vàng giải thích, dụ ngọt hắn, hai người nói quá nói lại cả buổi trời mà tên kia cứ khăng khăng là hắn gan dạ, cảm thấy làm như vậy với hắn là sỉ nhục hắn, quá uất ức, Thích Vô Danh còn nói nào là huynh đệ đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia,...bla bla, đủ thứ trên đời, nhìn dáng vẻ của hắn khí khái, hào hùng lắm.
...
-Đúng, đúng, ngươi chính là cái thế anh hùng, trừ gian diệt loạn, là ta và tên Chí Phèo kia sai, sau này có chuyện tương tự sẽ báo cho ngươi một tiếng, đưa ngươi đi đầu a, được chưa?
Thanh bực mình, thiếu điều muốn vả cho nó vài cái, cuối cùng đành nhịn xuống, dùng phương pháp hòa bình hòa giải.
_
-Hehe, như vậy còn được, thái độ tốt đó, biết sai là tốt rồi nhưng mà sau này nếu còn có chuyện như vậy nữa thì hai người các ngươi tự xử đi a, bổn đại gia rất bận rộn đó, ta còn phải tu luyện, ăn uống, ngắm cảnh nữa, đừng làm phiền ta!
Danh nghe vậy khoái chí, vỗ ngực xưng tên bành bạnh.
...
“Phì, đồ chết bầm, vịt vặt, chết nhát thì nói mịa đi, bày đặt kiếm cớ, ta phi, ta phi”!
Thanh mắng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt cố làm ra vẻ tươi cười phụ họa.
...
-Này Thanh, sao ngươi nói tên kia kêu chúng ta chờ nửa tiếng cơ mà, nãy giờ chắc cũng hơn rồi a, thôi ta thấy nên đi trước cho rồi, cẩn thận lại gặp chuyện phiền toái.
_
-Không được, dù gì hắn cũng nhường cơ hội chạy trước cho chúng ta, nếu có gì xảy ra chẳng lẽ để cho một mình hắn gánh hết, tên Chí Phèo kia mặt dù hơi xốc xếch nhưng rất có nghĩa khí a, ta không thể thất hứa được, đợi thêm mười phút nữa đi, nếu hắn không đến thì ngươi cứ lên đường trước, còn ta sẽ quay lại làng Vũ Đại một chuyến, tuyệt không bỏ mặc hắn ở lại!
_
-Không được, chẳng kẽ ngươi không nghe nói họ Bá kia có quan hệ thân thích với đại môn phái nào đó trên Trường Sơn, một khi cái chết của lão lộ ra, người ta sẽ huy động lực lượng tu sĩ truy sát hung thủ...mà hung thủ kia là chúng ta a, lạng quạng chết chắc, ta thấy nên nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
...
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, Thanh trầm mặc không lên tiếng, Danh thì nôn nóng, đi qua đi lại, miệng lầm bầm càu nhàu liên tục.
Đột nhiên ngoài của động có tiếng xào xạc, mấy nhành cây khô chắn trước cửa bị kéo ra, hai bóng người chầm chậm chui vào hang.
-Thanh huynh đệ, Danh huynh đệ, làm phiền hai người đã chờ lâu, thiệt tình xin lỗi.
Chí tiến vào hang, đặt Huỳnh Như xuống, sau đó xoay người lại chắp tay xin lỗi Thanh, Danh.
-Không sao, ta biết Chí huynh chắc chắn sẽ tới, chút ấy thời gian có tính gì!
Thanh gật đầu cười, nhẹ giọng đáp lại, có điều tên Danh không dễ chịu như vậy, mở miệng châm chọc.
-Hừ, lề mà lề mề, chậm chạp hết sức, bộ ngươi muốn làm liên lụy đến chúng ta sao?
_
-Cái này...thật tình...
Chí Phèo lúng túng, bộ dáng bây giờ của hắn đã được bàn tay ai đó chải chuốt qua, tém gọn tóc, lộ ra khuôn mặt thư sinh anh tuấn, mày kiếm mắt hổ, sắc bén, khí khái, hắn nặn ra một nụ cười khổ, haizz, chuyện này cũng là do hắn tới trễ a. Nào ngờ nghe Thanh quát một tiếng.
-Vô Danh, không phải chỉ tới trễ một chút sao, hà tất phải bắt bẻ, châm chọc Chí huynh như vậy, làm người phải biết khoan dung độ lượng một chút, tích đức đi!
Một tiếng quát chấn kinh ba người, lời nói thuyết phục, lọt lòng hết sức, Danh vốn còn muốn mở miệng phản bác nhưng bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Thanh liền nuốt lại những lời muốn nói, ngoan ngoãn im lặng, điều này khiến Chí và nữ nhân sau lưng y không nhịn được phì cười, sau đó trong hang vang lên tiếng cười vui vẻ của bốn người.
...
.
...
-Đúng rồi Chí huynh, sau lưng huynh là ai vậy?
Nãy giờ do tranh chấp nhẹ nên không ai để ý đến bóng hình yểu điệu đang nép sau lưng Chí, hiện tại đang lúc vui vẻ nên Danh ngó nghiêng, thăm hỏi.
-A! Thiệt tình là quên giới thiệu, đây là vợ chưa cưới của ta, họ Phạm, tên là Huỳnh Như, mau, nàng mau bước lên chào hai vị huynh đệ.
Huỳnh Như hơi rụt rè một chút, ngại ngùng lí nhí hai tiếng xin chào sau đó lại lui ra sau, nép sau lưng Chí, phen này đến phiên Thanh, Danh, Chí bật cười, khiến ai đó đỏ mặt gần chết.